Đôi mắt 009 vẫn mỉm cười khi nhìn 8861, nhưng sau khi nghe thấy tên 1873, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Ngươi cũng giống hắn, muốn trái lời lão sư sao?” 009 gay gắt hét lên.
8861 giật mình trước sự thay đổi đột ngột của 009, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, “Lão sư, ngài đang chột dạ sao?”
“Ta chột dạ, tại sao phải chột dạ?” 009 cười hai tiếng, trên mặt không có bất kỳ dị thường, đứng dậy kéo rèm, vươn tay ra, quay lại nhìn 8861 rồi cười nói, “Em đã nhìn thấy cảnh bên ngoài chưa?”
“Nhìn thấy.” 8861 gật đầu nói.
“Vậy em cũng nên biết làng đại học này là do chính tay ta xây dựng.” Giọng 009 dần dần lớn hơn, như thể đang trút bỏ sự bất mãn của mình, “Từ nhỏ ta đã dạy em, chúng ta trước đây sống thế nào? Lẽ nào em không nhớ sao? Ánh nắng nhân tạo dù có tốt đến mấy cũng không thể so sánh với mặt trời trên bầu trời, đẹp đến chói mắt. Ta sẽ không bao giờ quên cảm giác phấn khích trong lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời mọc. Ta có thể giúp mọi người không cần trốn tránh và sống trong bóng tối, càng không phải lo lắng về việc bị Thực Nhân tộc ăn thịt. Cuộc sống kiểu này chẳng phải là thiên đường sao?!”
“Lão sư, trước đó ngài không có lý do gì lớn tiếng, khi ngài vô thức dùng giọng nói để gây áp lực với em, ngài đã tỏ ra yếu đuối rồi.” 8861 nhìn 009 rồi đáp, “Đúng vậy, làng đại học này là quả thật trước đây chúng ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng… Nhưng lão sư, ngài không ăn thịt người sao? Ngài dám nói trong làng đại học này chỉ ăn Thực Nhân tộc không? Thủ lĩnh đã nói điều đó hai trăm năm trước rồi, chúng ta không thể rơi vào hoàn cảnh giống như những kẻ ăn thịt người, chúng ta không thể ăn thịt con người, ngay cả những nguyên liệu không đáng được gọi là con người!”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT