Dường như biết mình không giúp được gì, đồng thời cũng có tâm tư tận lực tránh né nguy hiểm, tại suốt quá trình kiểm tra đáy hồ, trong quá trình Lục Tân đối phó với một trận dị biến đột nhiên xuất hiện này, còn có ba thành viên của tổ điều tra tiểu nhỏ tiến hành đào móc nguồn ô nhiễm, Tần Nhiên vẫn luôn thành thành thật thật đứng trên bờ, còn tìm một cái thứ để che chắn, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn xem tiến triển như thế nào rồi.
Mà bây giờ, lúc anh ta nhìn thấy mấy người ở đáy hồ bỗng nhiên ngừng hành động lại, cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía bên bờ, liền chậm chạp đứng lên, dường như anh ta cũng rất quan tâm đến kết quả đó, bèn dùng sức vẫy tay, hô: "Có tìm được cái gì không?"
Sau đó anh ta nhìn thấy, Lục Tân với ba thành viên tổ điều tra nhỏ chậm rãi đi đến bên hồ.
Ba thành viên tổ điều tra nhỏ trong lòng ôm súng thật chặt, ánh mắt dưới lớp kính che dường như vô cùng gấp gáp.
"Làm sao thế?"
Tần Nhiên nhìn Lục Tân với ba thành viên tổ điều tra nhỏ đi đến, cũng nhìn thấu vị trí bọn họ đứng mơ hồ như bao vây xung quanh mình vậy, anh ta xuất thân từ hoang dã, đối với hành động thế này vô cùng mẫn cảm, lập tức có chút cảnh giác hỏi bọn họ.
"Anh là ai?"
Lục Tân nhìn Tần Nhiên, chậm rãi hỏi.
Vẻ mặt của Tần Nhiên lộ ra vẻ không sao nói rõ được: "Lời này của anh là có ý gì?"
Có thể thấy, rõ ràng là anh ta rất ngờ vực, hoàn toàn không có cách nào lý giải.
Trong kênh, vang lên giọng của hạ sĩ Hàn Băng: "Kiến nghị nói thẳng ra, sau đó quan sát phản ứng của anh ta!"
"Đồng ý!"
Trần Tinh lạnh lùng nói: "Tiểu đội điều tra đề phòng!"
"Nếu như anh chính là Tần Nhiên..."
Lục Tân chậm rãi mở miệng, rồi quay lại nhìn về phía đáy hồ: "Vậy thi thể chúng tôi đào ra được, là ai?"
"Thi thể gì?"
Sắc mặt của Tần Nhiên có vẻ hơi mất tự nhiên, chậm rãi hỏi.
"Chúng tôi tìm được nguồn ô nhiễm rồi, đó là một thi thể!"
Lục Tân giống như vô cùng kiên nhẫn, cẩn thận giải thích với anh ta: "Cỗ thi thể kia, chính là anh..."
Sắc mặt của Tần Nhiên dường như có hơi dại ra, hầu kết nhấp nhô.
Còn Lục Tân thì tiếp tục, chậm rãi hỏi: "Cho nên, nếu như anh sớm đã chết rồi, vậy bây giờ anh là ai?"
Trong lúc anh hỏi vấn đề này, trong lòng cũng đang vội nghĩ, anh nhớ về nhất cử nhất động mỗi lúc nhìn thấy Tần Nhiên, nhìn thấy người này ngồi trong phòng làm việc, không ngừng ăn đồ ăn nhưng dường như vẫn luôn ăn không đủ no, cũng nhìn thấy anh ta chẳng để ý gì mà lập tức muốn móc súng ra chỉa vào người, càng nhớ đến cái kho giam giữ bốn người kia, khối thi thể ở bên trong dường như ít hơn so với dự đoán.
"Không... Không thể nào đâu..."
Một lúc lâu sau, Tần Nhiên mới thì thào nói: "Nếu như, các anh đào tôi ra, vậy tôi... Tôi là ai chứ?"
Lục Tân chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.
Ba thành viên tổ điều tra nhỏ thì vào lúc này càng dùng sức nắm chặt súng hơn.
Ở phía xa, dưới những hàng đèn cao xạ đội tuần tra thành phố đang canh phòng nghiêm ngặt nơi này, không có phát ra một tiếng động nào, yên tĩnh đến ngột ngạt.
Chỉ có ánh trăng máu trên không trung là sáng đến chói chang, giống như buông xuống sợi tơ đỏ rực vậy.
"Tôi..."
Tần Nhiên trông càng luống cuống hơn, anh ta giống như là đang cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lục Tân: "Người anh em, anh nói cho tôi biết với, tôi là ai thế?"
"Anh ta rất giống với những cây ăn quả kia..."
Một bên bàn tay của Lục Tân mát lạnh, là em gái đang kéo lấy bàn tay anh.
Nghe thấy lời này, Lục Tân cũng lập tức phản ứng lại.
Trước đó lúc anh đấu với bóng đen trên "cây kỳ quái" đó thì đã phát hiện, những bóng đen kia trông vô cùng quen mắt.
Nhưng lúc ấy anh không có để ý, cũng không có cách nào liên tưởng được.
Cho tới bây giờ, anh mới đột nhiên nghĩ đến, tất cả những bóng đen kia đều rất giống Tần Nhiên.
Xem ra, những bóng đen kia, dù cao dù thấp, dù mập dù gầy, thì bọn chúng cũng đều mang đến cho Lục Tân một loại cảm giác, đó chính là quen thuộc, nguyên nhân ở chỗ ngũ quan mơ hồ hoặc là động tác đó của bọn chúng đều giống như Tần Nhiên, chỉ là các loại Tần Nhiên cao, thấp, mập, ốm mà thôi!
Thế nhưng càng như thế này, anh càng không thể nào nói với Tần Nhiên đến cuối cùng anh ta là ai được.
...
...
"Tôi là... Tôi là..."
Mà dưới vô số ánh nhìn chăm chú xung quanh, bỗng nhiên Tần Nhiên lại trở nên hơi điên cuồng, hầu kết của anh ta nhấp nhô, liền hét lên hai tiếng nhưng giọng nói lại ngưng tịt lại, bất thình lình trong lúc đó, anh ta phát rồ chạy vào trong hồ, lập tức các khẩu súng chung quanh đều ào ào di chuyển theo anh ta, nhưng là trong kênh lại không hề truyền đến tiếng ra lệnh của Trần Tinh, bởi vậy mỗi một cây súng đều chỉ chĩa vào anh ta chứ không hề bắn.
Mọi ánh mắt đều đang trừng trừng nhìn Tần Nhiên vọt đến đáy hồ, đến bên cạnh cỗ thi thể kia.
Thấy anh ta trừng trừng nhìn vào gương mặt của thi thể đó, rồi bỗng gào lên một tiếng, cả người giống hệt như một kẻ điên.
Bất thình lình anh ta hét to lên: "Giả, tất cả đều là giả, đều là các người muốn hại tôi..."
"Tôi biết ngay, tiến vào thành cao tường nhất định không có chuyện tốt mà..."
"Các người muốn hại tôi..."
...
Anh ta vừa gào thét, thoắt cái vừa dùng sức đạp một cước vào thi thể kia, sau đó nhanh chân hướng chạy về một hướng khác của hồ.
Một bên khác của hồ, cách đó không xa chính là tường cao.
Vậy mà anh ta lại phóng thẳng về phía tường cao, dường như là muốn trèo tường để bỏ trốn vậy.
Đặc biệt là thân hình của anh ta lúc này nhìn có chút quỷ dị, tốc độ chạy cũng càng lúc càng nhanh.
"Bắt sống!"
Trần Tinh vội vã hạ lệnh trong kênh.
Ba thành viên tổ điều tra nhỏ lập tức nâng súng lên, nhắm ngay hai chân của Tần Nhiên.
Nhưng cũng vào lúc này, phía trên tường cao cũng vang lên tiếng súng tương tự.
Chung quanh đều đã đầy rẫy binh lính bao vây, phía trên tường cao cũng có, bọn họ nhìn Tần Nhiên vọt về hướng tường cao, nhất là tốc độ đáng sợ có hơi vượt xa người thường, liền không chút do dự mà nổ súng về phía Tần Nhiên như tên điên kia.
"Bịch" một tiếng, thân thể Tần Nhiên đang điên cuồng chạy ngã xuống đất.
Anh ta lại vùng vẫy hai lần, sau đó cũng bất động.
Lục Tân với ba thành viên tổ điều tra nhỏ thấy thế, lập tức khoát tay đi về phía tường cao, lúc đi đến bên cạnh thi thể Tần Nhiên, liền thấy ngực anh ta bị trúng ba phát súng, máu tươi đang ồ ạt chảy ra, rõ ràng là không còn sống nữa, xem ra, xử lý "nguồn ô nhiễm" này đơn giản ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng mỗi người đều tràn ngập vô vàng nghi ngờ, đó chính là: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế?"
Trên thực tế, vào sau cùng, trái lại anh càng hy vọng trông thấy Tần Nhiên biến thành quái vật hơn, ít nhất như thế còn có thể giải thích được một số chuyện, nhưng Tần Nhiên lại không hề biến thành quái vật, chỉ là ở phút cuối biểu hiện của anh ta có vẻ hơi điên cuồng, tốc độ chạy trốn cũng có chút không giống với dáng vẻ người bình thường thôi...
Thậm chí cẩn thận nhớ lại, cũng không biết tốc độ có hơi khoa trương kia của anh ta, có thể nào chỉ là ảo giác hay không.
Lúc này điều càng làm cho anh cảm thấy hồ đồ chính là.
Nếu như cái nguồn ô nhiễm này chính là Tần Nhiên, vậy người trước đó tìm Tần Nhiên báo thù lại xảy ra chuyện gì?
Cũng ngay lúc trong đầu Lục Tân đang đầy tạp niệm, chỉ cảm thấy bàn tay bị người nào lắc lắc, anh cúi đầu trông thấy em gái, cô tò mò nhìn về phía thi thể Tần Nhiên, vô ý thức lướt qua, lập tức cảm thấy giật mình trong lòng, chỉ thấy Tần Nhiên bị súng bắn kia, máu tươi vẫn đang ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ một mảnh nước bùn, nhưng máu tươi này dường như cũng chảy không hề ngừng, khi nó chảy thì thi thể cũng trở nên khô quắt lại.
Thân hình trở nên còng xuống, dáng vẻ trở nên khô gầy, đúng là trong khoảng thời gian ngắn đã biến thành một dáng vẻ khác.
"Anh ta là ai?"
Lục Tân lấy làm kinh hãi, nhắc nhở tổ điều tra nhỏ.
Bọn họ cũng phát hiện sự thay đổi này, vội vàng chụp ảnh, cũng thông qua dụng cụ điện tử trên cánh tay mà gửi đi.
Rất nhanh trong kênh đã vang lên một âm thanh lật qua lật lại văn kiện.
Ngay sau đó, thế mà âm thanh giật mình không cách nào che giấu của Hàn Băng vang lên: "Đây là... Đây là Thôi Vượng!”