"Trực tiếp trông thấy?"

Trần Tinh nghe Lục Tân nói, có hơi dừng lại rồi theo bản năng hỏi vặn lại.

Cô ta nhấn mạnh hai chữ "trông thấy".

"Đúng!"

Mà lúc nói đến đây, Lục Tân cũng có vẻ hơi nghiêm túc, đáp: "Tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của những quái vật kia, cho nên lúc ấy tôi mới có thể nhìn thấy ba người bọn họ chỉ là bị trói lại chứ không phải biến thành một phần của quái vật, hơn nữa, sở dĩ lúc ấy em gái có thể giúp tôi đối phó với quái vật kia, cũng là vì tôi có thể nhìn thấy nó... Quái vật kia đúng là rất đáng sợ, nhưng tránh thoát thì sẽ không sao!"

"Cho nên nói..."

Trần Tinh như có điều suy nghĩ, vẻ mặt cũng dần dần có hơi nghiêm trọng: "Anh có thể nhìn thấy những lực trường tinh thần vặn vẹo kia?"

"Vài lúc sẽ có thể, giống như tôi nhìn thấy quái vật kia bỏ đồ vào ly của tôi ở quán cà phê kia, còn có lúc vừa rồi khi quái vật kia lập tức bộc phát tôi cũng có thể nhìn thấy, song, sau khi quái vật đó trốn vào trong vũng nước thì không thấy được nữa..."

Lục Tân chậm rãi nói, rồi nhíu mày: "Các người không nhìn thấy sao?"

"Phần lớn đều không nhìn thấy!"

Trần Tinh nhíu mày, chậm rãi nói: "Hơn nữa, nói đúng ra, chắc hẳn, có thể là chúng tôi không thể nhìn thấy, nhưng đổi lại cảm ứng được!"

"Quái vật tinh thần không có hình thể, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng ở một tình huống nào đó thôi!"

"..."

Lục Tân cố gắng suy nghĩ sự khác nhau trong đó một lúc, mới chậm rãi nói: "Vậy, vấn đề của chuyện này có lẽ do vấn đề của các người rồi?"

"Chuyện này..."

Lời Lục Tân nói khiến cho Trần Tinh cũng xuất hiện một chút hỗn loạn.

Cảm giác khi nói chuyện với người trẻ tuổi này rất quái lạ, bao gồm trong anh có một người em gái không nhìn thấy, không trong giới hạn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô ta.

Nhưng do sự rèn luyện hằng ngày của nghề nghiệp khiến cho cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái.

Giọng điệu của cô ta trở nên ung dung hơn, nở một nụ cười rồi hàn huyên một lúc với Lục Tân.

Từ lúc ban đầu Lục Tân đi đến nơi đó điều tra Tần Nhiên, cho đến việc Lục Tân có thích ứng và phối hợp được với nhóm điều tra nhỏ không, cũng tỉ mỉ hỏi thăm khi nhìn thấy con quái vật tinh thần kia, cùng với cảm giác trong quá trình chiến đấu với nó như thế nào, thậm chí cô ta còn tìm đến một cây bút chì nhanh chóng phác hoạ lại thông qua sự miêu tả Lục Tân, phác hoạ một gốc "cây ăn quả hình người" kia mà Lục Tân nhìn thấy...

... Lục Tân cảm thấy người phụ nữ này thật là lợi hại, lại còn vẽ ra nữa, mình chỉ nói thôi mà cô ta đã vẽ rất giống rồi.

"Lần này làm rất tốt, anh đi về trước đi!"

Sau một phen trò chuyện nghiêm túc, Trần Tinh xoa xoa huyệt thái dương của mình, rồi nói với Lục Tân: "Chuyện điều tra tiếp theo tôi sẽ chuyển lời lại với anh!"

"Được!"

Lục Tân cũng đứng lên, vẻ mặt dường như có chút do dự.

Trần Tinh thấy, liền cười an ủi: "Không cần lo lắng, đúng là có một số biểu hiện của anh chúng tôi rất ít khi nhìn thấy, nhưng sau chuyện trăng máu, những khả năng được tạo ra bởi những thay đổi về tinh thần vốn dĩ rất đa dạng, anh có thể nhìn thấy những nguồn ô nhiễm kia, thậm chí còn tiến hành đánh xáp lá cà kề bên nó, đây cũng không tính là chuyện xấu, cũng không tính là chuyện kì lạ nhất, thậm chí tôi còn từng gặp người có thể cướp năng lực của người khác..."

Lục Tân nhẹ gật đầu, đáp: "Nhưng thật ra, tôi muốn hỏi về chuyện thù lao kia một chút..."

Trần Tinh có phần không bắt nhịp kịp, sửng sốt một chút, mới cười nói: "Chẳng mấy chốc sẽ chuyển vào tài khoản của anh thôi!"

Lục Tân yên tâm, nhẹ gật đầu rồi quay người đi ra ngoài cửa.

"Có rất nhiều người nhìn anh đầy ác ý..."

Em gái ở bên cạnh cũng đi theo anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói với anh: "Anh trai, người phụ nữ có bộ ngực biến dạng kia, đang làm những lời anh nói..."

Lục Tân nhẹ nhàng đưa ngón tay trỏ lên miệng, thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, người ta trả tiền..."

...

...

Sau khi đưa Trần Tinh xuống lầu, cũng sắp xếp một chiếc xe đưa anh trở về, Trần Tinh như có điều suy nghĩ, từ từ đi về cái phòng họp trống rỗng trước đó, vừa rồi khi Lục Tân trả lời, dường như khiến cho cô ta lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện vô cùng phức tạp.

Cô ta không biết chuyện Lục Tân có thể nhìn thấy những nguồn ô nhiễm kia, thậm chí còn cho rằng mình trực tiếp thấy được quái vật.

Nói đến, chuyện này sẽ trở thành một lỗ thủng trong công việc của cô ta.

Nhưng cô ta cũng đâu còn cách nào, bởi vì tình huống cụ thể của Lục Tân e rằng chỉ có chủ thành mới có đầy đủ năng lực để kiểm tra toàn diện được.

Mà trạng thái tinh thần của Lục Tân khiến cho cô ta không thể nào dám mạo hiểm mà đưa anh đến cho chủ thành được.

Mà biểu hiện lần này của Lục Tân trong nhiệm vụ, lại càng khiến cho lòng cô ta xuất hiện thêm cảm xúc mâu thuẫn.

Đa dạng hoá năng lực thường đại biểu cho việc tăng nguy cơ mất kiểm soát được nâng lên một lần nữa.

Nhưng người trẻ tuổi này lại cứu ba thành viên của bọn họ trong một sự cố ô nhiễm nguy hiểm.

Hoặc là nói, anh đã giúp cô ta tránh khỏi việc họ giết người một nhà của chính mình.

...

...

“Có thể nhìn thấy quái vật tinh thần, cũng không phải là một án lệ gì đặc biệt, trên thực tế, lúc gặp phải trăng tròn, hơn nữa thời tiết cũng tương đối sáng sủa, lúc ánh sáng của trăng máu sung túc nhất, có rất nhiều người đều đã từng tuyên bố rằng họ thấy được một vài hình dạng của thể tinh thần biến dị, có loại thì giống như quỷ hồn, có loại thì biến thành đủ loại quái vật vặn vẹo, mà đây, cũng chính là ngọn nguồn của danh xưng 'quái vật tinh thần' này!” ( truyện trên app T𝕪T )

“Chỉ có điều, nói đúng ra, chắc hẳn là không phải bọn họ nhìn thấy mà là cảm ứng được, bởi vì năng lượng của những nguồn ô nhiễm kia có đẳng cấp quá cao, ảnh hưởng đến đầu óc của chúng ta, bóp méo thị giác của chúng ta, cho nên mới khiến cho chúng ta sinh ra những hình ảnh kia...”

"Nguyên nhân chính là như thế, cho nên bất kì thiết bị chụp ảnh nào cũng đều không thể bắt được hình tượng cụ thể của nó, việc này đã tìm được chứng minh!"

"Hình tượng quái vật cho đến bây giờ đều là có được thông qua bức vẽ nhân tạo, cũng không có nhiều giá trị tham khảo lắm!"

"Mặt khác, còn có một vài chuyện không thể không đề cập đến, những hình tượng quái vật được người nhìn thấy cùng một thời gian, phần lớn đều mơ hồ, không cách nào miêu tả chuẩn xác được, cũng là quái vật tinh thần, nhưng có người nói giống như quỷ hồn, nhưng cũng có người lại tuyên bố rằng mình thấy được ultraman..."

"..."

"..."

Trong phòng họp trống rỗng bỗng nhiên vang lên tiếng nói của một người phụ nữ, chính là hạ sĩ Hàn Băng.

Trần Tinh xoa xoa mi tâm của mình rồi liền đưa tay đến bên cửa sổ, nhấn xuống một cái nút.

Trên bốn bức tường xung quanh của phòng họp, thiết bị chiếu bắt đầu được khởi động chiếu xuống tia sáng, lập tức trong căn phòng họp trống rỗng này hiện lên từng luồng từng luồng sáng màu lam nhạt cấu thành những bóng người tỉ lệ lớn nhỏ bằng tác phẩm nhưng nhìn lại sinh động như thật.

Trong cả căn phòng giống như ngồi chật đầy người vậy.

Nếu như có người ngoài nhìn thấy, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng cổ quái.

Ở nơi cách toà sảnh cảnh vệ này hai con phố, có một vài điện thoại không dùng được, quãng trường cũng đều không thể cung cấp thuỷ điện kịp thời.

Mà ở trong phòng họp sảnh cảnh vệ này, kỹ thuật chiếu 3D cao cấp trước thảm họa đã được khôi phục.

"Nhưng, rõ ràng là anh ta đây không giống..."

Một người đàn ông mặc áo khoác trắng, đeo kính mắt nói: "Anh ta không những có thể nhìn thấy, thậm chí trong mắt anh ta còn có thể phân biệt mảy may không sai, khoảng cách xa bốn năm mét cũng đều có thể đánh giá được ba đội viên của chúng ta là bị trói buộc, hay là bị ô nhiễm."

"Đây đã không còn là vấn đề ảo giác nữa, tôi càng nghiêng về, bởi vì lượng cấp tinh thần của anh ta vô cùng cao, đến mức cảm ứng gợn sóng tinh thần cùng với biến hoá cực kì minh mẫn, sau đó, trong ý thức hỗn loạn của anh ta đã khiến cho chính anh ta trông thấy 'quái vật'!"

"Phán đoán sơ bộ, tôi nghi ngờ lượng cấp tinh thần của anh ta rất có thể đã đạt đến ba trăm...... Trở lên!"

"..."

Bầu không khí trong văn phòng nhất thời trở nên hơi yên tĩnh.

Hiển nhiên, một người mới bắt đầu giai đoạn dị biến, thậm chí còn chưa qua sự dẫn dắt của người dị biến mà đã có lượng cấp tinh thần ba trăm đơn vị trở lên, đây là một điều khiến cho người ta vô cùng coi trọng, mỗi người đều cần một chút thời gian để đưa ra phân tích và phán đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play