“Tìm đúng rồi!”
Vừa thấy phản ứng của Tần Nhiên mạnh như vậy, trong lòng Lục Tân lập tức có đáp án.
Bị chĩa súng đương nhiên rất đáng sợ, dù cho anh cũng có súng. Nhưng Lục Tân nhìn thấy em gái đã xuất hiện cạnh mình từ bao giờ. Cô đứng một bên nhìn chằm chằm đầu anh, trông chẳng có vẻ lo lắng, chỉ lo chỉnh lại tư thế ngồi.
“Không phải tôi!”
Anh nhìn kỹ Tần Nhiên, nói: “Tôi đến đây là để điều tra xem gần đây anh có gặp phải vấn đề gì hay không!”
Trần Tinh phái anh đến đây là để điều tra thử xem người tên Tần Nhiên này có vấn đề gì hay không, nhưng Lục Tân thật sự không biết phải điều tra như thế nào
Cho nên dứt khoát hỏi thẳng luôn.
Cần phải chọn đúng cách làm mới có thể kiệm sức lực và thời gian nhưng vẫn có hiệu suất.
“Điều tra vấn đề của tôi?”
Đôi mắt Tần Nhiên trở nên hung ác, ngón cái cầm súng mở chốt an toàn, hơi giơ lên nhắm ngay vào đầu Lục Tân.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ độc ác: “Anh là người của cục cảnh sát?”
“Tôi không phải cảnh sát, anh đừng lo lắng…”
Lục Tân suy nghĩ phải nói thế nào mới làm cho anh ta yên tâm. Bị súng chĩa vào đầu nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
Hơn nữa anh có thể nhìn ra người tên Tần Nhiên này tuy nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra trạng thái tinh thần rất tệ, anh có cảm giác anh ta luôn căng như dây đàn. Một người như vậy, trong tay còn cầm một khẩu súng, không ai dám đảm bảo không nói câu nào kích thích anh ta. Sau đó anh ta bị kích động rồi nổ súng bắn anh, vì thế anh nhìn thoáng qua em gái.
Mái tóc em gái che hết khuôn mặt, nở một nụ cười kỳ quái.
Nhìn thấy Tần Nhiên chĩa súng vào anh trai, cô đột nhiên vươn tay, đánh một cái lên tay Tần Nhiên.
Tần Nhiên không kịp đề phòng nên không nắm chắc, súng lập tức rời khỏi tay anh ta rồi bay thẳng về phía Lục Tân. Lục Tân vươn tay đón lấy khẩu súng, sau đó đóng chốt an toàn, nhét súng vào ba lô, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nhiên.
“Không phải tôi điều tra vấn đề của anh, tôi chỉ điều tra xem anh có gặp phải vấn đề gì hay không!”
Lúc này cả người Tần Nhiên đã túa mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn quanh xem có ai ở gần không.
Sau đó ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm trên người Lục Tân, giọng nói trở nên run rẩy: “Sao… sao anh làm được?”
“Đừng hỏi, có hỏi anh cũng không học được!”
Lục Tân ôm ba lô của mình, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc anh có gặp phải chuyện lạ gì không?”
“Tôi…”
Tần Nhiên bị anh hỏi như vậy đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, nhất là khi anh ta cảm giác Lục Tân đang ngồi trước mặt anh ta quá bình tĩnh.
Rõ ràng là dù về hình tượng hay là khí chất, trông anh đều giống như một cậu trai trẻ thành thật luôn sống sau bức tường thành.
Nhưng vì Lục Tân quá bình tĩnh, ngược lại khiến anh ta trông có vẻ hơi kỳ lạ.
Hơi thở không thể áp chế được đối phương, còn có thể bị đối phương cản lại.
Vì thế anh ta hơi do dự, rồi hỏi ngược lại: “Vấn đề thế nào?”
Lục Tân suy nghĩ, từ tốn nói: “Ví dụ như là mấy mạng người?”
“Anh…”
Vừa vào đã bị hỏi vấn đề này, vẻ mặt của Tần Nhiên đã hiện ra vẻ hoảng hốt rõ ràng.
Bị lấy mất súng một cách khó hiểu, mà trong văn phòng này anh ta đã không còn khẩu súng nào nữa. Lục Tân có hai khẩu súng, vẻ mặt vốn nên đầy lo lắng, nhưng không ngờ rằng sau khi qua cơn hoảng sợ, anh ta nhìn chằm chằm Lục Tân, trên mặt lại dần lộ ra vẻ kích động, đột nhiên ra sức mắng: “Mẹ kiếp, quả nhiên có người hiểu được những chuyện này, tôi biết mà, không thể nào chỉ có mình tôi gặp phải…”
Sau đó anh ta nhìn chằm chằm Lục Tân, đôi mắt đỏ bừng, nói: “Tôi không biết chỗ anh thế nào, nhưng tôi… Thật sự đã gặp!”
Lục Tân lập tức trở nên hồi hộp, vội hỏi: “Cái gì?”
Tần Nhiên gằn từng chữ một, nói: “Tôi gặp được người đến tìm tôi báo thù!”
Lục Tân hơi bất ngờ, loại người như Tần Nhiên, việc bị người khác tìm đến cửa báo thù, hẳn không phải chuyện lạ…
…
…
“Không phải báo thù bình thường…”
Tần Nhiên uống một hơi hết chén trà có vẻ vẫn còn rất nóng, rồi nhìn chằm chằm Lục Tân. Nhìn anh ta giống như đã trải qua một trận đấu tranh tâm lý, rồi cuối cùng không thắng nổi sự sợ hãi trong lòng, nói chầm chậm: “Có nói ra cũng không ai tin chuyện này cả…”
Lục Tân nhìn ra anh ta đang kích động, vì thế khuyên: “Anh nói chậm thôi!”
Tần Nhiên từ từ thở ra một hơi, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ sắc mặt của Lục Tân, nhưng dần bình tĩnh lại, một lát sau anh ta mới nói: “Chuyện này bắt đầu từ mười bốn ngày trước, tôi cũng không sợ anh biết chuyện này. Tôi không chỉ làm nghề vận chuyển bình thường, nghề này chết nhiều người, còn làm ăn phất lên thì không được mấy ai. Cho nên cái nghề nào kiếm được tiền nào tôi cũng làm cả, cục cảnh sát cũng biết!”
Lục Tân chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ mình rất hiểu.
“Chuyện này bắt đầu từ cái ngày chúng tôi giao dịch một bao thuốc Hùng Hoàng!”
Tơ máu trong mắt Tần Nhiên càng lúc càng nhiều, giọng nói lại có vẻ hơi nhỏ: “Lúc ấy tôi giao dịch với Lão Thôi ở thành Tây, tên khốn đó tên là Thôi Vượng, chuyên làm mấy chuyện này. Chúng tôi đã hợp tác vài lần, nhưng mà ngày đó, không ngờ anh ta đưa thêm một người đến giao dịch với tôi. Mẹ kiếp anh ta đúng là quá tin người còn cho rằng tôi là người tốt, sao tôi có thể buông tha cơ hội này, vì thế thuận tay xử anh ta…”
“Một bao thuốc Hùng Hoàng kia tôi đã lấy về hết, cũng đủ để tôi kiếm chác được vài chục…”
“Vài chục?”
Lục Tân lắp bắp kinh hãi.
“Vấn đề quan trọng còn nằm phía sau!”
Tần Nhiên nhìn anh một cái, nói tiếp: “Thi thể của Lão Thôi đã bị tôi chặt thành vài khúc ngay khi đó, rồi làm mồi cho chó hoang. Vốn cho rằng đã xong rồi, nhưng tôi không ngờ rằng một ngày sau đột nhiên có một người phụ nữ, tôi vốn chẳng quen cô ta, nhưng cô ta lại nói mình là Thôi Vượng, mắng tôi không có đạo đức, muốn tôi đền mạng cho anh ta. Còn muốn tôi giao đống thuốc lắc kia ra…”
Sắc mặt Lục Tân hơi thay đổi, bây giờ anh thật sự cảm thấy hứng thú.
“Tôi vốn không biết người phụ nữ này làm trò quỷ gì, chỉ nghĩ cô ta là người yêu của Lão Thôi, vì thế xử luôn!”
Tần Nhiên phỉ nhổ, nói: “Thi thể ném vào đầm lầy, rồi chất đất đá đè lên…”
Lục Tân nghe với khuôn mặt vô cảm.
Tần Nhiên nói: “Nhưng xong việc tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Vì thế cho người đi điều tra, kết quả phát hiện người phụ nữ kia tên Vương Đình, là một nữ công nhân làm trong xưởng quần áo ở thành Nam. Nghe nói vốn không quen Lão Thôi, mẹ kiếp, anh nói xem chuyện này có quái đản không?” ( truyện trên app T𝕪T )
Lục Tân đành phải phối hợp gật đầu.
“Nhưng điều ly kỳ còn ở phía sau…”
Tần Nhiên càng nói vẻ mặt càng tàn nhẫn: “Sau chuyện đó, qua hai ngày nữa, đột nhiên có hai người đến tìm tôi. Một người là ông lão, một người là tên ăn mày khoảng mười bảy mười tám tuổi. Hai người họ một người nói mình là Thôi Vượng, một người nói mình là Vương Đình, hai người đều đến tìm tôi. Muốn bắt tôi đền mạng, rõ ràng quanh tôi có rất nhiều người, thế mà họ không nói không rằng đã liều mạng xông lên…”
Anh ta vừa nói, vừa lau mồ hôi trên cổ, nói: “Cũng làm thịt!”
“Bốn người…”
Lục Tân hơi lắp bắp kinh hãi.
“Chuyện sau đó càng làm tôi đau đầu hơn…”
Tần Nhiên hạ giọng xuống, nói: “Tôi cho người điều tra thân phận của hai người này, phát hiện họ giống như Lão Thôi, và người phụ nữ tên là Vương Đình, hoàn toàn không quen không biết nhau. Nhưng mẹ kiếp, mà… Mà kỳ lạ nhất là, đó là… là…”
Nói đến đây, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói có vẻ hơi khô khốc: “Bốn ngày sau, đột nhiên có bốn người đến, tôi hoàn toàn không quen họ, kết quả họ… Họ đã đi thẳng vào phòng tôi, bước lên bóp cổ tôi… Mẹ kiếp, bốn người cứ như người điên, một người nói mình là Lão Thôi, một người nói mình là Vương Đình, một người nói mình là bác Trương, một người nói mình là Ngũ Tử… Điên rồi, mẹ kiếp điên hết cả rồi, ánh mắt đó… Rất là đáng sợ…”
Lục Tân nghe đến đây, cuối cùng đã giật thót người: “Vậy những người này?”
“Tôi không dám giết những người này…”
Hai mắt Tần Nhiên đỏ au, nói nhỏ: “Tôi cảm thấy quá kỳ quái, vì thế nhốt bọn họ lại, nhưng mà…”
Anh ta nói hai chữ “nhưng mà”, rồi lại không nói tiếp. Chỉ hạ tông giọng nói với Lục Tân: “Anh đi với tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT