“Nôn —— nôn ——!”

Hành trình dài 20 phút rút lại còn 5 phút, kết quả là thanh niên đeo kính ở một bên phun tối tăm mặt mày hơn 10 phút.

Thể chất của người nơi này thực sự rất kém, Yến Thừa Cựu không khỏi cảm thán.

Lúc cõng đối phương, Yến Thừa Cựu nhân cơ hội dùng nội lực dò xét một phen. Không thể không nói tố chất người này thực sự khiến cậu thất vọng. Ở thời đại của cậu, ngay cả một con chuột cũng có thể đánh bại hai người như vậy.

Thể chất tổng thể kém như vậy, cho dù được cải tạo cũng không thể tốt lên được.

Nghĩ như thế, ánh mắt cậu nhìn thanh niên đeo kính thêm vài phần khoan dung.

Ông ngoại nói kẻ yếu cũng có quyền sinh tồn, cũng có sở trường của mình, không nên vì họ không thể cải tạo, không thể luyện võ mà phân biệt đối xử!

Nhắc mới nhớ, khu vực này có chút cổ quái.

Yến Thừa Cựu chạy một đường theo chỉ dẫn của người này đến một khu vực màu trắng lớn như vậy. Ở đây hầu như là các cụm nhà với thiết kế kỳ lạ. Mái hiên so với tổng thể kiến ​​trúc lớn gần gấp ba lần, xà nhà lớn gấp năm lần, giống như vô số cây nấm trắng cao vút lên trời, xây tòa nhà ở nơi thấp nhất, vây quanh nó hết vòng này đến vòng khác.

Nơi này chính là “khu Ngũ Hoàn” mà thanh niên nói.

Vẫn còn chừng một phần năm khoảng cách từ đỉnh của mái hiên che phủ.

Sau khi bước vào mái hiên này, tâm trạng thanh niên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi nôn xong, hắn đưa Yến Thừa Cựu về nhà. Nhiều người đi ngang qua nhưng không ai thèm liếc nhìn họ, như thể họ chỉ là không khí. Trong mắt những người này đều là tê liệt và thờ ơ, cảm giác vô cùng không tốt.

“Tôi là Tạ Tư Hàm, cảm ơn cậu đã cứu mạng.” Căn phòng của Tạ Tư Hàm chỉ có mười mét vuông, có một chiếc giường ngủ và một chiếc ghế đẩu, không gian còn lại được đặt đầy những chậu hoa lớn nhỏ khác nhau, chỉ chừa đủ khoảng trống cỡ lòng bàn tay đủ để nhón chân đi qua. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Yến Thừa Cựu.” Yến Thừa Cựu tự giới thiệu, ánh mắt không ngừng đảo qua mấy chậu hoa này.

Nếu không lầm, đây hẳn là cây ăn trái, trong đó có một số đã ra quả, nhưng cành cây đều héo úa, nhìn qua cũng không phát triển tốt lắm.

“Nếu thích, cậu có thể tùy ý lấy hai chậu.” Trong mắt Tạ Tư Hàm lóe lên vẻ đau khổ, nhưng nghĩ đến ân cứu mạng của người này, hắn không nói gì. Lúc dẫn Yến Thừa Cựu vào phòng mình, hắn chắc chắn mình bị ấm đầu.

Hắn xem như sống tốt.

Có nhà riêng tại khu Ngũ Hoàn, hướng nhà không tệ, có nhiều chậu nhỏ trồng rau quả như vậy, nhất định có thể xưng là ‘tiểu phú hào’.

Nếu những thứ này bị người khác nhìn thấy, sợ là sớm đã bị giết người cướp đoạt.

Tạ Tư Hàm không khỏi cười khổ trong lòng, nếu là trước đây, hắn làm sao có thể coi trọng những thứ này?

Bây giờ không như ngày xưa, hảo hán không đề cập đến quá khứ, hãy sống cho hiện tại!

Nhưng Yến Thừa Cựu thì hơi khác một chút.

Tạ Tư Hàm vẫn nhớ rõ người này đã cõng mình từ thành phố về nhanh như thế nào, thân thủ nhanh nhẹn như vậy, sao có thể coi trọng những món đồ này?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nghĩ đến đây, Tạ Tư Hàm có chút an tâm.

“Không cần.” Yến Thừa Cựu lắc đầu.

Rau củ quả ở thế giới này không khác mấy so với thế giới của cậu, chỉ cần những thứ này đơm hoa kết trái thì cậu có thể miễn cưỡng nhận ra. Còn những thứ khác, Yến Thừa Cựu đành bó tay.

“Cái này… Làm vậy sao được?” Tạ Tư Hàm có chút vui mừng lẫn sợ hãi, “Ân cứu mạng không không thể không báo đáp, cậu muốn cái gì, tôi nhất định cố gắng làm được.”

“Anh nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở thế giới này?” Yến Thừa Cựu không phải là kẻ ngốc, thấy đối phương kinh ngạc liền lập tức bổ sung, “Anh thấy rồi đấy, tôi là người tập võ, từ nhỏ đã lên núi cùng sư phụ. Mấy ngày trước tôi sinh bệnh nặng, vẫn nằm trong sơn động tĩnh dưỡng, vừa đi vừa nghỉ vất vả lắm mới đến thành thị, lại phát hiện không có một bóng người. Dương Tuyển giả mà anh nói trước đó là cái gì? Sao anh lại sợ ánh nắng mặt trời như vậy?”

Yến Thừa Cựu mượn cớ không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là đầy sơ hở.

Nhưng Tạ Tư Hàm không thể không tin.

Thời buổi này, ai cũng có những bí mật không muốn kể, nhất là những người có bản lãnh. Năng lực của Yến Thừa Cựu hắn đã biết được một hai, nhưng đối phương không biết gì về thế giới bên ngoài, Tạ Tư Hàm nhạy bén nhận ra đây là một cơ hội!

Cơ hội ngàn năm một thuở!

Đừng nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của Tạ Tư Hàm, trước đây hắn từng là một phú nhị đại toàn năng. Vốn dĩ có thể thuận lợi tiếp quản công ty của cha mình, tìm một cô gái có gia cảnh tương tự, sống cuộc sống khiến người khác phải ghen tị. Nhưng nào ngờ trong vòng một đêm, từ một thiên chi kiêu tử lưu lạc thành người bình thường. Nếu không phải hắn cùng ông bà ngoại sống ở nông thôn mấy tháng, hơn nữa đặc biệt thích đến nông trại chơi, học rất nhiều phương pháp trồng trọt, chỉ sợ hắn không thể sống được bao lâu.

“Nếu cậu hỏi như vậy, nhất thời tôi không biết nên trả lời từ đâu. Vậy đi, cậu có vấn đề gì thì hỏi từng cái, tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho cậu.” Tạ Tư Hàm trầm tư chốc lát, “Đầu tiên, vấn đề về Dương Tuyển giả, húng ta phải bắt đầu từ mặt trời.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Nói cách khác, căn nguyên mọi thứ đều từ mặt trời mà ra.”

Tạ Tư Hàm vừa nói xong, nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Yến Thừa Cựu, hắn càng chắc chắn người này thực sự không biết gì. Lại nhìn diện mạo đối phương, giống như nữ tử, tú lệ cực kỳ, đôi tay trắng nõn sạch sẽ. Người này chắc được người nhà cưng chiều lắm đây, có thể do người nhà đã mất nên mới phải ra ngoài.

Tạ Tư Hàm cúi xuống, tiến về phía trước và cẩn thận di chuyển chậu hoa ra xa cho đến khi chạm tới cửa sổ, nhưng không mở ra mà kiểm tra lại cửa sổ để ngăn không cho ánh sáng lọt vào.

“Hiện tại tôi không thể chứng minh cho cậu thấy, nhưng mặt trời bên ngoài đã thay đổi.”

“Nó đen.”

Mặt trời đen!

Không biết bắt đầu từ khi nào, mọi người chợt nhận thấy nhiệt độ ngày càng cao, ngay cả mùa đông khắc nghiệt nhất thì nhiệt độ vẫn duy trì ở mức trên 25 độ. Trong tivi nói là ‘Hiệu ứng nhà kính’ các loại, ngoại trừ một số cửa hàng bí mật loại bỏ hàng mùa đông và thay thế bằng hàng mùa xuân và mùa thu, rất ít người để tâm đến nhiệt độ này. Dù sao cũng không phải một hai lần, lúc đầu còn hoảng sợ nhưng về sau bình tĩnh lại.

Ngày 11 tháng 1 năm 2027, trời không mây và nắng.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Vào buổi trưa, mặt trời vốn có màu vàng kim lập tức biến thành màu đen, kéo dài nửa giờ.

“Lúc đầu, chúng tôi nghĩ đó là nhật thực. Nhưng rất nhanh cảm thấy không đúng, khi mặt trời chuyển sang màu đen, nhiệt độ lập tức tăng thêm 10 độ, cái nóng khiến người đi đường không chịu nổi đành nhanh chóng về nhà. Tiếp theo, những người bị mặt trời đen chiếu xạ bắt đầu xuất hiện những vết bỏng khắp người trên diện rộng, họ không ngừng kêu ‘khát’ và ‘nóng’! Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng hàm lượng nước trong cơ thể họ thấp hơn nhiều so với người bình thường, cơ thể người trẻ tuổi 70-80% là nước, người lớn tuổi thì thấp hơn, nhưng hàm lượng nước trong cơ thể của những người bị bỏng thấp hơn 50% và nó giảm xuống rất nhanh. Trong vòng nửa ngày, những người được đưa đến bệnh viện đã chết vì bỏng hoặc mất nước trước khi kịp phẫu thuật.”

Khi Tạ Tư Hàm nói về những gì đã xảy ra một năm trước, nó vẫn như ngày hôm qua, sắc mặt càng khó coi hơn và giọng nói có chút run rẩy. Mà sự việc vẫn chưa kết thúc, dù quá sợ hãi nhưng vẫn tiếp tục nói ra, “Những người đã chết đều có chung một đặc điểm là bị mặt trời đen ngày đó chiếu qua. Bất kể là nam bán cầu hay bắc bán cầu, chỗ nào cũng bị như thế. Các vệ tinh có thể được sử dụng trong mười hai mươi năm hoặc thậm chí lâu hơn sau khi bị ánh mặt trời đen chiếu vào đã bị rút ngắn còn một năm. Đồng thời, rau củ ngoài đồng, gia súc bên ngoài lần lượt chết hết.”

“Cả nước lập tức loạn lên, chẳng ai dám ra ngoài, ai cũng sợ gặp phải mặt trời đen kia.”

“Nhưng trốn trong nhà cũng vô dụng, phòng ốc bình thường không thể ngăn cách ánh sáng mặt trời. Trốn trong phòng chỉ sống lâu hơn người khác một chút mà thôi, chúng tôi chỉ có thể rời khỏi thành phố và sống trong tòa nhà đặc biệt này.” Tạ Tư Hàm nói đến đây, cố nặn ra một nụ cười, “Lúc đến đây, cậu có nhìn thấy những cái mái hiên lớn như cây nấm kia không, đó là vật liệu để chế tạo vệ tinh, phía trên còn tăng thêm vài thứ. Ở chỗ này có thể giảm thiểu tác hại của ánh sáng mặt trời đen.”

“Lúc đầu là nửa giờ, sau đó càng lúc càng dài. Bất luận gió to mưa lớn hay mưa đá tuyết rơi, nó đều sẽ xuất hiện vào một thời điểm cố định. Khi mặt trời đen biến mất, chúng tôi có thể ra ngoài hoạt động, có thể mở cửa sổ đón ánh nắng chiếu vào để rau và cây trồng phát triển tốt. Khi thời gian kết thúc phải trở về ngôi nhà an toàn này và đóng chặt cửa sổ. Và cho đến bây giờ, mặt trời đen đã được kéo dài đến bốn giờ! Mỗi ngày từ mười một giờ sáng đến ba giờ chiều, trong vòng mười phút sẽ có khác biệt. Các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu, nhưng đến bây giờ, ngoại trừ mái hiên càng ngày càng rộng, từ vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đến vòng thứ bảy, người ở càng ngày càng nhiều. Một khi chiều cao tăng lên, sức mạnh ánh mặt trời cũng sẽ lớn hơn. Đến ngày nào đó, mặt trời đen xuất hiện quá mười giờ, đó có thể là ngày tận thế.”

“Vậy Dương Tuyển giả là gì?” Yến Thừa Cựu kinh ngạc trước sức mạnh của mặt trời đen, nhưng đồng thời cũng có thể hiểu được sự hoảng loạn trong lòng họ.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hiển nhiên, khoa học kỹ thuật ở thời đại này chưa đủ khả năng bay ra khỏi hệ mặt trời.

Tất cả các sinh vật trên trái đất đều phụ thuộc vào mặt trời để sinh sống, một khi mặt trời xảy ra vấn đề gì thì tác động về sau sẽ vô cùng lớn.

“Những người không bị chiếu xạ trực tiếp thực ra đã có sức đề kháng. Nhưng dù vậy, nếu bị mặt trời đen chiếu quá mười phút sẽ bị bỏng trên diện rộng và mất nước, còn nếu hơn nửa tiếng thì sẽ trực tiếp bị thiêu thành thịt xông khói. Rất nhiều người chán nản không muốn sống thì sẽ chọn cách trực tiếp ra mặt trời chiếu xạ mà chết. Nhưng từ lúc mặt trời đen xuất hiện, bất kể thực vật hay động vật đều có xác suất một phần vạn hy vọng.”

“Những người đó sau khi bị mặt trời đen chiếu qua sẽ lập tức rơi vào trạng thái chết giả, nhưng trong vòng chưa đầy một giờ, họ sẽ hồi sinh và có những khả năng khó tin. Đôi mắt của họ sẽ chuyển sang màu vàng kim, bọn họ tự gọi mình là Dương Tuyển giả, điều đó đơn giản chính là họ được coi là những người được mặt trời tuyển chọn. Thể lực của họ cao hơn chúng tôi, cho dù bị súng lục bắn thẳng vào người thì cũng không hề hấn gì, đám côn đồ kia lầm tưởng cậu là Dương Tuyển giả nên mới bỏ chạy. Quan trọng nhất là một khi trở thành Dương Tuyển giả, họ có thể ăn động thực vật biến dị, cũng có thể quang minh chính đại đi lại dưới mặt trời đen. Họ không cần phải sống trong nhà an toàn này, có rất nhiều ngôi nhà được trang trí sang trọng để họ ở.”

Yến Thừa Cựu chú ý khi đề cập đến Dương Tuyển giả, trong mắt Tạ Tư Hàm tràn ngập sự đố kỵ, căm ghét và thương hại.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cậu có thể hiểu được đố kỵ cùng căm ghét, khi Cổ Võ chưa xuất hiện, những người không thể cải tạo nhìn những người được cải tạo kia, cũng cảm thấy đố kỵ và căm ghét như vậy. Đố kỵ với sức mạnh của họ và ghét sự khác thường, vừa mâu thuẫn vừa khát vọng.

“Cậu đừng nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn nếu thành Dương Tuyển giả.” Vẻ mặt Tạ Tư Hàm có chút kỳ lạ, “Đúng là Dương Tuyển giả sẽ có sức mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng từ khi bọn họ sống lại, tính cách cũng thay đổi rất nhiều.”

“Người nhân từ sẽ trở nên cực kỳ tham lam, kẻ hiếp dâm và giết người sẽ trở thành người tốt, và người hiền lành sẽ trở thành kẻ đồi bại… Bệnh hoang tưởng trầm cảm và thậm chí cả bệnh nhân ung thư sẽ thay đổi từ cơ thể đến tính cách, không tuân theo quy tắc nào.”

“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, những Dương Tuyển giả đó không còn giống như trước, thay vì nói sống lại, chi bằng nói là bị quỷ ám.”

“Nó hoàn toàn khác với bản thân trong quá khứ, những Dương Tuyển giả này có còn là chính mình không? Họ thậm chí không thể duy trì bản thân của mình, ý thức bị thao túng bởi một ‘bản thân’ khác, điều đó chẳng phải đáng sợ hơn cả cái chết?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play