Ngụy Bác Đạt thân là đại đệ tử, thời gian theo Yến Chi Dĩ có thể nói là dài nhất, bàn về hiểu rõ sư phụ, chỉ sợ không ai có thể so được với hắn. Mà ở kiếp trước, lúc Ngụy Bác Đạt bị phế võ công cũng không oán trách gì Yến Chi Dĩ, ngược lại còn mượn cơ hội thay sư phụ báo thù. Nhưng với một người như vậy, gần đây lại cảm thấy sư phụ biểu hiện có điểm lạ, nói như thế nào đây, cảm giác sư phụ vẫn là sư phụ, thế nhưng cho người ta cảm giác không giống như trước, càng giống như một người trẻ tuổi.
Tuy tướng mạo Yến Chi Dĩ ngày thường cũng rất trẻ trung, nhưng chỉ cần cùng hắn chính diện nói mấy câu, thì sẽ không ai xem Yến Chi Dĩ trở thành một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi sẽ không có ánh mắt tang thương như vậy, cũng sẽ không có khí chất lão trầm. Có đôi khi Ngụy Bác Đạt cũng cảm thấy sư phụ có dáng vẻ già nua. Mà hiện giờ, Yến Chi Dĩ cho người ta cảm giác trở nên trẻ lại không ít.
Ngụy Bác Đạt vẫn có chút hoài nghi trong lòng, nhưng tổng thể mà nói vẫn là cao hứng thay sư phụ.
Có lẽ là vì gần đây địa cầu phát triển theo hướng tốt đẹp nên mới có thể yên lòng đi.
“Bác Đạt, con theo ta cũng 40 năm đi.” Yến Chi Dĩ đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy, sư phụ.” Ngụy Bác Đạt gật đầu nói.
“40 năm qua, con vẫn luôn kẹt ở ngưỡng cửa Tông Sư mà không qua được, trong đó tuy cũng có một phần không đủ hỏa hậu, nhưng càng nhiều là do con thay ta chia sẻ sự vụ Cổ Võ học viện, làm trễ nãi sự tiến bộ của con, con có oán ta không?” Yến Chi Dĩ thở dài nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT