Họ nhảy qua mấy vách tường sắp gãy lìa, nương theo ánh trăng đỏ, nhìn về
phương xa.
Trên khu hoang dã nhuộm màu đỏ nhạt là một thế giới trống rỗng, tĩnh lặng
như đã chết.
"Dựa theo hướng đi của con quái vật tinh thần, hẳn là nó sẽ chạy tơi từ
trước mặt chúng ta."
Hạ Trùng thở dốc một lúc lâu mới dần dần hồi phục lại, cô nói với Lục Tân:
"Đối với chúng ta, điều quan trọng nhất đó là nhất định phải ép được
con quái vật kia quay lại đường cũ."
"Dù là bị nó xông thẳng qua, hay là vòng sang hướng khác, tất cả đều
nói lên rằng nhiệm vụ của chúng ta thất bại."
"Vì thế ta sẽ triệu hồi hai sinh vật Thâm Uyên mà ta vừa ký kết khế ước
ra để bảo vệ giúp ngươi hai hướng kia."
"Việc này..."
Sau khi nghe xong kế hoạch của cô, Lục Tân thoáng trầm tư vài giây, sau đó
lắc đầu, cười nói:
"Không cần"
Hạ Trùng ngạc nhiên quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Lục Tân nghĩ ngợi, rồi mỉm cười giải thích:
"Các ngươi tìm tới ta là vì cho rằng con quái vật kia sợ ta, ta đã
đoán được đại khái nó sợ cái gì ở ta rồi. Nếu ta muốn con quái vật quay lại đường
vậy, vậy cũng chỉ còn cách trở lại trạng thái đã khiến nó sợ ta."
"Nếu cố gắng một chút thì ta vẫn làm được"
"Nhưng khi ta tiến vào trạng thai kia, khả năng tự chủ sẽ tương đối kém."
Nói xong, hắn bình thản nhìn về phía Hạ Trùng, nói:
"Nếu ngươi ở lại cạnh ta, vậy sẽ rất nguy hiểm."
"Rất nguy hiểm...
Hạ Trùng khẽ nhíu mày, nhìn sang Lục Tân, nhưng chỉ thấy được biểu cảm bình
tĩnh trên mặt hắn.
Cô nhanh chóng tính toán trong đầu, sau đó do dự ngẩng đầu nhìn Lục Tân:
"Một mình ngươi thật sự được sao?"
Lục Tân nghe vậy, mỉm cười lắc đầu, nói:
"Vên tâm đi."
Hắn cũng đâu phải chỉ có một mình.
Nhưng hắn không nói rõ ra, sợ đêm hôm rồi còn dọa Hạ Trùng thì không tốt.
Thấy hắn mỉm cười vô cùng tự tin, Hạ Trùng cũng nhanh chóng đưa ra quyết định:
"Nếu vậy, ta sẽ quay trở về giúp họ."
Nói là làm, Hạ Trùng lập tức xoay người bỏ đi, không bỏ phí dù chỉ một
phút.
Nhưng sau khi đi được mấy bước, cô lại thình lình quay đầu nhìn Lục Tân,
nói:
"Đội trưởng Đan Binh, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng ở đây
chỉ có mình ngươi, nhất định phải hết sức cẩn thận, bằng không cô gái gầy như
cây gậy trúc của Thanh Cảng các ngươi sẽ tới tìm ta tính sổ mất."
"Cây gậy trúc?"
Lục Tân ngớ người ra một lúc mới hiểu được cô là đang ám chỉ Hàn Băng, đành
cười cười đáp lại:
"Đã biết."
Kỳ thật Hàn Băng người ta đâu có giống cây gây trúc. Dáng cô cao nên trông
gầy chút thôi, chứ thứ nên có đều có đủ hết.
Hạ Trùng tiếp tục tiến về phía trước, định tìm một cách cửa hòa chỉnh để rời
đi.
Khi bóng dáng của cô sắp biến mất trong đám phế tích, Lục Tân chợt nhớ tới
một chuyện, hô lên:
"Đợi đã..."
Hạ Trùng vội vàng quay người lại, tò mò nhìn Lục Tân.
Lục Tân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra:
"Hai triệu mà ngươi nói trước đó, định chuyển vào tài khoản hay trả tiền
mặt?"
"Phù..."
Hạ Trùng nhẹ nhàng thở phào, nghiêm túc nói:
"Chuyển vào tài khoản, dù nhiệm v ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.