Một lát sau, thiếu niên dường như không nhịn được nửa, trực tiếp chạy khỏi
chỗ núp rồi vọt thẳng vào trong khách sạn.
Trong miệng thì liên tục hô rằng:
"Trần Vi, Trần Vi... ngươi điên rồi sao?"
"Đừng nên bị hắn lừa gạt như vậy..."
Ngay sau đó, trong khách sạn đột nhiên vang lên tiếng đàn ông quát mắng, tiếng
phụ nữ thét lên, còn có tiếng quăng đồ vật.
"Xảy ra chuyện rồi..."
Đám người Lục Tân vội vàng chạy tới.
Vừa vào tới cửa khách sạn thì đã nhìn thấy thiếu niên áo lông và Tào Diệp
đang lăn lộn đánh nhau, sức của thiếu niên mạnh hơn, cho nên cưỡi lên người Tào
Diệp ra sức đánh. Nhưng nữ sinh tên là Trần Vi kia lại liên tục kéo hắn ra sau.
Thiếu niên bị Trần Vi kéo, cả gương mặt đều trở nên vặn vẹo, hắn vừa đau khổ
vừa bất đắc dĩ gào thét:
"Tại sao? Tại sao chứ?"
Thiếu niên vừa nói vừa phát điên, cầm vật trang trí bằng pha lê trên quầy
rượu lên muốn quăng về phía Tào Diệp.
Trần Vi lại hét lên một tiếng, xông ra che trước mặt của Tào Diệp.
Thiếu niên bị cảnh này làm cho choáng vang, cơ thể lung lay lui về sau mấy
bước, âm thanh như một con dã thú đang bị thương:
"Ngươi che chở hắn, ngươi còn che chở cho hắn..."
"Ngươi là đồ điên à?"
Trần Vi vừa tức vừa giận, nhìn thiếu niên kêu to:
"Ngươi dựa vào gì mà xông tới đánh người?"
"Ngươi hỏi ta vì sao lại đánh hắn?"
Thiếu niên nhìn Trần Vi, vừa quơ hai tay vừa hét:
"Hắn đang gạt ngươi đấy, ngươi đừng mắc mưu của hắn..."
"Dù hắn có gạt ta thì cũng có liên quan gì tới ngươi?"
Trần Vi cũng lớn tiếng đáp lại, cơ thể nhỏ bé vẫn kiên định đứng trước Tào
Diệp bảo vệ hắn.
"Ngươi... Ngươi hỏi có liên quan gì tới ta?"
Thiếu niên, hoặc có thể gọi là Trương Vệ Vũ, lộ ra vẻ mặt đau đớn tới tột
cùng:
"Những việc mà ta làm vì ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi
sao?"
"Ta chưa quên."
Trong mắt của Trần Vi hiện lên sự thống hận:
"Cho nên ta ghét ngươi, ta vẫn luôn ghét ngươi..."
"Ngươi... Tốt, tốt lắm, đây là ngươi nói đấy..."
Thiếu niên thất tha thất thểu lui về sau một bước, vật trang trí bằng pha
lê trên tay cũng bị thiếu niên ném xuống đất.
Cơ thể của thiếu niên run rẩy, hắn liên tục lẩm bẩm, rồi chợt quát to một
tiếng, quay người phóng thẳng ra ngoài khách sạn.
Bên cạnh là một con đường xe cộ tấp nập, nhưng thiếu niên lại không quan
tâm tới điều này, hắn trực tiếp băng thẳng qua đường mà không quan tâm tới dòng
xe đang tới. Ngay lập tức có rất nhiều xe phanh gấp lại, sau đó các tài xế đều
ló đầu ra, tức giận nhìn bóng lưng của thiếu niên rồi chửi xối xả.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Việc này xuất hiện này, xảy ra cũng nhanh, hơn nữa vì không rõ chân tướng
nên người ngoài cũng không tiện nhúng tay.
"Để hai người ở lại đây để quan sát tình hình"
Lục Tân nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói một câu rồi chạy nhanh về hướng của
thiếu niên áo lông.
Tiểu Mạnh thấy thế thì có chút lưỡng lự, sau đó, hắn hung hắn giậm chân một
cái rồi chạy theo Lục Tân.
Băng qua đường, họ vừa đi vừa tìm, rất nhanh đã tìm thấy thiếu niên áo lông
kia. Lúc này hắn đang ngồi xổm ở đầu ngỏ khóc nức nở, hai tay ôm mặt, bả vai
không ngừng run run, nhìn vừa đáng thương vừa thê thảm.
Lục Tân, Tiểu Mạnh và đám người Tiếu Viễn chạy tới để xem chuyện vui đều im
lặng nhìn thiếu niên.
"Ngươi là Trương Vệ Vũ đúng không?"
Dưới ánh mắt ám chỉ của Lục Tân, Tiểu Mạnh do dự một chút, nhưng rồi vẫn tiến
lên phía trước, nhỏ giọng hỏi.
Thiếu niên chợt ngẩng đầu lên, thấy người tới là Tiểu Mạnh thì lập tức lau
sạch nước mắt, đứng dậy xoay người đi.
"v, quả thật là ngươi..."
Tiểu Mạnh kinh ngạc, vội vàng đi lên kéo tay thiếu niên lại:
"Huynh đệ, khi nãy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì..."
"Gút,.
Trương Vệ Vũ muốn rút tay ra nhưng không thể, thế là cơn giận bùng lên,
quay người đánh cho Tiểu Mạnh một quyền.
Tiểu Mạnh "Á" một tiếng rồi té nhào ra sau, đám người Cao Nghiêm
hoảng sợ, vội vàng chạy tới để can ngăn. Trương Vệ Vũ dáng người thon gầy,
nhưng không ngờ sức lực lại rất lớn, họ đè mà cũng cảm thấy quá sức. Cũng may
là Cao Nghiêm to lớn, đi tới đạp cho thiếu niên một cú.
"Khốn kiếp, mau thả ta ra..."
Dù bị người đè xuống nhưng đôi mắt của Trương Vệ Vũ vẫn đỏ bừng, giống như
là một con sư tử đang phẫn nộ.
"Khốn nạn, mấy kẻ có tiền như các người đều làm đồ khốn nạn..."
"Cái này..."
Đột nhiên bị người ta chửi, vẻ mặt của mọi người đều có chút ngượng ngùng.
Nhưng Lục Tân lại khác, hắn bị kẹp ở giữa, dù tự dưng bị người ta mắng l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.