Hắn có thể trực tiếp đi vào phòng của hàng xóm để nghe cuộc gọi đột nhiên
xuất hiện này.
Cũng có thể về nhà để nghe cuộc gọi càng lúc càng dồn dập ở nhà.
Nhưng trong nhất thời, hắn lại chẳng biết phải lựa chọn thế nào.
Lục Tân theo bản năng quay đầu lại nhìn cha mình, nhưng lại thấy ông lui về
sau hai bước, tựa người vào tường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lại quay đầu nhìn em gái, thấy con bé đang treo ngược trên hành lang, hai
tay nhỏ bịt kín đôi mắt.
Chuyện này... hình như có hơi xấu hổ...
Trầm ngâm một lúc lâu, Lục Tân cuối cùng cũng đưa ra quyết định, hắn nhẹ
nhàng lui về sau, sau đó đóng cửa nhà hàng xóm lại.
Không ngờ hắn vừa mới đóng cửa lại, tiếng chuông điện thoại trong phòng
cũng im bặt.
Nhưng tiếng chuông điện thoại ở nhà của hắn thì vẫn cứ reo lên liên hồi, dường
như là người gọi vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Nếu như mình bắt máy thì chẳng phải là nói với người khác mình đã vào
căn phòng đó?"
Lục Tân quyết định trở về để nghe cuộc gọi ở nhà, đồng thời, hắn oán trách
nhìn cha mình một cái.
Người giật dây để mình đi vào là ông, người lùi lại đầu tiên khi điện thoại
vang lên cũng là ông, hắn quả thật là không biết nói gì mới đúng...
"Đi, đi thôi, về nhà"
Lục Tân vội thúc giục cha và em gái, ba người nhanh chân đi về nhà.
Sau khi đặt hành lý xuống, chiếc điện thoại màu đỏ để cạnh cửa sổ vẫn đang
sốt ruột reo vang.
Hơn nữa khoảng nghỉ giữa mỗi lần reo càng lúc càng ngắn, Lục Tân vội vàng
bước tới, cầm điện thoại lên.
Hắn học theo mẹ, xoay người sang bên, tựa vào cửa sổ, cầm ống nghe nói:
"A lô?"
"Các ngươi về đến nhà rồi à?"
Giọng của mẹ hoàn toàn tương phản với tiếng chuông reo hồi này, chẳng chút
lo lắng gì, trái lại còn hơi biếng nhác.
Lục Tân vội cười đáp:
"Vừa mới về tới cửa, còn chưa kịp buông hành lý nữa nè."
"Xem ra ta tính cũng chuẩn đó chứ"
Mẹ mỉm cười:
"Vốn ta định sẽ về trong hai ngày tới, nhưng có chút việc chưa xử lý
thỏa đáng, nên vẫn phải ở lại đây quan sát thêm một thời gian nữa. Ngươi đừng vội,
dạo này bận rộn như vậy, chỉ bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi một ngày cho khỏe
đi."
Lục Tân gật đầu lia lại, trả lời:
"Ta biết rồi, ngươi ở ngoài cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi."
"Ha ha."
Nhờ lời dặn dò của Lục Tân nên hình như tâm trạng của mẹ đã tốt hơn rất nhiều,
bà bật cười thành tiếng một cách vui vẻ, rồi nói tiếp:
"Mặt khác, nhân dịp này, ngươi cũng nên tránh trong nhà xử lý chút
chuyện khác đi. Trong ngăn dưới cùng của tủ đầu giường bên trái trong phòng ta
có đặt một tờ danh sách mà ta đã viết xong từ trước. Ngươi vào đó lấy nó ra,
sau đó ấn theo nội dung phía trên đi mua chút đồ, trang trí lại nhà ở-"
"Trang trí?"
Lục Tân nghe thế thì sừng sỡ, không phản ứng kịp.
"Đúng thế"
Mẹ cười nói:
"Ngươi cũng lớn rồi, gần đây công việc cũng rất ổn, sao chúng ta có thể
ở mãi trong căn nhà cũ kỹ vậy được. Nói không chừng mấy năm nữa ngươi sẽ quen bạn
gái, nhà ở vừa cũ vừa nát như vậy, chúng ta đâu thể tiếp khách trong đó được..."
"Ồ, dạ..."
Lục Tân cảm thấy lời mẹ nói rất có lý. Căn nhà này xác thực cũ lắm rồi, tuy
họ đã quen sống ở đây, không muốn đổi sang chỗ khác, nhưng cứ để vậy mãi cũng
không ổn.
"Những chỗ cần sửa sang và trang trí lại đều được ta ghi rõ trong đó rồi,
cứ ấn theo đó mà làm là được."
Mẹ nói vào trong điện thoại:
"Nhất định phải nắm chặt thời gian, mau mau sửa sang lại cho xong đi
đó, bằng không làm chậm trễ nhân sinh đại sự thì không tốt đâu."
"Vâng, ta biết rồi."
Chỉ là trang trí lại nhà ở mà thôi, không hiểu sao mẹ phải sốt ruột như thế
làm gì nữa, tuy nghĩ vậy nhưng Lục Tân vẫn hứa với mẹ.
Trong nhà này, mẹ là người cực khổ nhất, lúc nào cũng phải chạy tới chạy
lui, giải quyết đủ mọi chuyện.
Nếu có thể chia sẻ bớt gánh nặng giùm mẹ, đương nhiên hắn phải làm rồi.
Nói thêm vài câu nữa, sau đó mẹ cúp máy.
"Bà ấy nói gì?"
Lục Tân xoay người lại, cha và em gái đã ngồi xuống bàn ăn, một trái một phải,
trên mặt lộ vẻ quan tâm.
"Bảo ta trông chừng các ngươi cho kỹ, không thể để các ngươi chạy loạn."
Hắn thuận miệng nói một câu, sau đó đẩy cửa phòng mẹ ra, bước vào.
Trước kia hắn rất hiếm khi đặt chân tới phòng mẹ.
Dù biết rõ phòng của mẹ là căn phòng lớn nhất trong nhà, nhưng trong trí nhớ
của mình, hắn chưa từng tiến vào lần nào cả.
Vừa đẩy cửa ra đã lập tức cảm nhận được điểm khác biệt của căn phòng ngủ
chính này so với các phòng khác, đó là rất lớn, lớn hơn cả phòng khác và phòng
ngủ của mình cộng lại nữa. Ấn tượng thứ hai là quá sạch, sạch đến mức không có
lấy một hạt bụi hay vết bẩn nào. Mà mỗi một món đồ trang trí đều tinh xảo đến
hoàn mỹ.
Phong cách căn phong thiên hướng cao quý và thanh lịch, ngay cả đèn bàn
cũng được làm từ thủy tinh.
Cửa sổ cực kỳ lớn, lắp kính trong suốt.
Tầm nhìn bên cửa sổ cực lớn, có thể thấy cả những khu nhà rậm rạp, cao thấp
chằng chịt trong thành phố.
Trước cửa sổ đặt một chiếc ghế đầy trang nhã, bên cạnh là một cái bàn nhỏ,
trên bàn có một chai rượu đỏ.
Ngày thường, mẹ thích ngồi trước cửa sổ to lớn này, tay nâng nhẹ ly rượu đỏ,
yên lặng ngắm nhìn thành phố này sao?
Lục Tân bỗng nảy sinh khát vọng ngồi xuống cái ghế kia, uống một ly rượu đỏ,
cảm nhận cảm giác khi đó là thế nào.
Nhưng nghĩ thì được, làm thì thôi, bỏ � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.