Nhãn Kính Cấu vốn định chui ra, nhưng nhìn thấy tình hình có chút không ổn,
lại cụp đuôi chạy về, lén lút ngóc đầu ra quan sát.
"Bây giờ chính là cơ hội thứ hai của chúng ta."
Lục Tân nhìn họ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, để lộ nụ cười mỉm:
"Ta cần mọi người cùng nhau vây bắt nó, làm được không?"
Mấy vật phẩm ký sinh càng thêm ngu người, sức mạnh tinh thần quanh chúng khẽ
run lên nhè nhẹ.
Trong khung cảnh đỏ sậm chốn Thâm Uyên, cảnh tượng này khiến người ta có cảm
giác chúng nó như những đứa trẻ đang tay nắm tay, cùng nhau sợ hãi run cầm cập
khi đối mặt với Lục Tân.
Vấn đề rất rõ ràng rồi mà, trọng điểm không ở chỗ có làm được không, mà ở
chỗ có thể nói ra hay không thôi?
"Thái độ rất tốt."
Lục Tân thấy không có ai từ chối, nụ cười càng thêm rạng rỡ, ra chiều hài
lòng lắm. Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
"Nếu đã như vậy, thế thì, xông lên thôi?"
Gật đầu, đứng dậy, Lục Tân thẳng lưng tiến về phía trước, ánh sáng đỏ đậm
trong Thâm Uyên tỏa chiếu lên người hắn, khiến hắn trông càng thêm tự tin và
ung dung tiêu sái. Em gái ngồi trên bả vai hắn, một bên kéo cái bóng âm trầm
đen thui, bên kia thì có mấy vật nhỏ đang run lẩy bẩy đi theo.
Hạ Trùng đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt vô cùng, định
tiến lên ngăn cản theo bản năng.
Nhưng cô còn chưa kịp hé răng nửa lời, Lục Tân đã xoay người lại, nghiêm
túc nhìn cô, còn hơi giơ giơ nắm tay:
"Vì nền văn minh và trật tự của thế giới..."
Hạ Trùng lập tức sững sờ đến không nói nên lời.
Trong khu phế tích phía trước, làn gió khô nóng xen lẫn chút sắt vụn rỉ sét
thổi là là sát đất.
Ổ đây, khắp nơi đều là mái nhà đổ nghiêng đổ ngả và hàng rào vỡ thành từng
mảnh, thỉnh thoảng lại nhìn thấy trên vũng nước có mấy mảnh vỏ xe hơi hoặc là mảnh
thép nổi lềnh bềnh như mai rùa thối rữa. Bằng mắt thường cũng thấy được vết rỉ
sét đang lan rộng từng chút trên mảnh sắt, khiến người ta cảm thấy khó mà hình
dung nhưng lại vô cùng trực quan rằng tất cả sắt thép ở đây đều đang bị ăn mòn,
thối rữa, tỏa ra mùi rỉ sét hôi hám nồng nặc.
Phóng xạ tinh thần gần như đã ngưng tụ thành hình đang không ngừng bốc lên
cuồn cuộn khắp xung quanh, để lại trên đất từng đường cắt hình xoắn ốc sắc bén.
Càng vào sâu bên trong, lốc xoáy phóng xạ càng thêm dày đặc, như đang bảo vệ
con quái vật im lặng ở giữa.
Trong khu vực ấy, ở một căn gác xem như là nơi duy nhất còn hoàn chỉnh, cuối
căn gác là một cái sô pha cũ nát màu đỏ. Sô- pha Đỏ ngồi lặng ở đó, thân hình
cao lớn, nhưng khí chất lại âm trầm, yên lặng, lớp vỏ đỏ thẫm và vóc dáng to lớn,
trên đầu mọc hai cái sừng thật dài, đầu cúi gầm xuống trước ngực, lặng yên
không nhúc nhích, hệt như một pho tượng điêu khắc bằng đá.
Thoạt nhìn nó vẫn luôn đứng lặng ở đây, chẳng hề cử động gì, nhưng mỗi một
sự thay đổi trong khu vực to lớn này lại loáng thoáng có liên kết với cơ thể
nó, giống hệt như chính vùng đất này mới chính là thân thể chân chính của nó chứ
không phải cái vỏ ngoài trước mặt hắn đây.
Sau khi yên lặng ngồi thật lâu, nó bỗng ngẩng đầu. Lớp da nơi huyệt thái
dương nứt ra, một đôi mắt thật lớn xuất hiện, ngọ nguậy trong máu thịt đỏ rực,
hệt như muốn chui ra ngoài.
Sau đó, đồng tử của đôi mắt thình lình co lại, nhìn chằm chằm về một nơi
nào đó.
Ố phía xa, một cỗ không khí méo mó cũng đột ngột xuất hiện, sau đó dần hóa
thành một bóng người màu đen cao to lực lưỡng.
Nó chậm rãi di chuyển về phía này.
Khi bóng đen tới gần mới phát hiện ra rằng hóa ra cái bóng kia chính là một
con quái vật với vô vàn mạch máu méo mó và hỗn loạn kết lại, sau lưng là một lượng
lớn mạch máu như xúc tua đang vẫy vùng, ở phía trước, nơi tương ứng với đầu lại
là một chiếc mặt nạ giống như mặt nạ kinh kịch.
Nó chống lại uy áp tinh thần tản ra từ người quái vật Sô- pha Đỏ, vững vàng
bước từng bước một tiến lại gần.
Sau khi đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.