"Ha ha ha ha..."
Tuy nhiên, cũng vào lúc này, một tiếng cười trống rỗng đột nhiên vang lên.
Dưới chân Lục Tân, cái bóng màu đen trong nháy mắt đã lan rộng, giống như
màn đêm, bao phủ lấy con bù nhìn.
Con bù nhìn vô cùng sợ hãi, vô số cọng rơm trên thân thể nó vươn đài ra
xung quanh như những con rắn, tìm kiếm con đường để thoát thân.
Số Bảy đang nhanh chóng đến gần nó, cũng bị giật mình, rồi nhanh chóng bật
trở lại phần rìa của bóng tối.
Trong lòng cô ta lập tức chấn động mạnh, thân hình của cô ta lao qua quảng
trường nhanh hơn cả tia chớp, trong chốc lát đã đến phần rìa của quảng trường. Ố
những nơi chưa bị "mạng nhện hình người" của Lục Tân liên lụy, một
người đàn ông cô độc đang gắt gao nhìn Lục Tân với vẻ mặt có chút bối rối và
không muốn tin, nhưng nhiều nhất vẫn là sự đố kỵ.
"Người phụ nữ xấu xa"
Em gái Lục Tân tức giận mắng, đồng thời dùng hai bàn tay nhỏ bé đè lên, đám
người xung quanh bị con bé khống chế, ra sức vươn tay chộp lấy Số Bảy.
Tuy nhiên, nơi mà Số Bảy đang đứng cách đám đông rất xa, vừa khéo không bị
mạng nhện hình người lan đến.
"Cho dù là như vậy, ngươi cũng..."
Số Bảy lùi lại vài bước, càng cách xa mạng nhện hình người.
Mạng nhện hình người cũng có giới hạn, và giới hạn tối đa mà những cơ thể
người này có thể bị tách ra cũng chính là giới hạn của mạng nhện hình người.
Cô ta tưởng rằng mình đã được an toàn, đang định lên tiếng với vẻ mặt lạnh
lùng thì bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "gâu", đột nhiên có một
sức mạnh tinh thần kỳ dị lao về phía cô ta, Số Bảy lập tức giật mình, cơ thể vội
lùi lại, nhưng đã quá muộn.
Trong tầm nhìn của Lục Tân, con chó con không có da đã lao ra từ trong bóng
đen rồi cắn vào cánh tay của Số Bảy.
Số Bảy vừa kinh hãi vừa giận dữ, không thể giãy ra, cô ta giơ chân đá một
cái, con chó con không có da bị đá văng ra xa, sủa lên một tiếng.
Nó lăn hai vòng trên mặt đất rồi vẫy đuôi đây phấn khích.
Sau khi bị chó cắn, thân hình của Số Bảy nhanh chóng lao về phía bức tượng
bằng đồng khổng lồ, hoàn toàn cách xa đám người ở quảng trường trung tâm, đồng
thời, cảnh giác cảm nhận xung quanh không có sức mạnh tinh thần đặc biệt, rồi mới
nhìn xuống dưới.
Một cánh tay rũ xuống bên người, máu tươi chảy đầm đìa.
Cô ta vừa kinh hãi vừa tức giận, liếc nhìn Lục Tân bằng ánh mắt căm hận.
Lục Tân đứng giữa đám người ở cách đó không xa, bình tĩnh nhìn cô ta rồi nhẹ
nhàng nói:
"Ngươi muốn ở trước mặt ta xá tội cho nó sao?"
Số Bảy chợt nghĩ đến điều gì đó rồi quay đầu nhìn.
"Sột soạt..."
Nơi bóng đen bao phủ, một bàn tay to lớn xuất hiện từ trong cái bóng màu
đen, sau đó tóm lấy con bù nhìn.
Bàn tay to lớn này giống như có sức mạnh vô hạn, trực tiếp nhấc nó lên.
Những cọng rơm bị bắn ra tứ phía nhanh chóng bị cuốn lại, cuối cùng, bị buộc
phải biến thành hình dạng một con bù nhìn hoàn chỉnh.
Sau đó, nó bị bàn tay to lớn này treo trên đài hành quyết, lắc lư theo gió.
Bên trong cái bóng màu đen, một bóng người mặc áo mưa, chắp tay sau lưng, đứng
ở bên cạnh thưởng thưởng dáng vẻ của nó.
"Ố ngay chỗ này sao?"
Lục Tân đợi một hồi, vẫn chưa kịp nghe thấy động tĩnh mà hắn muốn nghe, hắn
khẽ quay đầu nhìn về phía đài hành quyết.
"Như vậy còn chưa đủ sao?"
Cha Lục Tân đang đứng trên đài hành quyết, nhận ra sự không hài lòng của Lục
Tân, ông ấy lẩm bẩm.
Sau đó, Lục Tân đột ngột xoay người, cơ thể hắn đột nhiên hòa vào bóng đêm
vô tận.
Ngay lúc này, bóng tối dường như trở thành hiện thực, lan tràn khắp xung
quanh như một đám mây đen.
Bóng tối cuộn lại, trong vòng chưa đầy một giây, bóng tối đã bao phủ toàn bộ
quảng trường, bao bọc con bù nhìn và thành phố ở bên trong.
"Cạch cạch cạch..."
Trong bóng tối vô tận, đột nhiên có tiếng răng chuột gặm nhấm, tiếng lưỡi
dao sắc bén cào qua da, tiếng xương thịt bị chặt mạnh, cùng tiếng liễm cắt rơm
cực kỳ rõ ràng vang vọng trong tâm trí tất cả mọi người.
Khi phần đầu của con bù nhìn bị chặt đứt, một tiếng hú sợ hãi đến xé nát
tâm can chợt vang lên.
Lúc này, tất cả những người đang ngủ say đều bất ngờ mở mắt.
Vì thời điểm vô số người mở mắt ra, đồng thời phóng thích sức mạnh tinh thần
quá mạnh, ngay cả sức mạnh của Mê Tàng cũng không thể giấu được bọn họ, sức mạnh
đã sụp đổ chỉ trong nháy mắt, giống như thể trên bầu trời thành phố này, một bức
màn khổng lồ và trống không đã được vén lên.
Cư dân trong toàn thành phố đã đồng thời hiện hình trong hiện thực.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc này, khi chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, bọn họ
đã hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.
Hay nói cách khác, đây không phải là bóng tối, mà là một nỗi sợ hãi mạnh mẽ
đến mức không thể hóa giải được.
Bọn họ lần lượt mở to mắt, sâu thẳm trong tầm mắt, bọn họ dường như nhìn thấy
một ảo ảnh, đó là một đài hành quyết, trên đài có treo một con bù nhìn. Tuy
nhiên, khi nhìn kỹ, bọn họ lại phát hiện, đó không phải là con bù nhìn, mà là
chính họ.
Mình bỗng nhiên xuất hiện trên đài hành quyết, bên cạnh là một người đàn
ông mặc áo mưa với về mặt u ám.
Phần lớn thân thể hắn đều bị bóng tối bao trùm, nên chỉ có thể nhìn thấy một
đường viền, nhìn thấy hắn đang tiến lại gần mình.
Vì con bù nhìn đã bắt được sức mạnh tinh thần bị ảnh hưởng bởi hắc thảo.
Cho nên, hầu như tất cả những người từng bị ảnh hưởng bởi hắc thảo đều gặp
phải cảnh tượng đáng sợ hãi như vậy.
Bọn họ nhìn thấy một lưỡi dao sắc bén xẹt qua trước mặt, cái đầu bay lên
cao, không ngừng quay tròn trên không trung.
Tiếng gào thét sợ hãi xé nát tâm can vang vọng khắp thành phố.
Rất nhiều người đều cho rằng mình đang gặp ác mộng vẫn chưa tỉnh dậy, họ
giãy giụa và co giật một cách bất lực.
Nhưng cảnh tượng cuối cùng của cơn ác mộng này thật sự quá đáng sợ, mãi mãi
không bao giờ biến mất một cách nhanh chóng như một giấc mơ thật sự.
Lòng người thông với Thâm Uyên.
Vì vậy, bên trong Thâm Uyên, cảnh tượng con bù nhìn bị chặt đầu cũng nhanh
chóng được lan truyền.
Điều này lan nhanh hơn bất kỳ một loại ô nhiễm nào trên thế giới. Bắt đầu từ
quảng trường trung tâm của thành phố Hắc Chiểu, nó đã lan ra mọi hướng xung
quanh. Những thể tinh thần từng tiếp xúc với hắc thảo, cũng như những thể tinh
thần có liên quan đến thành phố Hắc Chiểu, đều bị bức tranh này đánh trúng,
chúng kinh hãi hét lên, run rẩy, cuối cùng ngã xuống đất, run rẩy cúi đầu trước
hiện thực...
Trên bục hành quyết, ba Lục Tân khinh thường, nhấc đầu Người Bù Nhìn lên rồi
tỏ vẻ hưng phấn.
Em gái Lục Tân chỉ đứng bên cạnh thôi mà đã sướng run lên rồi.
Ngay cả mẹ Lục Tân đứng ở bên cửa sổ tòa nhà bên cạnh nhìn xuống mà cũng
không giấu được ý cười.
Bỗng nhiên bà nghĩ em gái của mình nhìn thấy cảnh tượng này sẽ cảm thấy thế
nào đây nhỉ?
Ngược lại, Lục Tân không hề lộ ra biểu cảm gì khác biệt, hắn cảm thấy chỉ
như đang xử lý một sự kiện ô nhiễm đặc biệt mà thôi.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, trong mắt còn ánh lên vẻ khiêu khích.
"Kết cục của mấy vị tân đại lãnh chủ vừa tự bầu cử là bị hành hình như
vầy thật sao?"
Người đàn ông trung niên bị Số bảy kề sát bên người lộ vẻ mặt thất thần.
Dường như ngay cả cô cũng không thể chấp nhận được tình cảnh trước mắt..
Ngay từ đầu đã biết sẽ có kết cục này, nhưng khi nó thật sự xảy ra thì vẫn
khó lòng chấp nhận.
Cho đến khi cô thấy Lục Tân nhìn mình, cô mới dần phản ứng lại:
"Ta thừa nhận, ta thật sự không ngờ sẽ thế này."
Lục Tân nhìn thấy biểu cảm ấy bỗng cảm thấy tâm tình rất tốt.
Còn Số bảy nhìn thấy vẻ đắc ý thêm chút khoái chí của hắn mà khẽ lắc đầu.
"Ta thật sự không ngờ hóa ra ngươi có thể hoàn thành Thức Chi Thí Luyện."
"Hả?"
Lục Tân tỏ vẻ nghi hoặc.
"Hóa ra môn học của ngươi còn lợi hại hơn của bọn ta....
Số bảy cúi đầu thở dài, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyết.
Lúc này, bởi vì giới hạn mạng nhện hình người của Lục Tân không đủ đến Số bảy
nên hắn đã buông đám người kia ra.
Diệp Tuyết tạm thời an toàn, hơn nữa chung quanh có rất nhiều người đang trốn
trong Mê Tàng cũng lộ mặt ra ngoài giúp cô có đủ đường để rời đi, nên có vẻ cô
đã dũng cảm hơn trước nhiều để trở về cơ thể của Diệp Tuyết.
Cô gái này nâng chiếc đàn ghita của mình lên sau đó dùng sức bẽ làm đôi.
Một cuộn giấy nhỏ được buộc nhẹ bằng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.