Những toà nhà đổ nát, thành phố cũ kỹ, hoang vu, vầng Trăng Máu đỏ thẫm.

Luồng gió thổi tới thổi lui, như cuốn lên vô số đốm lửa nhỏ và đám cỏ đại cong queo sắc bén trông như những bàn tay khô gầy mọc đây đất.

Luồng khí giá rét, âm u ập tới, như muốn chui qua lỗ chân lông, ngấm vào cơ thể.

Khắp nơi tràn ngập những lời lẩm bẩm vô nghĩa, chúng chen đầy vào trí óc con người ta, như muốn xuyên qua cơ thể tiến vào linh hồn.

Tay Lục Tân bị Hạ Trùng kéo lấy, cả hai đạo bước trong thế giới Thâm Uyên, hai mắt láo liên bốn phía, có hơi tò mò hỏi:

"Tại sao kiến trúc trong Thâm Uyên lại đổ nát như vậy?"

Hạ Trùng quay đầu lại nhìn Lục Tân, dường như chính cô cũng cảm thấy lạ.

Đây không phải lần đầu tiên cô dẫn những dị giả khác tiến vào Thâm Uyên, nhưng dù là ai thì khi vào Thâm Uyên đều có biểu hiện như người có chứng sợ độ cao, dù có qua lại bao nhiêu lần thì vẫn đều tỏ ra vô cùng căng thẳng, miệng mím chặt, thậm chí có người còn nhắm tịt mắt lại, cần cô kéo đi, hơn nữa còn ước gì có thể rời khỏi đây ngay. Nhưng người lần đầu tiến vào lại tò mò đánh giá xung quanh, thậm chí có tâm trạng hỏi han cô, hẳn chỉ có mình Lục Tân.

"Có lẽ là vì mọi thứ tồn tại trong Thâm Uyên đều là ký ức"

Hạ Trùng trả lời hắn:

"Mà trong ký ức con người thì mọi thứ vốn dĩ cũ nát, tàn tạ tới không chịu nổi:

"Thì ra là vậy..."

Lục Tân vừa trả lời, vừa cảm khái nhìn ngó xung quanh.

"Thâm Uyên của thành phố Hắc Chiểu quả thật có hơi kỳ quái...

Hạ Trùng đi bên cạnh kéo tay Lục Tân đi về phía trước, trong lòng hiểu thấy có hơi lạ lùng, nhỏ giọng thầm thì:

"Trước đây mấy sinh vật Thâm Uyên kia ở khắp mọi nơi, thích ẩn núp ổ nơi nào đó quan sát người ta bằng ánh mắt không có ý tốt, giờ lại chẳng thấy đâu nữa, cảm giác khắp bốn phía đều có người rình rập cũng không còn, hệt như...

Cô nghĩ ngợi một lúc, sau đỏ nhỏ giọng nói tiếp:

"Toàn bộ Thâm Uyên của thành phố Hắc Chiểu đều đã bị dọn dẹp sạch

sẽ..."

Vừa nói, cô vừa xoay đầu nhìn Lục Tân.

Trên mặt Lục Tân để lộ biểu cảm kinh ngạc vô cùng, hắn hỏi:

"Thật vậy ư?"

"Nếu thế thì đúng là quá kỳ lạ..."

Hạ Trùng nhìn chằm chằm vào mặt Lục Tân.

Tựa như muốn tìm ra manh mối gì đó từ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng kéo hắn đi nhanh hơn.

Không thể phủ nhận một điều rằng, cùng Lục Tân tiến vào Thâm Uyên là lần cô thấy thoải mái nhất; thậm chí ngay cả từng lớp bàn tay đen thui khô gầy trên đất cũng như chìm trong giấc ngủ say, năm ngón tay nắm chặt lại, xiêu vẹo như ngọn cỏ khô bình thường, lúc cả hai đi lướt qua cũng không thấy nó có phản ứng gì.

Từ lúc tiến vào Thâm Uyên cho tới khi đến được nơi cô muốn tới, trên đùi cô thế mà không hề có vết thương nào.

"Két."

Cô bước đi trong Thâm Uyên, đi tới trước một toà nhà cổ xưa, sau đó mở cánh cửa đã bị hư một bền ra.

Trong khoảnh khắc cửa bật mở, cô nhanh chóng lên vào trong, cũng nhanh tay kéo Lục Tân vào theo.

Cảnh vật trước mắt lập tức biến đổi, đập vào mắt là một căn phòng rộng rãi, trên đất trải một lớp thảm thật dày.

Căn phòng được bài trí theo phong cách châu u cổ, toả ra khí chất nguyên sơ mà hoang dại. Trên bức tường hai bên treo súng săn và đầu hươu, có vài người đang ngồi trên ghế salon cạnh bức tường màu đen, vừa nhìn thấy Hạ Trùng bước ra từ sau cửa, họ đồng loạt đứng dậy, nhìn về phía họ.

"Ta đã mang người tới."

Hạ Trùng thở gấp một lát, sau đó nói với họ:

"Ngài Đan Binh của Thanh Cảng đồng ý ra tay trợ giúp chúng ta."

"Thật tốt quá."

Một trong hai người reo lên, mỉm cười tiến tới bắt tay với Lục Tân bắt tay, nói:

" Đan Binh tiên sinh."

"Xin chào, xin chào..."

Lục Tân cũng vội vàng nhiệt tình bắt tay lại với hắn, đồng thời quét mắt đánh giá một lượt.

Hắn thoạt nhìn còn khá trẻ, khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người mặc bộ vest được đặt may riêng, rất vừa vặn, mặt đeo kính, trông khá hào hoa phong nhã. Lúc này, khoé miệng hắn khẽ nhếch, mắt mang theo ý cười nhìn mình. Ngón tay hắn thon dài, gần guốc, cảm giác rất quen, chỉ là trong thoáng chốc không thể nhớ ra đã từng gặp qua ở đâu.

Trái lại, khi người đàn ông này bắt tay với Lục Tân, miệng cũng cười nói:

"Chúng ta từng gặp nhau rồi, không biết ngài Đan Binh có còn nhớ ta hay không?"

"Ngươi là...

Lúc này Lục Tân mới nhớ ra, người này là một trong số các đội trưởng của tiểu đội tham gia vào kế hoạch điều tra Hắc Đài Bàn.

Hắn còn nhớ rõ khi họ gặp mặt, người này mặc áo blouse trắng, dẫn theo hai đội viên giả làm bệnh nhân tâm thần, năng lực hình như không tồi.

Nhưng mà hắn tên là gì nhỉ?

Lục Tân đánh mắt sang người còn lại, cô mặc chiếc áo lông đỏ rực như lửa, chân mang đôi giày cao gót khảm đinh, tóc tai rối bởi như ổ gà, mặt mày trông rất ngạo mạn, ánh mắt khi nhìn người khác tạo cho người ta cảm giác như đang bị một con thú dữ theo dõi vậy...

Vài giây sau, Lục Tân đã nhớ ra cô, hình như cả hai cũng từng gặp nhau rồi.

Hắn nhớ vũ khí của cô là một cây roi, tạo hình không khác người thuần phục thú trong gánh xiếc là bao, nhưng, biệt hiệu của cô là gì?

"Ngươi còn nhớ không?"

Hạ Trùng mặt không đổi sắc, bình tĩnh giới thiệu:

"Họ đều là người đã từng hợp tác với nhau lúc ở thành phố Thủy Ngưu. Bởi vì biểu hiện của cả ba chúng ta khi xử lý sự kiện Hắc Đài Bàn kia không tệ nên chúng ta cùng được viện nghiên cứu lựa chọn. Chỉ là tuy rằng ba người chúng ta cùng gia nhập viện nghiên cứu, nhưng với cương vị là người dẫn dắt nhiệm vụ lần này, chức vị của ta vẫn cao hơn hai người đó một chút..."

"Khu, chính thức giới thiệu một chút, đây là Dao Giải Phẫu, còn đây là Thuần Thú Sư"

Lục Tân thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy hắn thật sự không nhớ ra nổi biệt danh của họ.

Dưới tình huống quên tên người ta mà còn phải lên tiếng chào hỏi thì đúng là thật lúng túng...

"Xin chào, xin chào..."

Sau khi nhiệt tình chào hỏi cũng như gọi chính xác tên hai người, quan hệ giữa ba người như thân thiết hơn hẳn.

Dao Giải Phẫu rất nhiệt tình, chủ động nắm tay Lục Tân, ra vẻ thân thiết nói:

"Lần gặp mặt trước ta đã cảm thấy ngài Đan Binh rất gần gũi, hiện tại biết được những việc ngươi đã làm ở thành phố Hắc Chiểu thì càng khẳng định bản thân không nhìn lầm người...

Ngươi nhất định là giống như chúng ta vậy."

Thuần Thú Sư cũng cười hì hì quan sát Lục Tân một lượt rồi nói:

"Em trai, vừa nhìn đã biết ngươi không phải người thường rồi."

Phản ứng đầu tiên của Lục Tân là rốt cuộc họ đang khen hay là chửi xéo mình vậy?

Thấy nụ cười khâm phục trên mặt họ, cuối cùng hắn mới từ từ hồi thần, chắc là đang khen hắn, nhỉ?

"Được rồi, giờ không phải lúc liên hệ tình cảm đâu."

Mặt Hạ Trùng lạnh xuống, nhắc nhở một tiếng, rồi nói tiếp:

"Chuẩn bị thế nào rồi?"

"Chắc là gần xong rồi, nhỉ?"

Dao Giải Phẫu trả lời, giọng hơi ngập ngừng, không chắc, đồng thời tay kéo một cánh cửa, mở ra một căn phòng khác.

Cách một cách cửa, nhưng bên này là phong cách châu âu cổ điển hoang dại, bên kia cánh cửa lại là một loạt dụng cụ tinh vi, phức tạp với đủ loại màn hình LCD...

Trong phòng có mấy người lính đội mũ giáp, mặc đồ vũ trang màu đen, nghiêm túc quan sát màn hình. Trên đó hiển thị từng đường nét đứt và những chấm đỏ nhấp nháy liên tục.

"Đã tra được tung tích của con quái vật tinh thần kia chưa?"

Hạ Trùng bước vào phòng, sau đó lập tức hỏi hai thành viên thuộc „tiểu đội m Không" đang ngồi trước máy tính.

Hai thành viên kia không trả lời, một người trong đó lẳng lặng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Tân.

"Vị này là ngài Đan Binh, là chi viện mà ta mời tới."

Hạ Trùng nói nhanh:

"Hắn vốn là dị biến giả mà viện nghiên cứu từng gửi lời mời gia nhập câu lạc bộ nhân tài cao cấp, có quan hệ hợp tác với viện nghiên cứu, không tính là người ngoài. Hơn nữa chúng ta đã bàn xong điều kiện, cho nên không cần giấu hắn những tin tức liên quan."

H

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play