Một lát sau, thiếu niên dường như không nhịn được nửa, trực tiếp chạy khỏi
chỗ núp rồi vọt thẳng vào trong khách sạn.
Trong miệng thì liên tục hô rằng:
"Trần Vi, Trần Vi... ngươi điên rồi sao?"
"Đừng nên bị hắn lừa gạt như vậy..."
Ngay sau đó, trong khách sạn đột nhiên vang lên tiếng đàn ông quát mắng, tiếng
phụ nữ thét lên, còn có tiếng quăng đồ vật.
"Xảy ra chuyện rồi..."
Đám người Lục Tân vội vàng chạy tới.
Vừa vào tới cửa khách sạn thì đã nhìn thấy thiếu niên áo lông và Tào Diệp
đang lăn lộn đánh nhau, sức của thiếu niên mạnh hơn, cho nên cưỡi lên người Tào
Diệp ra sức đánh. Nhưng nữ sinh tên là Trần Vi kia lại liên tục kéo hắn ra sau.
Thiếu niên bị Trần Vi kéo, cả gương mặt đều trở nên vặn vẹo, hắn vừa đau khổ
vừa bất đắc dĩ gào thét:
"Tại sao? Tại sao chứ?"
Thiếu niên vừa nói vừa phát điên, cầm vật trang trí bằng pha lê trên quầy
rượu lên muốn quăng về phía Tào Diệp.
Trần Vi lại hét lên một tiếng, xông ra che trước mặt của Tào Diệp.
Thiếu niên bị cảnh này làm cho choáng vang, cơ thể lung lay lui về sau mấy
bước, âm thanh như một con dã thú đang bị thương:
"Ngươi che chở hắn, ngươi còn che chở cho hắn..."
"Ngươi là đồ điên à?"
Trần Vi vừa tức vừa giận, nhìn thiếu niên kêu to:
"Ngươi dựa vào gì mà xông tới đánh người?"
"Ngươi hỏi ta vì sao lại đánh hắn?"
Thiếu niên nhìn Trần Vi, vừa quơ hai tay vừa hét:
"Hắn đang gạt ngươi đấy, ngươi đừng mắc mưu của hắn..."
"Dù hắn có gạt ta thì cũng có liên quan gì tới ngươi?"
Trần Vi cũng lớn tiếng đáp lại, cơ thể nhỏ bé vẫn kiên định đứng trước Tào
Diệp bảo vệ hắn.
"Ngươi... Ngươi hỏi có liên quan gì tới t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.