Mặc dù Hạ Trùng đã hết lần này đến lần khác xác định với Lục Tân rằng hắn
có thật sự muốn đi vào Thâm Uyên hay không, nhưng với ngữ khí kiên quyết cùng với
thái độ tự tin của hắn thì cô đã lung lay phần nào nhưng Hạ Trùng vẫn quyết định
đợi thêm nửa tiếng nữa, đồng thời liên lạc với quân đội Phụ Linh như thường lệ.
Hiện giờ, vị trí mà bọn cô đang đứng chính là mật thất ngầm của thành phố Hỏa
Chủng.
Từng lớp tường nước dày đặc ngăn cản tạo nên hàng phòng thủ vô cùng nghiêm
ngặt.
Nếu đi vào bằng phương pháp thông thường thì cần phải đi qua một vài cái
hành lang, rồi đi thang máy xuống hơn tám mươi mét dưới lòng đất, sau đó đi qua
ba tầng cổng lớn dày đặc, nhưng với năng lực của Hạ Trùng thì chỉ cần đóng mở cửa
ba lần là có thể vào tới mật thất rồi.
Do quân đội Phụ Linh không thể tiến vào Thâm Uyên nên bình thường họ phải đành
tách nhau ra.
Cũng may quân đội Phụ Linh có đặc tính riêng là không sợ sự thanh trừ của
quân đoàn Địa Ngục nên tiện cho việc dò la tin tức trên mặt đất...
"Quân đoàn Địa Ngục đã rút lui, nhiều nơi hỗn loạn ở Hỏa Chủng cũng đã
bình ổn..."
"Tạm thời không rõ có bao nhiêu người đã bị bắt hoặc đang gặp nguy hiểm"
"Dựa theo xu hướng tìm kiếm và hướng hành động của đội chấp pháp phòng
cảnh vệ thành phố Hỏa Chủng thì ít nhất còn năm người đang lẩn trốn ở bên
ngoài."
"Lính đánh thuê Dracula vẫn chưa có phản hồi."
Sau khi nhận được thông tin này, Hạ Trùng nghiêm túc suy tư một hồi, cuối
cùng vẫn quyết định cùng Lục Tân đi vào Thâm Uyên một chuyến.
Trước đây trong thành phố xảy ra bạo loạn, bọn cô cũng nghĩ đây là cơ hội để
vừa quan sát vừa chờ đợi.
Nhưng không ngờ, thành phố Hỏa Chủng lại dứt khoát phái quân đoàn Địa Ngục
đi dẹp loạn. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi đã hoàn toàn yên ổn, nhanh chóng
khôi phục lại trật tự cho thành phố.
Ngay cả Dracula - người mà bọn cô hy vọng nhất cũng chưa liên lạc lại.
Dưới góc nhìn của Hạ Trùng thì tình hình hiện giờ đã lâm vào hướng bế tắc,
mãi không tìm được cơ hội mà cứ đợi chờ thì cũng không phải cách hay.
Cái bọn họ thiếu nhất chính là thời gian nên chỉ đành liều mạng vậy.
"Ta đồng ý đề nghị của ngươi, ta cam đoan với ngươi sẽ cố gắng giúp
ngươi xin số tiền thù lao kia từ viện nghiên cứu."
Sau khi suy tính kỹ lưỡng, Hạ Trùng liền đi đến trước mặt Lục Tân, nghiêm
túc nói:
"Nhưng để ngăn cản kế hoạch Địa Ngục và vì mạng sống của hai chúng ta,
trước khi đưa ngươi vào Thâm Uyên ta muốn đưa ra ba quy định. Thứ nhất, khi tiến
vào Thâm Uyên, mọi chuyện phải nghe theo ta"
"Thứ hai, sau khi vào rồi ngươi không được tự ý hành động"
"Thứ ba, nếu khó quá thì không được cố chấp, ta kêu quay về là phải
quay về"
Lục Tân nghiêm túc nghe Hạ Trùng dặn dò xong ngơ ngác nói:
"Hình như ba điều này là một mà..."
Hạ Trùng nheo mắt nhìn Lục Tân.
Lục Tân vội cam đoan:
"Được được được, nghe ngươi hết."
Hắn thành khẩn giống như lúc nghe thấy một trăm triệu vậy.
"Được rồi, chuẩn bị xuất phát"
Hạ Trùng hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu chuẩn bị. Cô mặc một chiếc áo ba
lỗ đặc chế của viện nghiên cứu, trên lưng có đeo một khẩu súng lục nhiều nòng với
một hộp đạn đặc biệt. Hai bên hông còn mang thêm hai hộp đạn dự phòng.
Một con dao găm sắc nhọn được bọc trong túi dao và buộc bên chân trái, bên
đùi phải thì đeo một chiếc túi đen đựng một vài thiết bị điện tử màu bạc. Ngoài
ra, cô còn tiện tay thay luôn một đôi tất và đôi giày da mới.
Bây giờ, thoạt nhìn cả người cô trông giống như... một cái giá treo vũ khí
vậy.
Nhưng vẫn rất hấp dẫn.
Nhìn thấy Hạ Trùng trang bị vũ khí vô cùng chuyên nghiệp, Lục Tân có phần
hơi ghen tị. Hắn cũng muốn trông chuyên nghiệp giống như vậy nhưng ngoại trừ việc
lấy khẩu súng trong chiếc túi đen ra kiểm tra đạn rồi đeo lại trước ngực thì hắn
không biết làm gì nữa.
Đáng tiếc, vốn dĩ hắn có đến hai khẩu súng nhưng cây súng lục đã mất rồi.
Cũng không biết có tìm lại được nữa không.
Nếu thật sự không tìm lại được thì sau này về Thanh Cảng sao mà đi làm
đây...
"Phù... phù..."
Khi Lục Tân đang nhìn Hạ Trùng nghiêm túc chuẩn bị thì bên cạnh có tiếng thổi
tới.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Dao Phẫu Thuật đang nằm trên giường và ngoắc hắn
lại một cách yếu ớt, đồng thời dùng sức thổi để thu hút sự chú ý. Vừa thấy Lục
Tân quay lại hắn liền nháy mắt ra hiệu.
Lục Tân vội đến bên hắn, kể tai lại gần miệng hắn để nghe hắn căn dặn:
"Phải giữ cô ấy lại...
"Hả? ?"
Lục Tân quay đầu nhìn Hạ Trùng đang vô cùng nghiêm túc, đột nhiên ý thức được
liền gật đầu lia lịa.
Dao Phẫu Thuật cố gắng nâng tay hắn lên thêm 2cm, sau đó giơ ngón cái
lên...
"Đợi ta ba tiếng nữa thôi."
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Hạ Trùng nghiêm túc nói với Tuần Thú Sư đang khóc
lóc sướt mướt:
"Nếu sau ba tiếng nữa mà bọn ta chưa trở về hoặc không thông báo cho
các ngươi mục tiêu mới, thì chứng tỏ nhiệm vụ đã thất bại..." Sau đó cô
hơi dừng lại, biểu cảm càng thêm dứt khoát:
"Các ngươi có thể lập tức thông báo cho quân đội Phụ Linh để bọn họ
đưa các ngươi rời khỏi thành phố Hỏa Chủng!"
Ánh mắt của Dao Phẫu Thuật cũng phối hợp lộ ra vẻ mặt cảm động, nhưng hắn
không nói nổi gì nữa.
"Vậy ngươi đi đi...
Tuần Thú Sư vừa nói vừa chùi nước mũi:
"Dù sao sống trên đời ai mà không đến lúc phải chết chứ?"
"Có thể bình thản ra đi thì cũng là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi?"
"Cái không khí tiễn biệt này hình như có gì đó sai sai..."
Lục Tân thầm cảm thấy kỳ quặc mà quay đầu nhìn Hạ Trùng.
Rõ ràng Hạ Trùng cũng hơi ngẩn người vì không nhận lại ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.