Sau khi nói xong những lời này, gương mặt của cô lại xuất hiện trên người một gã đàn ông tầm tuổi trung niên, ánh mắt nhìn về phía Lục Tân chất đầy sự giễu cọt.

"Chẳng lẽ ngươi không biết, hệ linh hồn chính là khắc tinh trời sinh của ngươi sao?"

"Ầm!"

Ngay khi một quyền của Lục Tân tiến lại gần, vẻ mặt của người đàn ông này nhanh chóng trở nên mơ màng.

Lục Tân nghiến răng, sức mạnh tinh thần toát ra từ trong cơ thể tựa như thủy triều lên xuống, khiến mỗi một cục đá ở đây đều phải rung lên.

Trên người hắn có sức mạnh tinh thần có thể bùng nổ vô cùng mạnh mẽ, dường như làm được hết thảy, nhưng hắn lại không thể gây ra chút tổn thương nào cho hệ linh hồn.

Trừ phi...

Thời điểm suy nghĩ này lóe lên trong đầu hắn, sức mạnh tinh thần to lớn đột ngột bao phủ khắp bốn phía.

Từng người có mặt trong quảng trường lập tức nắm chặt tay chân, có vài người dù chưa tỉnh táo hoàn toàn cũng thình lình cảm nhận được thứ sức mạnh tinh thần lạnh lẽo vô cùng này, cảm giác như bị kề dao vào cổ vậy.

"Thông minh đó...

Giọng nói của số bảy vang lên từ miệng một người đứng cách đó hơn mười mét:

"Đây là chuyện duy nhất ngươi có thể làm...

"Vốn ngươi chẳng có cách nào bắt được ta cả..."

"Trừ phi, ngươi giết chết toàn bộ những người ở đây..."

Từ kế răng Lục Tân thoát ra tiếng ma sát kịch liệt, hắn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía cô.

Sức mạnh tinh thần xung quanh ngày càng dày đặc lạ thường.

Hắn nhẹ nhàng mở miệng, biểu cảm lại để lộ vẻ tàn khốc không cách nào hình dung nổi:

"Chuyện này rất dễ dàng..."

Lập tức, tất cả nhưng người bị sức mạnh tinh thần ảnh hưởng bên cạnh hắn bắt đầu cuộn tròn người lại, thậm chí hơi hơi run lên.

Chuyện này quả thật rất dễ dàng.

Hắn vốn cũng chẳng thích người trong thành phố này chút nào.

"Xoẹt..."

Nụ cười trên mặt số bảy càng thêm sâu sắc, thế rồi, cô đột ngột vỗ nhẹ hai bàn tay ra tiếng, sức mạnh tinh thần kỳ lạ được phóng ra, tấm màn xung quanh bị kéo rộng ra, ngày càng có nhiều người bình thường bị Mê Tàng che giấu xuất hiện cạnh cô, thậm chí trong số đó còn có những người máu me đầm đìa.

Cô nở nụ cười cực kỳ sung sướng:

"Những người này đều là những người mới bị ngươi giết chết ban nãy đó..."

"Ngươi vốn đâu có xem họ là con người, bây giờ ở đây giả vở thiện lương. Nhân nghĩa làm gì chứ?"

"Rõ ràng vừa nãy chính miệng ngươi từng nói không để ý đến mấy thứ này..."

"Đã có rất nhiều người vì ngươi mà chết, bây giờ chỉ thêm vài mạng nữa thôi..."

"Chỉ thêm vài mạng nữa, chỉ cần ngươi lại chủ động giết chết những người đó, là có thể bắt được ta rồi..."

"Đến đi...

"Rốt cuộc cô ta là ai? Tại sao cô ta lại muốn làm như vậy?"

Cùng lúc đó, ở tòa nhà gần đấy, Hàn Băng đã sợ hãi tột độ, run rẩy nói xong.

Thằn Lằn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang bị số bảy ám kia, chăm chú quan sát môi hắn, thuận lại những lời mà hắn vừa nói.

Hệ người nhện vốn có khả năng bắt chước dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cho nên, ngay từ khi Diệp Tuyết xuất hiện, hắn đã lập tức dùng hết toàn lực theo dõi sát sao cô, cũng như từng kẻ thình lình ngóc đầu lên nói chuyện với Lục Tân, thông qua việc đọc khẩu hình miệng, thuật lại toàn bộ những gì họ nói, cũng nhờ vậy mà Hàn Băng mới hiểu được hai người bên dưới đang nói với nhau chuyện gì.

"Nếu ngài Đan Binh thật sự bị cô ta chọc giận, bắt đầu chủ động giết người..."

"Vậy... Vậy sẽ phát sinh chuyện gì đây?"

Cô không thể nào hiểu được ý đồ của người phụ nữ kia, càng không biết nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra hậu quả gì.

Nhưng cô lại chẳng làm gì được.

"Xoạt"

Trong lúc người phụ nữ nọ chất vấn mình, trong con ngươi đen nhanh của Lục Tân bỗng nhiên xuất hiện tạp chất.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của hắn trở nên dữ tợn lạ thường.

Nếu muốn giết chết người phụ nữ này, kỳ thật rất đơn giản.

Chỉ cần giết sạch người chung quanh, khiến hệ linh hồn không còn nơi để ẩn náu là xong rồi, quá đơn giản đúng không.

Đặc biệt là tại thời điểm lửa giận của hắn đã bị đốt tới đỉnh điểm, chỉ còn thiếu một suy nghĩ tác động lên trí não, là hắn hoàn toàn có thể làm tới bước đó.

Nhưng không hiểu vì sao, ngay lúc hắn nảy sinh ý nghĩ đó, trong lòng bỗng có một suy nghĩ lạ thường cứ một hai quấn lấy hắn.

Suy nghĩ đó rõ ràng vô cùng nhỏ bé và yếu ớt, cố chấp muốn kéo hắn lại quả thực tựa như là ngàn cân treo sợi tóc vậy.

Nếu phóng lớn vô số lần đôi mắt đen nhánh của hắn, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng đêm dày đặc.

Đó là một bóng người mờ ảo gần như khó mà nhìn thấy nổi trong bóng tối âm u này, hình như đó là một cậu bé đang co ro giữa căn phòng trống. Cậu ôm chặt lấy hai chân mình, lặng lẽ khóc nức nở, tiếng khóc tràn ngập sự sợ hãi, trống rỗng và vô lực.

Tất cả mọi người trên quảng trường nín thở chờ đợi, bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Sức mạnh tinh thần lơ lửng giữa không trung có thể ập xuống bất cứ lúc nào để giết chết tất cả những kẻ mà số bảy có thể ẩn núp bên trong.

Nhưng có thể ập xuống bất cứ lúc nào lại thủy chung vẫn chưa rơi xuống.

"Xem ra ngươi vẫn chưa thể hạ quyết tâm rồi..."

Số bảy nhìn chằm chằm Lục Tân, tựa như đang chờ đợi điều gì đó để rồi cuối cùng, sự do dự của Lục Tân lại khiến cô cảm thấy thất vọng.

Ánh nhìn của cô trở nên nghiêm nghị hơn:

"Vậy để ta giúp ngươi một chút nhé?"

Sau khi nói xong lời này, người đang bị cô ám lập tức dại ra bất động.

Lục Tân dường như cũng chợt nhận ra điều gì, trái tim khẽ nảy lên, rùng mình ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chung quanh không hề thiếu người, tất cả đều là những kẻ vừa nãy bị năng lực của Người Bù Nhìn ảnh hưởng, sau đó bị bại lộ dù đã được Mê Tàng che giấu. Từng người trong số họ đều có thể biến thành gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng hiện tại gương mặt của cô lại không hề xuất hiện trên mặt bất cứ kẻ nào hết.

Cảnh tượng dị thường này khiến Lục Tân thầm cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, đồng thời cũng thầm nảy sinh dự cảm rằng sắp có chuyện cực kỳ nguy hiểm xảy ra.

"Ha ha ha, ha ha ha..."

Tiếng cười của người phụ nữ nọ truyền tới từ phía trên lâu, dự cảm trong lòng Lục Tân đã thành hiện thực.

Khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là bóng dáng của Hàn Băng xuất hiện bên cửa sổ. Nhưng trên mặt Hàn Băng lại để lộ biểu cảm của người phụ nữ kia. Cô cười ngả cười nghiêng, như cho rằng chuyện này buồn cười lắm vậy:

"Người trước kia có thể sát hại toàn bộ người trong cô nhi viện, bây giờ ngay cả dũng khí đối đầu với ta cũng không có sao?"

"Một con quái vật đội lốt người vậy mà lại thật sự tưởng mình là người rồi hả..."

"Chẳng lẽ là vì sau khi xảy ra sự kiện đó, ngươi lại bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ người khác sao?"

Cô cười một thôi một hồi, sau đó đột ngột nghiêm mặt, đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Tân, nói:

"Nhưng ngươi vĩnh viễn đừng quên..."

"Ỗ trước mặt ta, ngươi mãi mãi không thể bảo vệ bất cứ ai...

Trong lúc nói ra câu này, cô thình lình giơ lên một khẩu súng lục nhỏ nhắn.

Đây là súng lục của Hàn Băng.

Chỉ là, chính bản thân Hàn Băng cũng cho rằng, khi đối mặt với sự kiện ô nhiễm đặc biệt, có lẽ mình sẽ mãi mãi cũng không có cơ hội đụng tới khẩu súng này.

Nhưng bây giờ cô lại giơ nó lên, nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương của mình, sau đó bóp chặt cò súng.

"Xoạch!"

Cảm giác khẩn trương không cách nào hình dung nổi lập tức nhấn chìm cả người Lục Tân.

Khoảng cách tuy không xa, nhưng với tình thế bây giờ cũng đủ để khiến hắn không thể cản cô lại.

Cho dù là đám người Thằn Lằn đứng sát bên cạnh Hàn Băng cũng hoàn toàn không phản ứng kịp. Lúc đầu họ còn tư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play