Quá trình ôn tập diễn ra vô cùng thuận lợi, dù sao Ninh An cũng là con cháu nhà họ Kỷ, trí thông minh cũng là rất cao. Hàn Hi phát hiện ra đôi khi Ninh An có những lý giải khác biệt của riêng mình đối với từng loại tri thức, nên thay vì nói Hàn Hi giảng bài, không bằng nói là cùng với Ninh An trau dồi kiến thức.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, đã đến lúc Hàn Hi phải trở về.
Ninh An đặt một hộp thuốc ức chế độc tính vào trong xe của Hàn Hi, dặn dò: "Cậu nhớ phải bôi thuốc kỹ hàng ngày đấy.”
Hàn Hi gật đầu, Ninh An lại lưu luyến không rời một lúc lâu, mới để cho Hàn Hi rời đi.
Đến nhà họ Kỷ, Kỷ Minh Viêm tựa như một chú cún thấy xương nhảy vọt đến hỏi: "Hàn Hi, Bảo Bảo thế nào rồi?"
"Cậu ấy rất tốt, không cần lo lắng."
"Thế còn thằng cặn bã kia? Em có dạy dỗ hắn một trận không?" Kỷ Minh Viêm xiết chặt nắm tay.
"Đánh, mắng, cũng cảnh cáo rồi." Hàn Hi nói: "Em yêu cầu hắn không được đến gần Tiểu An nữa."
"Nếu có ngày được nhìn thấy hắn, nhất định anh phải tự mình đánh hắn một trận mới hả giận."
Hàn Hi gật đầu, trực tiếp tiến vào phòng khách.
"Này, em đi nhiều ngày như vậy, đã làm những chuyện gì với Bảo Bảo vậy?" Kỷ Minh Viêm đâu chịu bỏ qua, giữ chặt cánh tay Hàn Hi không để anh rời đi.
Hàn Hi kéo lấy Kỷ Minh Viêm đi tới phòng khách, thì thấy Kỷ Minh Sơ, Kỷ Minh Đạc và Hạ Tư Quân đều ở chỗ này.
Hàn Hi quay đầu lại, nheo mắt nhìn Kỷ Minh Viêm: "Anh thật sự muốn nghe?"
Kỷ Minh Viêm vội gật đầu như gà mổ thóc.
"Bảo Bảo bôi thuốc cho em."
"Mua quần áo đôi cho em."
"Nấu cơm cho em."
"Em còn ngủ chung với Bảo Bảo nữa."
Trên mặt Kỷ Minh Viên nổi gân xanh, càng nghe mặt càng sạm lại.
"À đúng rồi, Bảo Bảo nói áo mưa phiên bản giới hạn in chữ ký của anh thật xấu, cho nên cậu ấy đã chọn áo của Ngụy Viêm."
"Cái gì?" Kỷ Minh Viêm hét lên: "Ngụy Viêm thì có cái gì tốt, vậy mà Bảo Bảo chọn cậu ta chứ không chọn tôi?"
"Xem ai có sức hấp dẫn hơn thì chọn người đó."
"Còn nữa, dựa vào cái gì mà em mặc quần áo đôi với Bảo Bảo, còn ngủ chung nữa?" Vẻ mặt Kỷ Minh Viêm nhăn nhó, trong lòng đau xót: "Em ấy là em trai của anh mà."
"Anh nói đúng, anh hai."
Giọng nói của Hàn Hi không có chút rung động nào: "Nhưng mà em nhớ, lúc còn bé vẫn là em dành nhiều thời gian ở bên Bảo Bảo hơn."
"Hừ, em đừng vội đắc ý, chờ Bảo Bảo thi lên đại học, đến tinh cầu Carnot, anh sẽ không để cho em có cơ hội ở một mình cùng với Bảo Bảo đâu." Kỷ Minh Viêm tức giận nói.
Đối mặt lời uy hiếp vô hại của Kỷ Minh Viêm, Hàn Hi lười nhác đáp lại, anh trực tiếp nói với Kỷ Minh Đạc: "Anh ba, em cần anh đi đến tinh cầu Arden một chuyến, âm thầm bảo hộ Bảo Bảo. Em sợ một tuần này có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn."
Kỷ Minh Đạc gật đầu: "Được."
"Này, muốn đi cũng là để anh đi!" Kỷ Minh Viêm không chịu được, anh thật sự rất muốn thấy Bảo Bảo.
"Dựa vào công phu mèo quào của anh?" Kỷ Minh Đạc khinh bỉ nói.
"Đừng có trông mặt mà bắt hình dong, tuy anh là minh tinh nhưng khả năng chiến đấu chưa chắc đã thua kém đâu."
Kỷ Minh Viêm nói: "Không tin em có thể thử một chút."
Kỷ Minh Viêm dứt lời liền ra đòn hướng về Kỷ Minh Đạc. Kỷ Minh Đạc chặn lại đòn đánh rồi dùng một tay nắm lấy cổ tay của Kỷ Minh Viêm. Kỷ Minh Đạc lập tức di chuyển, đem cánh tay của Kỷ Minh Viêm bẻ ra phía sau lưng. Kỷ Minh Viêm cười một tiếng, tung chân đá mạnh về phía sau. Kỷ Minh Đạc đành phải buông ra tay của Kỷ Minh Viêm, lui về phía sau để né cú đá này.
"Cũng không tệ lắm." Kỷ Minh Đạc hiếm có khích lệ Kỷ Minh Viêm một chút.
"Còn phải nói."
Kỷ Minh Viêm đắc ý nói: "Nhưng việc giữ an toàn cho Bảo Bảo là chuyện lớn nên anh miễn cưỡng giao cho em."
Kỷ Minh Đạc là quân nhân, trên người chỉ mặc quân phục. Anh hoạt động cổ tay một chút nói: "Cho em mượn quần áo của anh."
"Em không có quần áo sao?"
"Dù sao quần áo của anh tương đối nhiều, đại minh tinh."
"Mượn cũng được, đổi lấy thời gian bảo vệ một năm."
"Một tháng."
"Nửa năm!"
"Hai tháng."
"Ba tháng! Không thể ít hơn nữa." Kỷ Minh Viêm ra vẻ nói.
"Đồng ý."
"..." Nghe được Kỷ Minh Đạc đáp ứng sảng khoái như vậy, Kỷ Minh Viêm xém chút phun hết nước trà ra ngoài. Bình thường kêu Kỷ Minh Đạc đi theo bảo vệ thì khó biết bao nhiêu, lần này vậy mà lại đồng ý ba tháng.
Điều này nói rõ mong muốn được gặp Ninh An của Kỷ Minh Đạc cũng giống với Kỷ Minh Viêm.
Omega duy nhất của nhà họ Kỷ, em trai út của bọn họ. Cả gia đình họ đều cảm thấy Ninh An bị thua thiệt vì đã không thể chiếu cố cậu từ khi còn bé.
Kỷ Minh Đạc thay đổi trang phục quân nhân, mặc quần áo của Kỷ Minh Viêm. Áo lông cộc tay màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng được gài gọn gàng vào quần dài. Khí chất của Kỷ Minh Đạc liền thay đổi, bớt đi một chút kỷ luật quân đội, thêm vào một chút dịu dàng ấm áp giống như một anh trai nhà bên vậy.
"Thấy gu thời trang của anh thế nào?"
Kỷ Minh Viêm đắc ý nói: "Bộ dáng này của em thừa sức debut được, định hướng tiểu thịt tươi là không thành vấn đề!"
Kỷ Minh Sơ và Hạ Tư Quân cũng không nhịn được nhìn kỹ Kỷ Minh Đạc, Kỷ Minh Sơ dặn dò: "Cậu ba, nhớ rằng nhất định phải âm thầm bảo về. Lần này Hàn Hi đi lâu như vậy, em lại đến tiếp xúc với Tiểu An, khó đảm bảo sẽ không bị người có tâm để ý."
Kỷ Minh Đạc nghiêm túc gật đầu: "Em biết rồi, anh cả."
"Còn có một việc, anh giúp Tiểu An và Bối Tử Diệcxin vào Học viện Mạn hoàng gia Mạn." Hàn Hi nói bổ sung.
"Việc này đơn giản, giao cho anh xử lý là được." Hạ Tư Quân nói.
Nhà họ Hạ chỉ có Hạ Tư Quân và người chú của anh, căn bản không có ai để dùng hết.
---
Ninh An cầm trong tay một ống nghiệm chứa máu đi tới phòng thuốc ở tầng một.
Đây là ống máu của Hàn Hi. Ninh An giữ lại để dùng cho việc nghiên cứu, với mong muốn có thể tìm ra thuốc giải độc cho Hàn Hi.
Đặt ống nghiệm lên bàn, Ninh An cầm lấy một loại thảo dược thường được dùng trong các phương thuốc giải độc. Bỗng dưng trước mắt trở nên mơ hồ rồi xuất hiện một số hình ảnh các loại dược liệu quay xung quanh gốc cây mà Ninh An đang cầm.
Những hình ảnh này có nghĩa đây là các loại dược liệu có thể kết hợp với thảo dược mà Ninh An đang cầm để tạo thành một phương thuốc hoàn chỉnh.
"Không được, phạm vi tìm kiếm vẫn là quá rộng."
Ninh An tự lẩm bẩm: "Vẫn là cần phải đến thư viện trường đại học tìm ra manh mối của loài sinh vật này, mới có thể thu nhỏ phạm vi được."
Ninh An đã sớm phát hiện ra khả năng hiển thị các loại hình ảnh này của mình, nhưng lại không nói cho ai biết. Ninh An đặt tên cho loại năng lực này là "Suy tưởng phương thuốc" .
Ninh An cũng không biết được tại sao cậu lại có loại năng lực kỳ lạ này, có thể là do sự đặc biệt của gen tiềm năng trong cậu.
Chỉ cần Ninh An cầm trong tay một gốc thảo dược, nghĩ đến chứng bệnh muốn trị liệu, trước mắt Ninh An sẽ xuất hiện mấy loại dược liệu khác nhau. Đương nhiên, nhiều loại dược liệu có thể tạo ra nhiều phương thuốc khác biệt.
Ví dụ như xuất hiện ba loại dược liệu, không có nghĩa là kết hợp ba loại lại để làm thuốc, mà là để tạo ra ba loại phương thuốc điều trị khác biệt. Mỗi một loại phương thuốc thông thường được tạo thành từ mười mấy loại dược liệu khác nhau, trừ những loại được hiển thị, các loại dược liệu khác phải do Ninh An tự nghiên cứu.
Ninh An thả gốc thảo dược xuống, rồi cầm lấy ống huyết thanh, đặt ở dưới ánh đèn cẩn thận quan sát.
Đột nhiên, Ninh An cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân cậu trở nên khô nóng, mặt bỗng đỏ bừng. Thân thể Ninh An trở nên mềm nhũn, tin tức tố cũng không thể khống chế mà phóng thích ra ngoài.
Thời kỳ phát tình của Ninh An đến rồi!
Tay của Ninh An run nhẹ một cái, ống nghiệm trên bàn rơi xuống đất. Máu của Hàn Hi ở trong ống nghiệm chảy ra, tin tức tố Alpha tung bay nhàn nhạt trong phòng.
Bình thường một lượng nhỏ tin tức tố này sẽ không ảnh hưởng đến Ninh An nhưng rơi vào thời điểm đến kỳ phát tình của cậu thì khác.
Mà đây lại là lần đầu tiên Ninh An đến kỳ phát tình.
Ninh An không có kinh nghiệm cũng như sự chuẩn bị cho chuyện này.
Hương vị tin tức tố của Hàn Hi truyền vào trong từng lỗ chân lông của Ninh An. Ninh An ngã trên mặt đất, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, trước mắt cậu chỉ là một mảng mơ hồ, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Ninh An cố gắng bò trên mặt đất để đến được tủ đựng thuốc, nơi đó có thuốc ức chế kỳ phát tình mà Ninh Mộ đã sớm chuẩn bị cho cậu.
Nhưng mới bò được hai bước Ninh An liền cảm thấy không còn chút sức lực nào. Cậu chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, cánh mũi tràn ngập hương vị tin tức tố của Hàn Hi. Nội tâm Ninh An đang kêu gào khát vọng, trong đầu xuất hiện ngập tràn hình ảnh cơ thể của Hàn Hi.
Ninh An thở hổn hển, cậu run rẩy vươn tay cầm điện thoại vừa mới đánh rơi trên mặt đất lên.
Ngón tay lướt hai lần trên sổ danh bạ, Ninh An gọi cho Hàn Hi.
"Làm sao vậy, Tiểu An?" Hàn Hi vừa thấy liền lập tức nhấc máy. Lúc này Tiểu An gọi điện thoại cho mình, là có chuyện gì xảy ra sao? Hàn Hi có dự cảm không tốt.
Phía bên kia không có tiếng trả lời, Hàn Hi chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nhàn nhạt, có chút nặng nề, còn có chút quyến rũ.
"Bảo Bảo!"
Hàn Hi hoảng, anh không thể kiềm chế nghĩ đến cơn ác mộng khi còn bé: "Xảy ra chuyện gì?"
"Lạnh quá, Hàn Hi... tớ..." Đầu Ninh An đầy mồ hôi, như vừa mới vớt lên từ dưới nước, nhưng cậu đang không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Làm sao để nói với Hàn Hi?
Nói là mình phát tình sao?
Mà ống nghiệm đựng máu của Hàn Hi bị vỡ, hiện tại chung quanh ngập tràn hương vị của Hàn Hi.
Nói trong đầu mình tràn đầy hình ảnh của anh ta?
"Có người bắt nạt cậu sao?" Giọng nói của Hàn Hi có chút lo lắng: "Bây giờ tớ lập tức quay lại tìm cậu."
"Không... Không cần... Tớ không sao..." Ninh An vội vàng ngăn cản nói: "Hiện tại tớ…”
Hàn Hi đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong chớp mắt, vốn dĩ luôn kiêu ngạo và tự tin về trí thông minh cũng như EQ của mình, nhưng Hàn Hi cũng phải cứng đờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mặc dù Ninh An không ở bên cạnh, anh cũng không thể ngửi được hương vị tin tức tố của Ninh An. Nhưng tiếng thở dốc truyền đến bên tai cũng đủ để cho Hàn Hi không nhịn được mà cảm thấy toàn thân nóng lên.
"Tiểu An..."
"Đừng nói gì hết... Cứ giữ yên, cữ giữ yên thế này..."
Ninh An đã bị tin tức tố làm ảnh hưởng khiến cho suy nghĩ trở nên mơ hồ, nhưng Hàn Hi thì không. Anh lập tức phản ứng kịp nói: "Tiểu An, những người khác đâu? Bên người cậu có thuốc ức chế không?"
"Tôi có thể giúp cậu gọi điện thoại cho chú, hoặc là Tử Diệc?"
"Bọn họ... bọn họ đều không ở nhà... Thuốc ức chế có trong tủ đựng thuốc, tớ..." Ninh An bỗng dưng hoảng hốt: "Tôi không với đến được... không... với được..."
Ninh An cố gắng bò được thêm mấy bước đến chỗ tủ đựng thuốc.
"Tiểu An, cậu đừng vội. Tớ sẽ gọi cho chú Ninh Mộ, để chú ấy về nhà ngay."
Đúng lúc này, điện thoại của Ninh An nhận được cuộc gọi khác, trên màn hình hiển thị ba chữ Hoắc Lương Triết.
Tiếng chuông vang được một lúc, Ninh An mới có thể cúp máy một cách khó khăn. Nhưng chỉ một lúc sau điện thoại của cậu lại vang lên, liên tục không ngừng.
Ninh An thật tình muốn nổi giận, trong thời gian yêu đương cậu không thấy Hoắc Lương Triết đáng ghét như vậy. Tại thời khắc mấu chốt này, lại giống như nếu Ninh An không chịu nghe máy, Hoắc Lương Triết liền quyết không bỏ cuộc.
Ninh An nhìn thật lâu nhưng quyết không bắt máy, Hoắc Lương Triết liền gửi đến một tin nhắn: "Tiểu An, anh nhớ em, chúng ta quay lại có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT