Với người một nhà bữa tối vô cùng quý trọng, cơm nước xong Ninh Mộ đem thuốc đã phối xong cho Ninh An: "Tiểu An, phòng ngủ trong nhà không đủ, con tới phòng ba ngủ, để cho Hàn Hi ngủ phòng con, nhưng trước khi ngủ nhớ bôi thuốc cho Hàn Hi."
Nhà chỉ có hai tầng, trừ mình với ba còn có chú Địch với Bối Tử Diệc, bây giờ Hàn Hi tới đúng là không đủ phòng ngủ, Ninh An nói: "Vậy ba ngủ đâu?"
Ninh Mộ cười: "Ba ngủ ở ghế sô-pha trong phòng khách, rất thoải mái."
Hàn Hi chặn lại: "Chú, cháu ngủ ghế sô-pha là được rồi."
Ninh An nói: "Không được, anh là khách, lưng lại bị thương. Để em ngủ ở ghế sô-pha."
Cho dù thế nào không thể để người lớn ngủ ở ghế sofa, nếu có thể anh cũng không muốn Ninh An ngủ ở ghế sofa. Hàn Hi còn muốn tranh thủ tranh ghế sofa thì bị Ninh An trừng một cái.
Ninh An đưa Hàn Hi đến phòng ngủ của mình, trong phòng ngủ có một chiếc giường gỗ đơn giản, ga trải giường với chăn màu xanh đen, được xếp chỉnh tề.
Bên cạnh giường là tủ sách, là nơi Ninh An dùng để học tập.
Ninh An mở đèn bàn, đi đến cuối giường tủ, nhón chân lấy bọc ở bên trên.
"Bảo Bảo, muốn lấy cái gì?" Hàn Hi đi tới, giơ tay lên dễ dàng lấy bọc đồ xuống.
"Chăn!" Ninh An mở bọc đồ, bên trong là chăn sạch, cậu lấy chăn ném lên giường: "Cái này là chăn của cậu."
"Để tớ ngủ ở sofa"
"Mặc kệ vết thương?" Ninh An nói: "Hơn nữa, chúng ta là thanh mai trúc mã."
Ninh An khoác tay lên bả vai Hàn Hi: "Mặc dù có chuyện tớ không nhớ ra nhưng những ngày vui chơi của chúng ta, tớ đều nhớ."
"Nếu như tớ đã từng vì cậu mà trải qua chuyện gì." Ninh An ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt: "Tớ cũng nguyện ý trải qua một lần nữa."
Trong lòng Hàn Hi chấn động, anh cầm cổ tay Ninh An: "Tiểu An ..."
"Không cần áy náy." Ninh An nhàn nhạt nói: "Nhà họ Kỷ cây to đón gió lớn, không có cậu, chắc tớ cũng bị đưa đến nông thôn."
"Ai bảo... tớ là một Omega dễ bị tổn thương." Ninh An cười tự giễu.
"Không phải vậy, Tiểu An, tớ với các anh của cậu... Mọi người đều rất quan tâm cậu, cậu rất quan trọng với chúng tớ."
"Dĩ nhiên tớ biết." Ninh An nói: "Những năm nay mặc dù không gặp, số lần gọi video cũng không tính là ít Thái độ các anh, tớ đều biết."
"Được rồi, cởi quần áo, tớ bôi thuốc cho cậu."
Hàn Hi ngồi trên giường, trên người cởi trần lộ ra lưng sáng bóng.
Ninh An quỳ ngồi sau lưng Hàn Hi, từng chút từng chút thoa thuốc lên vết thương.
Vết thương lộ ra máu thịt đỏ tươi nhưng Hàn Hi không nói tiếng nào, Ninh An vừa xoa vừa hỏi: "Không đau sao?"
Hàn hi lắc đầu: "Chút đau này không tính là gì."
"Cậu làm Du Liệp Thủ đã trải qua những gì?" Ninh An cau mày.
"Rất nhiều chuyện... có lúc nhiệm vụ rất nguy hiểm, bị thương là chuyện bình thường như cơm bữa."
"Hazzi..." Ninh An thở dài, bôi xong thuốc, câu ôm chăn, hiếu kỳ hỏi: "Kể cho tớ một chút, những tinh cầu bốc khói, những nhiệm vụ kỳ quái, cái gì có thể chơi?"
"Kể xong tớ sẽ đi ngủ."
Hai người đồng thời nhớ lại hồi bé, các anh với Hàn Hi, Hạ Tư Quân thay phiên kể chuyện trước khi ngủ cho Ninh An.
Có một đoạn thời gian Ninh An rất nghịch ngợm, cậu chơi ở phòng khách không muốn đi ngủ, chỉ có kể chuyện cho cậu cậu mới bằng lòng đi ngủ.
"Được."
"Trừ tinh cầu có người, còn có rất nhiều tinh cầu hiếm khi thấy người, có tinh cầu khắp nơi đều là cây, có tinh cầu bị kim loại bao trùm, còn có tinh cầu có nhiều loại sinh vật nguy hiểm như bò cạp, rồng đất... Những thứ này đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là động vật tiến hóa có suy nghĩ, có văn minh của mình..."
"Vậy lúc cậu làm nhiệm vụ có gặp ai thú vị không?" Ninh An mơ màng buồn ngủ.
"Ừ." Hàn Hi suy nghĩ một chút, nói: "Có lúc sẽ cùng Du Liệp Thủ khác làm nhiệm vụ, tớ đã từng gặp một beta gầy tong teo, cậu ta để lại ấn tượng rất sâu..."
"Mặc dù gầy đét nhưng thân thủ cũng sức mạnh không thua gì alpha, cậu ta có kỹ thuật bắn súng tốt, thậm chí có thể lái cơ giáp... Những nhiệm vụ có cậu ta sẽ không thất bại."
"A, nếu có cơ hội nhất định phải giới thiệu cho tớ." Ninh An ngáp một cái.
"Được." Hàn Hi xoa đầu Ninh An: "Có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu cho cậu."
Ninh An nằm ở trên chăn ngủ, Hàn Hi ôm lấy Ninh An, để Ninh An nằm xuống giường, đắp kín chăn cho cậu.
Hàn Hi đứng lên, anh muốn ra ngoài ngủ ở sô-pha, dù Ninh An muốn ngủ ở sô-pha nhưng Hàn Hi sẽ chịu sao.
Lúc này Ninh An giống như mơ, trong mơ cậu nhíu chặt lông mày, nỉ non: "Hoắc Lương Triết, đừng rời khỏi em..."
"Tại sao..."
"Hoắc Lương Triết, anh trở lại... Không, anh đi đi, em không muốn gặp lại anh..."
Nghe được cái này, trong lòng Hàn Hi trùng xuống.
Ngoài mặt Ninh An không cố chấp, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chia tay. Trên thực tế, cậu đem hết đau khổ giấu vào trong lòng.
Ninh An vươn tay, muốn bắt lấy thứ gì đó.
Hàn Hi cầm tay Ninh An, giọng nói êm ái: "Ngủ đi, tớ sẽ không rời đi."
---
Lúc Ninh An tỉnh lại thấy Hàn Hi nắm tay mình, ở trên giường nhìn mình.
Cậu ý thức được chuyện gì xảy ra, Ninh An nhíu mày: "Cậu không ngủ một đêm à?"
Hàn Hi nói: "Không sao, lúc làm nhiệm vụ ba ngày không ngủ là chuyện bình thường."
"Bây giờ không phải lúc làm nhiệm vụ." Ninh An không đồng ý nói: "Sau này không nên như vậy, hơn nữa, tớ nói sẽ ngủ ở sofa..."
"Không sao."
Ninh An bò dậy, đem chăn phủ xuống, trên lưng Hàn Hi bị thương, Ninh An cố gắng để cho chăn mềm hơn: "Cậu ngủ một lúc đi, tớ đi giúp làm bữa sáng, một lúc nữa sẽ gọi cậu xuống ăn."
Hàn Hi còn muốn nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt Ninh An, anh biết điều nằm xuống. Rất nhanh Hàn Hi ngủ mất, từ tinh cầu Carnot đến đây lại một đêm không ngủ, anh cũng rất mệt.
Ninh An cùng chú Địch làm xong bữa sáng, cậu đi mua quần áo cho Hàn Hi, cậu cùng Bối Tử Diệc đi cùng nhau.
Quần áo Hàn Hi đến rất cũ nát, chắc chắc anh vừa mới làm nhiệm vụ xong, quần áo cũng chưa thay. Ninh An định mua cho anh cả bộ quần áo mới.
Hai người đi đến cửa hàng tổng hợp cạnh đó, đây là tiệm mà bọn họ hay đi.
Hai người là khách quen của tiệm, nhân viên rất nhiệt tình chào hỏi hai người: "Lại tới mua quần áo à?"
Vừa nói nhân viên tiệm vừa lấy ra quần áo kích thước Ninh An thường hay mặc: "Đây là kiểu mới, cậu thử xem?"
Ninh An khoát tay: "Không phải, em muốn mua quần áo cho... bạn."
"Kích thước như thế nào?"
Ninh An cũng Bối Tử Diệc hai mắt nhìn nha, không chắc chắn nói: "Khoảng... lớn hai ba size?"
Nhân viên tiệm ra dáng đã biết: "Ây, là cho Alpha nhỏ bé đi, mua cho bạn trai sao?"
Sắc mặt Ninh An đỏ bừng: "Không, không phải... là bạn thôi."
Đúng lúc, Cố Tư Niên cùng bạn tốt cậu ta đi đến.
Cậu ta nghe được Ninh An cùng nhân viên nói chuyện, trong lòng thầm thoải mái, xem ra Ninh An cũng Alpha kia không nói chuyện yêu đương, vậy cậu ta có cơ hội… Mặc dù, ngày đó Alpha ăn mặc rách rưới nhưng cậu ta cảm thấy anh mạnh hơn Hoắc Lương Triết.
Chờ Alpha đó biết nhà họ Cố là ai, nhất định anh sẽ nguyện ý ở chung với cậu ta.
Lùi một bước tiến hai bước, cho dù bị cự tuyệt, vậy Hoắc Lương Triết cũng không thấp hơn.
Mặc dù trong lòng Cố Tư Niên nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, cậu ta vênh mặt hất hàm sai khiến đi tới, giễu cợt nói: "Ây, vừa mới chia tay Lương Triết liền đi mua quần áo cho người khác, Ninh An, cậu tìm được niềm vui mới rất nhanh nha, chắc là đã sớm cùng người kia cấu kết!"
Ninh An không nói gì, Bối Tử Diệc bị chọc tức trước: "Cậu đừng ngậm máu phun người! Cậu cho ai cũng như cậu sao, làm kẻ thứ ba cướp bạn trai người khác?"
Cô Tư Niên xanh mặt: "Kẻ thứ ba gì chứ? Mọi người đều biết, Hoắc Lương Triết là chồng chưa cưới của tôi, Ninh An mới là kẻ thứ ba!"
Bối Tử Diệc cũng tức giận: "Cậu chủ nhà tôi với Hoắc Lương Triết yêu nhau ba năm, cậu nhúng tay vào ở phía sau còn có mặt mũi đôi trắng thay đen?"
Lúc này có một số người lục đục vây quanh, quần chúng bát quái ăn dưa không thiếu.
Ninh An bị tranh cãi nhức đầu, cũng không muốn bị vây xem, cậu không thể làm gì khác là vội vàng cầm bộ quần áo kiểu dáng giống của mình chẳng qua lớn hơn ba size.
Trước khi đi Ninh An đi đến trước mặt Cố Tư Niên, không biết sao Cố Tư Niên bị khí thế Ninh An hù dọa, cậu ta không tự chủ lui về phía sau một bước.
"Cố Tư Niên, không phải ai cũng không có não, trừ vấn đề tình cảm, còn có rất nhiều chuyện quan trọng tôi phải làm." Ninh An nói: "Tôi không có thời gian với cậu, còn có cho cậu một lời khuyên, so với tinh lực lẵng phí trên người Alpha thì nên cải thiện bản thân mình."
Sắc mặt Cố Tư Niên đỏ bừng, cậu ta ở trước mặt mọi người bị Ninh An dạy dỗ? Hơn nữa Ninh An nói rất có lý cậu ta không có cách nào phản bác?
Bạn tốt của Cố Tư Niên cũng không đơn giản, Cố Tư Niên nhìn bạn tốt bên cạnh người mình, người hầu, còn có người vây xem, cậu ta cảm thấy người ở đây đều đang xem kịch vui, cậu ta xấu hổ nói: "Đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT