Cố Tư Niên về đến nhà, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Người đâu!" Cố Tư Niên quăng mạnh đồ vật vừa mua tại cửa hàng, khí thế hung hăng nói.
"Cậu chủ, có chuyện gì ạ?" Lập tức liền có người hầu tiến tới.
"Còn một tháng nữa là thi đại học đúng không?" Cố Tư Niên suy nghĩ, thấp giọng nói vào tai người hầu: "Nếu hôm đó làm cho Ninh An..."
"...Có cách nào khiến cậu ta không thi đại học được không?"
"Cậu, cậu chủ, làm như vậy không tốt đâu..." Người hầu do dự nói.
"Đừng nhiều lời, làm theo lời tôi nói đi!"
Đương nhiên Ninh An vẫn không biết chuyện gì, đến lúc cậu mua quần áo cho Hàn Hi trở về đã là giữa trưa.
Tất cả mọi người đã ăn cơm xong, bữa sáng của Hàn Hi vẫn còn nguyên.
Ninh An mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Hàn Hi đang ngủ say.
Ninh An vốn định gọi Hàn Hi bỗng dừng lại, cậu lẳng lặng nhìn Hàn Hi ngủ. Hình ảnh của thanh niên trước mắt cùng với cậu bé sáu tuổi trong trí nhớ của Ninh An tựa hồ hòa vào nhau. Hàn Hi kế thừa gen thượng đẳng của con cháu hoàng tộc, ngay từ bé đã thể hiện ra nét đẹp không ai sánh bằng.
Khi còn bé Ninh An rất thích nhìn chằm chằm gương mặt của Hàn Hi, nếu có người hỏi đùa cậu bé Ninh An: "Ai là người đẹp trai nhất nhỉ?"
Ninh An nhất định sẽ không chút do dự chạy tới ôm Hàn Hi.
Mặc dù mẹ Hàn Hi mất sớm vì bệnh tật nhưng Ninh An vẫn mơ hồ nhớ đến. Đó là một Omega tuyệt sắc, không quá khi nói người đó là đệ nhất mỹ nhân của tinh hệ Carnot.
Nghe nói bà đến từ một tinh hệ khác, nhưng không rõ danh tính cụ thể và cũng chưa từng thấy ai nói qua.
Đương kim hoàng thượng khi nhìn thấy mẹ của Hàn Hi, liền bị nhan sắc của bà làm rung động, như củi khô gặp lửa, không phải bà thì không cưới.
Tuy hai người đã kết hôn, nhưng khoảng cách tuổi tác vẫn còn đó. Đến lúc Hàn Hi được sinh ra, hai người họ đã ly thân.
Đây cũng là lý do, Hàn Hi từ nhỏ đã đến ở tại nhà họ Kỷ.
Nếu phải để Ninh An sắp xếp người thân của mình theo tiêu chí nhan sắc, số một nhất định là Hàn Hi, rồi đến chú hai Ninh Bách Hiên, tiếp đó là anh hai Kỷ Minh Viêm...
Đương nhiên, mỗi người đều có những loại khí chất khác nhau, không ai kém ai.
Còn có... một người mà Ninh An không muốn nhớ lại, thân sinh của cậu, Ninh Bách Cẩn.
Một người... mà khí chất là sự tập hợp đầy mâu thuẫn của sắc đẹp, mang theo vẻ dịu dàng pha một chút sự kiêu hãnh, một Alpha cường đại.
Ninh An che lồng ngực của mình, ép buộc mình không nên nhớ lại. Tình cảm của Ninh An đối với nhà họ Kỷ vô cùng phức tạp, mỗi lần nhớ tới đều là khó chịu nhiều hơn hạnh phúc.
Ninh An lấy lại tinh thần, hiện tại Hàn Hi đã từ một cậu bé biến thành một người đàn ông, ở độ tuổi hai mươi hai tươi đẹp. Ngũ quan hiện rõ khí chất của một nam thần, nhất thời Ninh An không nhớ ra từ ngữ nào để hình dung vẻ đẹp của Alpha trước mặt.
Tin tức tố của Hàn Hi nhàn nhạt tung bay trong phòng ngủ, mạnh mẽ lại khiến người ta an tâm.
"Tiểu An?" Làm Du Liệp Thủ lâu khiến cho Hàn Hi vô cùng mẫn cảm, anh tỉnh giấc.
Nếu như là một người xa lạ bước vào, chỉ sợ Hàn Hi đã mở mắt tỉnh lại từ lúc cửa mở. Nhưng người đi vào lại là Ninh An, người mà Hàn Hi muốn bảo vệ.
Ninh An cầm quần áo đặt ở bên giường: “Cậu thay quần áo rồi đi ăn cơm đi."
Nhìn thấy Ninh An mua quần áo cho mình, Hàn Hi tuy không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng trong lòng lại vô cùng cao hứng. Bảo Bảo mua quần áo cho mình! Nếu để cho Kỷ Minh Viêm biết, không biết anh sẽ ghen tỵ đến dường nào!
Huống chi Ninh An lại mua quần áo cùng một kiểu dáng với bộ đồ cậu đang mặc. Áo khoác màu xanh dương nhạt, áo len màu đen, hai người mặc cùng một kiểu quần áo, giống như là... quần áo đôi.
Hâm lại cháo cho Hàn Hi xong, Ninh An hỏi: "Lần này cậu muốn ở lại đây bao lâu?"
Hàn Hi nheo mắt, hỏi ngược lại: "Thế Bảo Bảo hi vọng tớ ở lại bao lâu nào?"
Ninh An trợn mắt: "Đừng nói lung tung, mau trả lời."
"Tớ quyết định được cậu muốn ở bao lâu à?" Ninh An nói thầm trong lòng. Còn không phải do anh là Hoàng tử, anh muốn ở bao lâu thì ở.
Hàn Hi cười nói: "Ba tuần đi."
Ninh An run tay một cái, kém chút đánh rơi thìa trên mặt đất: "Lâu như vậy sao?"
"Làm sao? Tiểu An không muồn à?"
"Không phải, chỉ là tớ bất ngờ." Ninh An giải thích.
Bình thường Hàn Hi cùng người nhà họ Kỷ cũng không dám đến xem mình, dù là video call cũng phải cách một khoảng thời gian mới lén lút gọi. Lần này Hàn Hi lại muốn ở lâu như vậy ...
Thật ra trong lòng Ninh An rất vui mừng.
Hàn Hi nói: "Tớ ôn tập kiến thức với cậu."
Nghe đến đó Ninh An mới hiểu. Hàn Hi vì lo lắng cho mình chịu ảnh hưởng bởi việc chia tay. Dù sao, còn một tháng là sẽ thi đại học, hiện tại tâm trạng cậu đích thực rất có thể ảnh hưởng đến kết quả thi.
Ninh An nhịn không được cười, cậu cảm thấy một chút ấm áp trong lòng.
"Nhưng cậu cũng cần phải thi đại học cơ mà?" Ninh An nhớ tới Hàn Hi bởi vì làm thợ săn mà chậm trễ tốt nghiệp.
"Những bài học này đối với tờ mà nói rất đơn giản." Hàn Hi tự tin đáp.
Thế là tại buổi chiều yên tĩnh, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên bàn sách. Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, hai thiếu niên mặc áo xanh ngồi đối diện nhau tại bàn đọc sách. Một người cúi đầu giảng bài, một người ngẩng đầu lắng nghe. Hai người thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười, tạo thành một bức tranh hài hòa.
"Bảy trăm năm trước, tinh hệ Carnot bộc phát chiến tranh quy mô lớn giữa nhân loại và nhân thú, đó cũng là trận chiến cuối cùng."
"Nhân loại liên tục bị đánh lui, ngay tại thời điểm nguy cấp này, chiến thần Kỷ Tuấn Đức xuất hiện. Ông điều khiển robot Tuyết Diễm của mình, lãnh đạo quân viễn chinh giành được thắng lợi. Từ đây, Kỷ nguyên Carnot bắt đầu..."
"Kỷ Tuấn Đức, là tổ tiên của tớ." Ninh An ngẩng đầu lên nói.
"Vâng, nhà họ Kỷ các cậu rất đáng gờm." Ánh mắt của Hàn Hi ôn nhu nhìn xuống, phát ra lời nói từ nội tâm.
"Tuyết Diễm ở đâu?" Ninh An hỏi.
Hàn Hi lắc đầu: "Trước mắt robot được phân thành chín loại phiên bản, nghe nói không có ai biết Tuyết Diễm thuộc phiên bản nào. Ngay lúc đó các nhà khoa học chỉ có thể phân định Tuyết Diễm thuộc về loại siêu nhiên."
"Có người nói, Tuyết Diễm đã tự sinh ra ý thức, khi Kỷ Tuấn Đức qua đời thì biến mất."
Ninh An che ngực của mình, trong đầu không tự chủ được tưởng tượng đến trận chiến kinh hoàng năm đó. Tuyết Diễm băng lửa, giữa bầu trời chìm trong màn tuyết tuôn ra sinh mệnh nóng rực như lửa cháy. Tuyết cùng lửa vốn là hai thứ khác biệt, kết hợp với nhau vốn dĩ đã không phù hợp. Nhưng Kỷ Tuấn Đức lại đặt tên robot của mình là Tuyết Diễm, với ý nghĩa tia sáng hy vọng sẽ luôn tồn tại cho dù xung quanh đã chìm trong bóng đêm tuyệt vọng.
Hàn Hi tiếp tục ôn luyện kiến thức căn bản cho Ninh An. Mặc dù chúng đều rất đơn giản, nhưng nhất định phải vững chắc cơ bản. Hôm nay là ngày đầu tiên, thấy gì thiếu sót liền có thể lập tức bổ sung.
"Trên thế giới này các sinh vật từ khi hình thành tới lúc phân chia, được chia làm sinh vật gốc carbon, sinh vật cơ sắt, sinh vật cơ đồng, sinh vật cơ hydro... Sắt, đồng được thống nhất gọi là sinh vật cơ kim loại. Dựa theo ngoại hình được phân chia làm sinh vật hình người, sinh vật hình thú, còn có một số cá thể cực ít có thể chuyển đổi giữa dạng hình người và hình thú, được gọi là Dị hình."
Ninh An hỏi: "Cậu từng gặp qua Dị hình chưa?"
Hàn Hi lắc đầu: "Dị hình cực kì hiếm, dù cho có cũng sẽ không dễ dàng biến thân trước mặt người khác, trong đám người biến thành hình người, trong bầy thú biến thành hình thú."
"Bởi vì trải qua hàng chục hàng vạn năm tiến hóa, cơ thể nhân loại không thể tiếp nhận toàn bộ đặc tính của bộ gen. Chỉ có thể thông qua rèn luyện từng bước một để kích phát các gen tiềm năng được ẩn giấu."
"Gen tiềm năng cũng chia làm chín cấp độ, mỗi khi giải phóng một cấp đều sẽ làm tăng năng lực cá nhân. Giống như việc chiến sĩ có thể điều khiển robot đẳng cấp cao hơn, Dược sĩ có thể chế tạo thuốc ở đẳng cấp cao hơn ..."
"Mỗi một người đều có tư chất thuộc về mình, từ cấp F đến cấp A, thậm chí cao nhất còn có cấp S."
"Tư chất càng cao, giải phóng tiềm năng càng khó khăn. Nhưng bù lại, người có tư chất cao sẽ càng mạnh hơn người có tư chất thấp nếu so đồng cấp, thậm chí có thể vượt cấp đánh bại người có tư chất hơi thấp."
"Cậu là tư chất gì? Hiện tại cậu đã kích phát tiềm năng cấp mấy rồi?" Ninh An tò mò hỏi.
Ngày đó nhìn biểu hiện của Hàn Hi tại quán cà phê, tư chất cùng tiềm năng hẳn là cũng rất cao.
"Năm đó tớ tiến hành sát hạch thợ săn đã từng kiểm tra qua, là tư chất cấp B, tiềm năng cấp một." Hàn Hi nói: "Đã qua bảy năm, hiện tại không rõ. Sau khi nhập học tớ sẽ kiểm tra lại lần nữa."
Cấp F, E, D là các tư chất thường gặp nhất. Cấp C trở lên liền rất hiếm. Cấp B đã được xem như rất lợi hại.
Hàn Hi chỉ cấp B đã lợi hại như vậy. Vậy cấp A, thậm chí cấp S có thể đạt tới trình độ gì nữa? Dời núi lấp biển? Một tay gánh cả tòa nhà?
Ninh An đắm chìm trong sự tưởng tượng của mình, đột nhiên phát hiện Hàn Hi đã ngừng lại, đang nhìn cậu không chớp mắt.
Ninh An sờ sờ mặt mình: "Cậu nhìn gì?"
"Nhìn cậu giống chú Kỷ nhiều hơn, hay là giống chú Ninh nhiều hơn."
"Vậy... tớ giống ai hơn?"
"Dáng vẻ bề ngoài của cậu giống chú Kỷ khá nhiều, thế nhưng con mắt của cậu cùng khí chất lại kế thừa chú Ninh."
Ninh An có chút xấu hổ: "Vậy sao?"
"Tiểu An, có phải là cậu cảm thấy người đẹp nhất trong nhà là chú hai Ninh Bách Hiên?" Hàn Hi hỏi.
"Làm sao cậu biết?" Ninh An kinh ngạc kém chút nhảy cẫng lên.
Hàn Hi cười cười: "Chú hai tiến vào ngành giải trí nhiều năm danh tiếng không giảm, fan hâm mộ thành đàn. Điều đó đã chứng tỏ rất rõ dung mạo của chú ấy."
"Thế nhưng kỳ thật người xinh đẹp nhất, là Tiểu An đó."
Cha của Ninh An, Kỷ Nam thật ra là một Alpha rất tuấn tú. Rất nhiều người đều chỉ thấy được năng lực kiệt xuất của Kỷ Nam, lại vô tình xem nhẹ tướng mạo xuất chúng của ông ấy.
Ninh An kế thừa gen ưu tú của Kỷ Nam. Cũng vì do là Omega, nên gen của Kỷ Nam đã có phần nhu hòa. Lại thêm đôi mắt động lòng người cùng khí chất của ba Ninh Bách Cẩn, đã tạo nên một Tiểu An xinh đẹp như hôm nay.
Chí ít với Hàn Hi là như vậy.
Ninh An đỏ mặt, hai bàn tay nắm gương mặt của Hàn Hi, nói sang chuyện khác: "Vậy để tớ nhìn một chút xem cậu giống ai."
"Giống ai?"
"Giống con voi."
Hai người bật cười, Hàn Hi trở tay nắm lấy gương mặt của Ninh An: "Tốt, Tiểu An dám bắt nạt tớ."
Đùa giỡn trong chốc lát, Hàn Hi nghiêm túc nói: "Tiểu An, cùng tớ thi vào Học viện Mạn hoàng gia đi."
Hàn Hi bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó: "Không, chúng ta cùng thi vào học viện Yanla..."
"Chúng ta sẽ thi vào Học viện Mạn hoàng gia." Ninh An ngắt lời Hàn Hi, kiên định nói.
"Nhưng mà..."
Biết Hàn Hi đang lo lắng điều gì, Ninh An cảm thấy ấm áp trong lòng.
Hoắc Lương Triết và Cố Tư Niên đều muốn thi vào Học viện Mạn hoàng gia, Hàn Hi sợ mình sẽ cảm thấy khó chịu.
"Trước kia tớ chọn Yanla vì muốn thi chung với Hoắc Lương Triết"
Ninh An nói: "Hiện tại, rõ ràng Học viện Mạn hoàng gia là lựa chọn tốt hơn."
"Tớ còn chưa đến mức bởi vì một đoạn tình yêu thất bại, liền từ bỏ lựa chọn tốt hơn."
"Được." Hàn Hi khẽ xoa đầu Ninh An, đây mới là Tiểu An của anh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT