Tần Nhiên dẫn Lục Tân ra phía sau lưng khu nhà xưởng vận chuyển. Nơi này có rất nhiều nhà xưởng và kho hàng bỏ hoang, khắp nơi đều là sắt vụn rỉ sét và cỏ dại. Tần Nhiên đi nhanh về một nhà kho ngầm có cánh cửa sắt được sơn màu xanh.
“Chính là nơi này!”
Tần Nhiên kéo cánh cửa sắt nằm trên mặt đất ra, thở hổn hà hổn hển, quay đầu lại liếc Lục Tân một cái.
Sau đó anh ta mở khóa cửa sắt rồi dùng sức nhấc lên, tiếng kẽo kẹt vang lên, sau đó cánh cửa sắt được mở ra.
Xộc vào mũi là một mùi hôi chết người.
Lục Tân che mũi lại, lùi ra sau một bước, sau đó mới bước lên xem thử.
Chỉ thấy cái nhà kho ngầm này trông như một cái hố to, được xây bằng xi măng trộn đất. Bên trong có vài vũng nước, cao cỡ năm mét, rộng khoảng bảy mét, sâu chừng bốn mét. Phía dưới đáy có đóng mấy vòng sắt, mà trên những cái vòng sắt này đều có thêm dây xích, vừa mới nhìn thôi đã thấy da đầu tê rần. Còn trên dây xích sắt có khóa chặt cái thứ gì đó có màu đo đỏ, nếu nhìn thật kỹ sẽ nhận ra là cánh tay người.
Mà dưới đáy hố có một ít thịt bị thối rữa, Lục Tân nhanh chóng nhận ra đó là cái gì.
Anh không khỏi nhíu mày, nói: “Thật là đáng sợ!”
Tần Nhiên nhìn lướt qua anh, nói: “Người anh em, vẻ mặt của anh không giống như đã bị dọa gì cả!”
“Khi đó chúng tôi mới được coi như là bị dọa cho chết khiếp!”
Anh ta tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Mẹ nó, lúc ấy bốn người đó vọt vào trong nhà, đúng là đã dọa ông đây sợ muốn chết. Hơn nữa chuyện này quá là kỳ quái, tôi cũng không dám giết chết họ ngay. Vì thế nhốt lại ở đây trước, dự định sẽ tra hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là ai đang hại tôi. Có điều tôi không ngờ được rằng sau khi bốn người này bị nhốt vào đây, thế mà… Thế mà mẹ kiếp…”
Không biết có phải vì nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy hay không mà anh ta cố ý nhổ nước miếng xuống hố, giả vờ phẫn nộ để che giấu nỗi sợ của mình, nói: “Thế mà đều là kẻ điên, tôi không giết họ, chỉ nhốt lại ở đây. Nhưng còn chưa kịp tra hỏi thì bọn họ đã tự động xử lý nhau, bọn họ… Cứ nhào lên gặm cắn những người khác…”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Tân, trong mắt đầy tơ máu, xen lẫn áp lực không được sợ hãi: “Anh có thể tưởng tượng nổi không?”
“Dù sao mấy người này cũng là người, nhưng mà họ cứ như là chó, mày cắn tao, tao cắn ngược lại mày… Hơn nữa không phải là cắn, mà là ăn, bọn họ cắn xé lẫn nhau, sau đó ăn sạch miếng thịt đã bị cắn rớt, đến bụng cũng bị rách ra rồi mà vẫn ăn…”
“Lúc ấy tôi.. tôi thật sự không nỡ nhìn, cho nên tôi dùng súng bắn chết bọn họ…”
“Mà đây là lần đầu tiên tôi bắn người khác còn cảm thấy mình đang làm việc tốt…”
“…”
Khi nói đến đây, đột nhiên anh ta ra sức đóng sập cánh cửa sắt lại, tạo ra tiếng “ầm” thật lớn.
“Cái này là thứ quái quỷ gì?”
Anh ta nhìn chằm chằm Lục Tân, nói: “Nếu anh đã hỏi đến đây, vậy thì anh sẽ biết chút gì đó, anh nhanh nói cho tôi biết…”
“Rốt cuộc đây là thứ quái quỷ gì?”
“…”
Lục Tân phát hiện cảm xúc của anh ta ít nhiều có gì đó không bình thường.
Nhưng điều này cũng đúng thôi, cho dù anh ta là một đại ca độc ác tàn nhẫn, nhưng gặp phải những chuyện thế này cũng sẽ biết sợ.
Có lẽ anh ta chẳng sợ chết.
Nhưng đối diện với những chuyện không thể giải thích thế này, sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
…
…
“Chuyện này hoàn toàn khác với vấn đề ở quán cà phê lần trước, nhưng rõ ràng là không bình thường…”
Sau khi nghe anh ta nói xong, trong đầu Lục Tân cũng nhanh nghĩ đến: “Gặp phải chuyện lạ thế này, người đầu tiên có vẻ bất thường là Lão Thôi, hay là ai khác? Hơn nữa sau khi nghe xong thì chuyện anh ta gặp phải dường như có để lại chút dấu vết. Ngày đầu tiên có một người đến báo thù, ngày hôm sau có hai người, ngày thứ tư có bốn người, nếu vậy…”
Trong lòng Lục Tân nhảy dựng, vội hỏi Tần Nhiên: “Cách lần trước bọn họ đến đây đã được bao nhiêu ngày rồi?”
Tần Nhiên biết Lục Tân đã đoán ra được điều gì rồi, đỏ mắt trả lời từ từ: “Ngày thứ bảy!”
“Ngày thứ bảy?”
Sắc mặt Lục Tân trở nên đen sì, ngày mai chính là ngày thứ tám.
Nếu như thật sự dựa theo quy luật này để tính, vậy chẳng phải sắp tới sẽ là tám người?
“Anh chờ tôi một chút, tôi phải báo cáo lại đã!”
Lục Tân nhớ lại lời dặn dò lần trước Trần Tinh đã nói với mình, vì thế lắc đầu, chuẩn bị lấy điện thoại vệ tinh ra.
Nhưng Tần Nhiên thấy vậy, đột nhiên nhặt cây rìu trên mặt đất bên cạnh lên, nhắm ngay Lục Tân, giọng nói khàn khàn đầy hung ác: “Người anh em, trên người tôi gánh không ít mạng người. Mấy thứ này có thành thế nào cũng không uy hiếp được tôi, đừng nói bốn thằng tám tên, cho dù mười mấy người tôi cũng không sợ, cùng lắm thì tôi không sống trong thành nữa, cứ chạy ra ngoài kia làm ông to cũng được, anh đừng có mơ…” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
“Đừng nghĩ nhân cơ hội này tính kế tôi…”
“…”
“Rìu…”
Lục Tân nhìn thoáng qua ba lô của mình, không biết anh ta lấy tự tin ở đâu mà dám to gan giết mình.
“Cho dù anh có hai khẩu súng, nhưng bên ngoài tôi có nhiều người như vậy, có xảy ra chuyện gì thì anh cũng không thoát nổi!”
Tần Nhiên nhìn chằm chằm Lục Tân với ánh mắt lạnh lẽo, giống như nói một câu giải thích. Tuy anh ta còn chột dạ nhưng vẫn kiên cường như trước.
“Chắc chắn tôi có thể thoát được, có điều đây không phải trọng điểm!”
Lục Tân lắc đầu, nói với Tần Nhiên: “Nếu không sợ bốn người, không sợ tám người, vậy mười sáu người thì sao?”
Ánh mắt Tần Nhiên rét lạnh, cổ họng dường như hơi giật giật.
Lục Tân nói tiếp: “Lão Thôi kia có biết anh đang ở đâu không?”
Có vẻ Tần Nhiên đã trở nên hoảng loạn, giọng nói nghẹn ngào: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Lục Tân nói: “Vừa rồi anh đã nói lần đầu tiên anh ta đã đến đây tìm anh, là vì biết nơi này. Nhưng đến lần thứ ba anh ta đã tìm được nhà của anh, vậy anh có nghĩ rằng cho dù anh có trốn đi đâu, họ cũng có thể tìm được anh không?”
Bàn tay Tần Nhiên rõ ràng trở nên hơi run: “Sao có thể…”
Lục Tân nói: “Bản thân những việc này đã rất kỳ lạ, thì có chuyện không thể xảy ra được chứ!”
Theo quy luật trước mặt, những người tìm đến anh ta báo thù càng ngày càng nhiều, không ai biết được nếu để mặc chuyện này phát sinh, cuối cùng số người sẽ thành bao nhiêu. Nếu người báo thù đến đây chỉ vài người, mười mấy người thì với loại người hung ác như Tần Nhiên thì đúng là chẳng là gì. Nhưng nếu đến một lúc nào đó số lượng lên đến vài chục, thậm chí vài trăm người thì sao?
Lục Tân đã có thể tưởng tượng ra cảnh mấy trăm con người điên cuồng chạy đuổi theo Tần Nhiên trên cánh đồng hoang vu…
Nếu nói vậy, có khi nào một ngày nào đó người trên cả thế giới này đều điên cuồng đuổi giết anh ta không?
Hơn nữa những người này đều không sợ chết, không sợ bị thương, thậm chí có lẽ dù anh ta trốn ở đâu họ cũng có thể tìm được anh ta.
Không chết không dừng!
Chủ yếu là anh không chết thì bọn họ không dừng!
…
…
Rõ ràng Tần Nhiên có hơi sợ, tay nắm rìu đang run lên, giọng nói run lẩy bẩy: “Nhưng tôi không muốn đi khai hoang…”
Bây giờ anh ta vẫn chưa tin tưởng Lục Tân. Bọn họ kiếm tiền phạm pháp, tuy bình thường cũng có móc nối quan hệ khắp nơi trong thành. Nhưng chưa từng có nhân vật lớn nào ngứa mắt họ, rồi tiện tay nhổ cái “đinh” này đi.
Mà đấy cũng chính là nguyên nhân anh ta gặp nhiều việc lạ như vậy nhưng không có ý định báo cảnh sát.
Một là không thể nói rõ, hai là chuyện này rất khó tin!
Anh ta biết ở bên trong tường thành ai mới là cha là mẹ, đối phương hiểu sai thì sẽ hỏng bét. Sơ sẩy là anh ta sẽ phải sống ở nông trường ngoài thành cả đời!
“Khai hoang cũng giống như chết…”
Lục Tân hiểu suy nghĩ của anh ta, nhìn thoáng qua cái nắp nhà kho đã được đóng lại, sau đó lắc đầu: “Hoặc là bị người khác ăn sạch!”
Con ngươi Tần Nhiên co chặt lại, lông tơ trên người hơi dựng lên.
Trong nội tâm anh ta dường như đã trải qua một trận giãy giụa, rồi anh ta từ từ buông lỏng rìu ra, nói với giọng điệu nghẹn ngào: “Tôi tin anh!”
“…”
“Trông anh ta có vẻ như không dám không tin…”
Lục Tân nói thầm, đi sang một bên rút điện thoại ra gọi điện, sau đó đổi giọng: “Alo, là Đại Tá Trần sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT