"Thật nhiệt tình..."

Nhìn những cái bóng đầy trời nhào về phía mình với vòng tay mở rộng, Lục Tân than thở một câu.

Anh vốn lao tới trước với một tốc độ nhanh tới mức kỳ quái, trong nháy mắt đã chợt dừng lại, đồng thời nhảy lùi về phía sau, mau chóng tránh khỏi đòn tấn công của cái bóng thứ nhất, sau đó lại xoay tròn một cách kỳ lạ, nhào về phía một bóng đen khác bên cạnh.

Hai tay anh thò ra, chộp lấy cái bóng bên cạnh này.

Lại giống như em gái bổ nhào về phía món đồ chơi vậy.

...

...

"Đó là cái gì?"

Trăng máu trên không trung chiếu ánh sáng màu đỏ ảm đạm xuống đỉnh đầu.

Mà hơn nửa các thiết bị chiếu sáng được dựng ở xung quanh cái hồ bỏ hoang đã bị tiếng kêu to vừa rồi của quái vật tinh thần phá hỏng, đường dây điện cũng bị hư hỏng nghiêm trọng, ở dưới tình huống không có người sửa chữa, từng ngọn đèn cũng dần tắt đi.

Đèn tắt càng nhiều, ánh trăng máu trên không trung dường như lại càng sáng hơn.

Mà ở dưới ánh sáng như vậy, không biết có phải hoa mắt không, rất nhiều người xung quanh đều nhìn thấy được một cảnh tượng mơ hồ.

Bọn họ nhìn thấy, trong lúc Lục Tân sắp xông tới khu vực trung tâm của nguồn lây nhiễm, đột nhiên nước bùn bắn lên, từ trong đó bay ra một cái bóng mơ hồ hồ. Ánh trăng máu mơ hồ phác họa ra hình dáng của cái bóng này là một thân cây. Mà cái cây kia có vô số dây leo, ở đầu dây leo lại mọc ra từng con người giống như quả vậy.

Những người này có nam, có nữ, có già, có trẻ, thoạt nhìn chỉ là ảo ảnh mơ hồ chứ không phải thật, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ điên cuồng của chúng, từng đường nét trên gương mặt vặn vẹo, liều mạng vẫy tay giống như một loại xúc tu của hoa ăn thịt người kỳ quái có hình người.

Mà cách thức bắt người của chúng chính là nhảy lên giữa không trung và ôm lấy con mồi.

Từ tình trạng của ba thành viên trong tổ điều tra vừa rồi, có thể thấy bọn họ bị chúng ôm lấy, rất có thể đã bị chúng khống chế.

Cảnh tượng và hậu quả như vậy làm cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Nhưng Lục Tân xông thẳng tới đón những cái bóng này. Anh lúc trái lúc phải, di chuyển uốn éo cơ thể giống như một giống loài phi nhân loại, tránh né rất nhiều cái bóng nhào tới rồi lại tấn công, sau đó xông về phía từng con mồi.

Một cái bóng nhào tới, anh lùi về một bước rồi lại lao tới, hơi nghiêng người sang trái, vừa vặn tránh thoát được sự lôi kéo của cái bóng, sau đó nắm lấy vai của cái bóng này và xé cánh tay của nó xé xuống. Động tác của anh không hề ngừng lại, nhẹ nhàng vặn người chuyển sang bên phải của cái bóng kia, nhân lúc cái bóng chộp về phía bên trái, đã kéo rơi cái chân bên phải của cái bóng xuống.

Động tác của anh linh hoạt lại kỳ quái, chỉ có một, hai giây đã lập tức dạo quanh cái bóng một vòng.

Cái bóng này đã bị anh xé nát.

Mà mãi đến lúc này, cái bóng khác mới đuổi đến đây. Nhưng Lục Tân đã nhanh chóng lao đến cái bóng khác bên cạnh.

Lúc này, tất cả dây leo của gốc "cây" kia đều lao về phía anh.

Mà "quả" ở đầu dây leo lại liều mạng giang rộng vòng tay, muốn ôm lấy Lục Tân. Từ tình trạng của ba thành viên tổ điều tra trước đó có thể thấy, nếu bị những quả hình người này ôm được, vậy lại không khó đoán được kết quả. Hơn nữa, bởi vì ba thành viên của tổ điều tra mặc đồng phục bảo hộ trên người nên bọn họ mới chỉ tạm thời bị ràng buộc mà không lây nhiễm...

Nhưng trên người Lục Tân lại không có trang phục bảo hộ.

Cho nên, Lục Tân và gốc cây kỳ quái này đơn giản là đang tranh đoạt thời gian chênh lệch trong chớp mắt ngắn ngủi. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Nếu lúc trước mình bị những cái bóng này ôm lấy, vậy kẻ xui xẻo chính là mình. Nhưng cái bóng bị em gái bắt được trước, kẻ xui xẻo chính là chúng..."

"Những cái bóng này hình như chính là thủ đoạn công kích của cái cây kia..."

"Nhưng vì sao nhìn chúng, tôi lại có cảm giác quen thuộc như vậy?"

"..."

Trong cuộc chiến đấu điên cuồng lại méo mó này, Lục Tân hoàn toàn giao việc chiến đấu cho em gái.

Càng là cuộc chiến đấu nguy hiểm đáng sợ, mình càng không thể tranh cướp với em gái, nếu không trong chớp mắt, kẻ xui xẻo chính là mình.

Nhưng lúc giao việc chiến đấu cho em gái, bản thân anh cũng đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu này, cố gắng hết sức phân tích, quan sát dáng vẻ của con quái vật tinh thần này, đồng thời suy nghĩ xem rốt cuộc nó có bí mật gì.

...

...

Bất kể là tổ điều tra đang ở bên hồ hay Tần Nhiên, hoặc là các chiến sĩ phong tỏa ngoài xa.

Lúc này, tất cả đều im lặng, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trong hồ.

Dưới ánh trăng kỳ quái, bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy những dây leo kéo dài bất tận và người mọc ra ở đầu những dây leo đó.

Đó là một hình ảnh mà người ta chỉ mới nhìn thôi đã có cảm giác toàn thân ớn lạnh, sống lưng run rẩy, xuất hiện một ý thức điên cuồng.

Trong tay bọn họ đều có vũ khí nhưng thậm chí không biết nên dùng vũ khí chống lại những quái vật này thế nào.

Nhưng ở trong tình cảnh đó, lại có một người xông tới, dùng tay không chiến đấu với con quái vật kia.

Nhưng ở trong cảnh tượng nguy hiểm đáng sợ lại kỳ quái này, bọn họ lại mơ hồ cảm giác được một sự "trêu tức" từ trong động tác tay chân của Lục Tân, lại giống như anh rất hưng phấn và cũng rất hưởng thụ cảm giác đối mặt với quái vật đáng sợ như vậy...

Thoạt nhìn, anh quả thật càng điên cuồng hơn quái vật điên cuồng kia!

...

...

"Những bóng người ở đầu dây leo kia là những người tìm Tần Nhiên đòi báo thù trước đó sao?"

"Thi thể của bọn họ đều đã tàn phá nhưng phần tinh thần của bọn họ lại bị con quái vật này cắn nuốt, dung hợp..."

"Cho nên bọn họ vẫn nhớ rõ phải đi tìm Tần Nhiên báo thù, cũng chỉ nhớ báo thù..."

Lúc này, trong tòa nhà Sở làm sạch ô nhiễm đặc biệt tại thành phố chính, Hàn Băng của tổ phân tích thông tin thường được rèn luyện với cường độ cao vẫn đang phân tích thông tin một cách máy móc. Nhưng nói một lúc, giọng cô ta vẫn xuất hiện sự run rẩy một cách mất kiểm soát.

"Cho nên, trước đó bọn họ đi tìm Tần Nhiên báo thù chỉ xem như là ‘thể lây nhiễm bị động', bây giờ những người này đã trở thành bản thể quái vật tinh thần!"

"Như vậy..."

Ánh mắt cô ta cũng không nhịn được chuyển hướng, nhìn về phía Trần Tinh: "Bây giờ anh ta đang làm gì?"

"Anh ta đang một mình làm công tác dọn sạch nguồn ô nhiễm!"

Trần Tinh nhìn cảnh tượng có hơi mơ hồ trong màn hình, trong đầu hiện lên video đã từng thấy trên máy ảnh kỹ thuật số trước đó.

Cô ta khựng lại một lát rồi mới bổ sung thêm: "Dùng cách thức riêng của anh ta!"

Hàn Băng ngồi cách cô ta không xa rõ ràng đã vô cùng kinh ngạc.

Nhưng sự bình tĩnh của Trần Tinh đã ảnh hưởng tới cô ta và các thành viên khác trong tổ phân tích thông tin. Cho dù bản thân Trần Tinh rõ ràng cũng kinh ngạc trước cảnh tượng Lục Tân một mình chiến đấu với quái vật tinh thần kia, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh, thậm chí trên mặt không có chút gì kinh ngạc, trái lại vừa nhìn hình ảnh mơ hồ trên màn hình vừa trầm giọng ra lệnh: "Tiếp tục phân tích thông tin!"

"Vâng!"

Hàn Băng cố hít sâu một hơi ép xuống trái tim đang hoảng loạn, tiếp tục phân tích: "Đã xác định mục tiêu là nguồn lây nhiễm tinh thần vượt qua cấp một, chỉ có điều chắc hẳn còn chưa đạt tới mức cấp hai. Có thể đánh giá hành vi chủ động lây nhiễm và tấn công nhân viên của tổ điều tra của nó là có ý thức tự chủ nhất định. Nhưng trong cả quá trình rút cạn nước trong hồ và kiểm tra đo lường vẫn chưa kích thích đến nó, có thể thấy được ý thức tự chủ của nó không cao, giới hạn ở phản ứng theo bản năng..."

Đẳng cấp phán đoán: D+

Cấp lây nhiễm: Cấp thấp

Mức độ uy hiếp: Trung cấp

Cách thức trưởng thành: Bắt giữ và lấy ra phần tinh thần còn sót lại

..."

Cô ta nói một lúc, trong giọng nói thoáng có chút do dự: "Chẳng qua, nếu nó thông qua bắt lấy cũng dung hợp tinh thần còn sót lại của thân thể khác để bản thân thật sự trưởng thành, mà ý thức tự chủ của nó lại có phần rối loạn nhất định, vì sao biểu hiện ban đầu của nó..."

Cô ta còn chưa nói hết, Trần Tinh đã nghĩ ra: "Vì sao lại chỉ nhằm vào Tần Nhiên?"

"Chính vì Tần Nhiên bị người ta báo thù, mới dẫn tới sự kiện ô nhiễm tinh thần lần này..."

"Cho nên là một 'người báo thù' đầu tiên, Thôi Vượng mới là nhân vật mấu chốt?"

"Tìm được thi thể của Thôi Vượng, có thể thật sự giải quyết được sự kiện ô nhiễm tinh thần lần này?"

"..."

Nghe Trần Tinh phân tích, hạ sĩ Hàn Băng thoáng ngây người rồi nói thêm: "Hay là thông qua cách của anh ta, trực tiếp giải quyết?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play