Rất nhanh đã về đến nhà, Ninh An tỉnh dậy khỏi ác mộng, cậu quên mất Hàn Hi đang cõng mình, tay đụng vào lưng Hàn Hi, Hàn Hi khó chịu hừ một tiếng.
Ninh An thở hổn hển trên lưng Hàn Hi, giống như mới vớt từ trong nước ra vậy.
"Tiểu An, sao vậy?" Hàn Hi lo lắng hỏi.
"Tớ mơ thấy ác mộng." Ninh An cố gắng để hô hấp mình bình ổn: "Trong mơ cậu cõng tớ, ở lối đi không ngừng chạy, không ngừng chạy..."
Hàn Hi nghe vậy liền cứng người.
"Chỉ là giấc mơ mà thôi." Suy nghĩ một chút, Hàn Hi mở miệng nói.
"Nhưng giấc mơ này rất chân thực." Ninh An lắc đầu: "Giống như sự thật đã xảy ra.”
Sắc mặt Hàn Hi phức tạp, dò xét hỏi: "Tiểu An, cậu còn nhớ chuyện hồi bé không?"
"Có nhớ một chút… nhớ ở chung với các anh…"
Chơi cùng Hàn Hi cậu nhớ rất kỹ, những chuyện về sau như thế nào cậu làm thế nào cũng không nhớ được, càng nghĩ đầu càng nhức giống như sắp nứt.
Ninh An khó chịu tựa đầu mình xuống vai Hàn Hi.
"Sao vậy?" Hàn Hi gấp gáp.
"Đầu tớ rất đau."
"Không nhớ được thì không cần nghĩ tới." Hàn Hi vội vàng ngăn cản Ninh An: "Rất nhiều người không nhớ được chuyện hồi bé, đó là chuyện rất bình thường."
Ninh An gật đầu một cái. hỏi tiếp: "Hàn Hi, lưng của cậu bị thương sao?'
Lúc cậu tỉnh, cánh tay đụng vào lưng Hàn Hi, Ninh An không có bỏ lỡ tiếng kêu đau của anh.
Cha nuôi Ninh An - Ninh Mộ - là một dược sĩ, Ninh An từ nhỏ đã nghe nhiều, cậu cũng biết một ít y thuật, mặc dù vừa rồi không dùng sức nên đâu nhưng không đến nỗi đặc biệt đau, làm cho Hàn Hi là một Alpha mạnh cũng không chịu nổi.
Hàn Hi cõng Ninh An tăng nhanh tốc độ: "Không sao, chúng ta mau về thôi."
Trước kia Hàn Hi đã lén đến tinh cầu Arden, cho nên rất quen thuộc đến nhà Ninh An.
Hàn Hi không trả lời, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
"Hàn Hi, để tớ xuống!" Ninh An nện một cái vào bả vai Hàn Hi.
Nghe được giọng Ninh An, Hàn Hi biết Ninh An mất hứng nên đi chậm lại.
Ninh An kéo cổ áo Hàn Hi ra, áo sơ mi anh lộ ra, cậu nhìn từ bên trên vào trong.
Cậu nhìn thấy một vết sẹo dài không khép được miệng, mặc dù vết thương không chảy máu nhưng vết sẹo máu thịt lẫn lộn không kép lại được.
Ninh An biết vết thương này đã bị từ lâu.
Cậu nhảy xuống khỏi người Hàn Hi, Ninh An biết Hàn Hi bị thương làm sao có thể để anh cõng mình về để bị thương nặng hơn.
Dù sao cũng rất nhanh về đến nhà, hai người sóng vai bước về phía trước, Ninh An hỏi: "Vết thương kia là sao?"
Hàn Hi kéo quần áo của mình, lạnh nhạt nói: "Không sao."
Hàn Hi nhìn Ninh An, Ninh An cũng nhìn Hàn Hi, Hàn Hi biết Ninh An tức giận, anh muốn giải thích mình không sao không muốn cậu lo lắng, nhưng ánh mắt của Ninh An, Hàn Hi biết cái Ninh An muốn không phải giấu giếm thiện ý mà là chân tướng,
“Tớ bị thương lúc làm nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ của Du Liệp Thủ?"
Ninh An biết Hàn Hi mười lăm tuổi trở thành Du Liệp Thủ nhưng không biết Hàn Hi làm nhiệm vụ gì, lúc nào làm nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là cái gì.
Nghĩ tới đây Ninh An có chút khó chịu, cậu rời nhà họ Kỷ quá lâu, mười lăm năm qua cậu bỏ lỡ quá nhiều thứ.
"Ừ, là một tinh cầu hoang mạc, bị một sinh vật kỳ dị làm thương."
"Tại sao không chữa trị?"
Hàn Hi cũng cười một tiếng: "Vô dụng. Bác sĩ Trần cũng không có cách, chỉ nói là một loại độc thần kinh, ngan cản vết thương khép lại nhưng độc sẽ không lan ra, Tiểu An không cần lo lắng."
"Sau cậu có thể bình thản như vậy?" Ninh An có hơi bực: "Cho dù là như vậy, vết thương như vậy cũng không khó chịu ư? Đã bao lâu rồi?"
"A, vết thương nhỏ này đối với Alpha không có gì đáng ngại." Hàn Hi xoa đầu Ninh An, thấy Ninh An quan tâm mình, anh rất vui vẻ.
Ninh An nhíu mày: "Alpha, Alpha, các cậu là Alpha tự đại, luôn cố ý khoe tài. Alpha cũng là người, sao có thể không đau?
Mau về nhà với tớ, để ba tớ nhìn xem có cách nào chữa khỏi không."
Ninh An kéo Hàn Hi đi về phía trước, Hàn Hi không biết làm sao lại cười cưng chiều, "Alpha tự đại" lần đầu tiên anh bị nói như vậy.
Nhưng lại cảm thấy bất ngờ thú vị.
Nhà Ninh An cùng cha nuôi Ninh Mộ là một căn nhà hai tầng có sân, tầng một là cửa hàng thuốc , tầng hai là chỗ ở, trong sân trồng một ít thảo dược.
Ninh An cùng Hàn Hi đi vào từ cửa chính của sân, lúc vào nhà Ninh Mộ đang cùng chú Địch chuẩn bị cơm tối.
Ninh Mộ là một Beta dịu dàng, thấy Ninh An trở lại, ông lộ ra vui mừng: "Tiểu An, con về rồi à?"
Hàn Hi nhìn ngôi nhà ấm áp, đột nhiên anh cảm thấy không khí gia đình như vậy tương đối tốt.
Ninh Mộ thấy Hàn Hi đứng sau lưng Ninh An, ông có chút luống cuống đứng chôn chân ở đó, không biết làm thế nào cho phải.
Dĩ nhiên ông biết Hàn Hi, thậm chí biết Hạ Tư Quân, biết mỗi người của nhà họ Kỷ, nhiều năm Ninh Mộ đều gặp trong lúc gọi video.
Mặc dù nhà họ Kỷ đưa Ninh An đến nhà Ninh Mộ nuôi nhờ nhưng chỉ cần có cơ hội nhà họ Kỷ sẽ gọi video một lần.
Ninh Mộ biết Hàn Hi từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Kỷ nhưng nói anh là người nhà họ Kỷ cũng không quá đáng.
"Điện hạ, mau tìm một chỗ ngồi." Ninh Mộ cười một tiếng: "Chút nữa là có cơm, chúng ta ăn chung."
"Chú Ninh Mộ." Hàn Hi cúi người một góc chín mươi độ với Ninh Mộ: "Cảm ơn chú đã chăm sóc Tiểu An, gọi cháu là Hàn Hi là được."
"Tiển An nói với chú cũng như là đứa con ruột vậy, không cần cảm ơn chú. Hàn Hi muốn ăn cái gì? Chú làm cho cháu."
Ninh An tiến lên kéo tay Ninh Mộ: "Ba, đừng vội nấu cơm, trước ba nhìn vết thương của Hàn Hi."
"Được, Hàn Hi bị thương sao?" Ninh Mộ nghe vậy vội vàng rửa tay, đưa hai người xuống phòng khám.
Ở trong phòng khám, Hàn Hi cởi một nửa áo, đưa lưng về phía Ninh Mộ cùng Ninh An, vết thương sau lưng có thể thấy rõ.
Ninh Mộ dùng kính phóng đại quan sát vết thương Hàn Hi: "Hình như là 'độc bò cạp' hiếm thấy tạo thành."
"Có cách chữa khỏi được không?" Ninh An kích động nói.
Ninh Mộ lắc đầu: "Chắc là Hàn Hi đã đến một tinh cầu hoang vu, loại sinh vật này rất hiếm thấy, cũng không phải là vết thương chí mạng. Cho nên tinh hệ cũng không có thuốc giải độc."
Ninh An hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Trước hết, phải tìm xem sinh vật làm thương Hàn Hi rốt cuộc là gì, có thể có một ít sách cũ ghi lại; sau đó, căn cứ độc tính của sinh vật chế tạo thuốc giải độc."
"Tinh hệ Carnot nhiều tinh cầu như vậy, một tinh cầu có rất nhiều sinh vật, phải tìm như thế nào?"
"Việc này phải xem trí nhớ của Hàn Hi, cùng hiện trạng vết thương làm đầu mối." Ninh Mộ dịu dàng nói: "Hơn nữa, Tiểu An, con bây giờ phải đi học đại học, trong thư viện đại học, sách cũ rất nhiều có thể sẽ ghi chép lại loài sinh vật này."
Hàn Hi nói với Ninh An: "Tiểu An, cậu biết Du Liệp Thủ có gì đặc biệt không?"
"Cái gì?"
"Bọn họ đi đến tinh cầu đặc biệt, tìm loại sinh vật bất đồng, đối với nhưng sinh vật này đều ghi chép lại. Những Du Liệp Thủ này được gọi là thợ săn sinh vật."
Ninh An nghe vậy trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Vậy Hàn Hi là thợ săn sinh vật sao?'
Nhìn Hàn Hi cũng không giống người tham gia Du Liệp Thủ vì muốn làm người ghi chép...
"Dĩ nhiên, tớ nhận nhiệm vụ giống sở thích của mình." Hàn Hi tự tin cười một tiếng.
A! Lại tới, Alpha tự đại... Nhưng Hàn Hi tự tin lại rất có mị lực, Ninh An nghĩ: “Ba, nếu như không tìm được chất giải độc, sẽ như thế nào?'
"Ừm... có hai kết quả, trước mắt độc đó không lan ra, thân thể Hàn Hi cũng rất tốt, có thể vết thương sẽ khép lại theo thời gian. Nhưng có thể độc tố sẽ lan ra."
"Trước ba phối cho Hàn Hi chút thuốc, có thể tạm thời áp chế độc tố, giảm đau." Ninh Mộ nói: "Các con đi lên trước đi."
Hàn Hi hơi ngạc nhiên nhìn Ninh Mộ, phải biết, bác sĩ Trần đối với vết thương của mình cũng không có cách, Ninh Mộ lại có thể điều chế thuốc ức chế tạm thời, xem ra cha nuôi của Bảo Bảo là một người rất giỏi.
Hai người đi lên trên tầng, một mình chú Địch chuẩn bị thức ăn, vì Hàn Hi đến nên phải làm nhiều hơn.
Ninh An đưa Hàn Hi đến phòng bếp: "Chúng ta giúp chú Địch nấu cơm đi."
Bình thường Ninh An về nhà cũng sẽ giúp chú Địch cùng Ninh Mộ nấu cơm, ba kinh doanh tiệm thuốc đã rất cực khổ, nếu giúp được Ninh An sẽ giúp.
Chú Địch với Bối Tử Diệc là người nhà họ Kỷ đi cùng Ninh An đến đây, nhân tiện làm quản gia ở đây, Bối Tử Diệc cũng chính là cháu của quản gia Bối Lê Thành.
Để hai người ở đây chính là để chăm sóc Ninh An, dù sao Ninh Mộ cũng là một Beta, phải chăm nhà lại nuôi một đứa trẻ, quá khổ. Hơn nữa nhà họ Kỷ cũng không yên tâm an nguy của Ninh An, chú Địch cùng Bối Tử Diệc là cầu nối nhà họ Kỷ với Ninh An.
Nhưng Ninh An từ nhỏ sống ở đây, cũng không có quan niệm giai cấp, đối với Ninh An, chú Địch cùng Bối Tử Diệc đều là người nhà, mọi người đều cực khổ, cho nên từ nhỏ Ninh An đã làm không ít việc nhà.
Luận giá trị võ lực với IQ Hàn Hi là thuộc hàng thiên tài nhưng vào bếp Hàn Hi mới phát hiện... Thì ra trên thế giới cũng có lĩnh vực mình không giỏi.
Ninh An ở trong bếp chỉ huy Hàn Hi, Bối Tử Diệc đứng ngoài cửa kiếp sợ, đây chính là hoàng tử điện hạ sao! Cũng chỉ có cậu chủ dám sai anh như vậy!
Đại hoàng tử Hàn Hi, ấn tượng bên ngoài là thiên tài, đẹp trai, lạnh lùng,...
Hôm nay ở trong phòng bếp nấu cơm.
Bối Tử Diệc lắc lắc đầu, mình có nên đi vào phòng bếp không? Quá thần kỳ đi!
Chú Địch bên cạnh xào thức ăn nói: "Thiếu gia, điện hạ, hai người ra ngoài nghỉ ngơi đi, chỗ này có chú cùng Tử Diệc là được rồi."
Ninh An trợn mắt nhìn Bối Tử Diệc: “Anh ấy lớn như vậy lại là Alpha, tay chân có lực, sao lại không làm được việc?"
"Để cho anh ấy xào thức ăn!" Ninh An hơi bá đạo nói: "Không thể lãng phí tài nguyên."
Hàn Hi cười: "Không sao có chú Địch, cháu có thể giúp một tay."
Bối Tử Diệc ở phòng khách nhìn Hàn Hi, cười thế nào cũng quá cưng chiều đi? Điện hạ quá cưng chiều cậu chủ!
Mặc dù cậu chủ thay Hàn Hi điện hạn chịu kiếp nạn, điện hạ thật sự xin lỗi cậu chủ nhưng Bối Tử Diệc cảm thấy mình xem thường quyết tâm bù đắp của Hàn Hi đối với cậu chủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT