Mấy ngày kế tiếp, Hoắc Ngôn Trăn, Tống Dương cùng lão Hồ mỗi ngày đều nhận nhiệm vụ ra ngoài, kiếm được không ít vật tư trở về.
Lúc này, trong đại sảnh dị năng giả.
Trước màn hình Led khổng lồ, vây quanh không ít dị năng giả cấp một đến cấp hai, bọn họ nhìn chằm chằm danh sách nhiệm vụ lăn qua lăn lại phía trên, vừa nhìn thấy có thù lao phong phú liền tranh nhau tiến lên cướp.
Ba người Hoắc Ngôn Trăn sau khi vừa cứu hơn mười người sống sót ở tây thành, theo lệ đến nhận thù lao.
Dị năng giả chung quanh nhìn thấy bọn họ, nhao nhao nhượng bộ, túm tụm lại thì thầm bàn tán.
Gần đây, hầu như không có dị năng giả nào không biết tiểu đội ba người này, bọn họ do kim hệ cấp ba, phong hệ cấp hai cùng một dị năng giả lực lượng tạo thành. Trong ba ngày nhận được mười mấy nhiệm vụ tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là trăm phần trăm.
Loại hiệu quả và thực lực kinh người này chưa từng có ở căn cứ Miên Thành. Đại đa số mọi người không thể theo kịp cho nên thanh danh của ba người rất nhanh đã có tiếng vang.
Hoắc Ngôn Trăn đến quầy lễ tân nhận thù lao nhiệm vụ, chỉ có ba viên tinh hạch cấp hai, số lượng so với hai ngày trước ít hơn rất nhiều.
Lão Hồ thở dài nói: "Mấy ngày nay không biết có chuyện gì xảy ra. Tang thi xung quanh căn cứ giống như điên rồi, tụ tập cùng một chỗ khiến nhiệm vụ của chúng ta độ khó càng ngày càng cao."
Hoắc Ngôn Trăn khẽ mím môi dưới: "Gần đây bên ngoài quá loạn, không an toàn lắm. Bằng không từ ngày mai chúng ta bắt đầu giảm bớt nhiệm vụ đi. "
Lời này chính là ý của Tống Dương: "Được! Cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Mấy người chúng ta suốt ngày ở bên ngoài mệt đến sắp chết, tiểu tử họ Thẩm kia cùng Nguyễn Ngải thì ở trong nhà ăn ngon, ngủ ngon thật không công bằng."
Hoắc Ngôn Trăn không biết nghĩ đến cái gì, mi tâm khẽ động: "Trở về đi chợ giao dịch trước một chuyến, tôi muốn mua một món đồ."
Gần đến khi trời tối, rất nhiều người đều đang thu dọn sạp hàng. Tống Dương và lão Hồ không hiểu ra sao đi theo Hoắc Ngôn Trăn nửa ngày đi tới bên cạnh một quầy hàng nhỏ bình thường không có gì lạ.
Bày hàng là một người phụ nữ trung niên và một cô bé mười lăm hoặc mười sáu tuổi. Quầy hàng trước mặt họ khá tồi tàn và đơn giản nhưng trên đó đầy đồ trang sức tinh tế và xinh đẹp cùng chút ít quần áo.
Mấy thứ này đặt ở trước mạt thế, tiện tay bán một món giá cả đều là mấy ngàn vạn. Chủ nhân sở hữu chúng nhất định có gia cảnh giàu có, sống trong nhung lụa từ bé.
Nhưng mà tiểu cô nương ngồi xổm trước quầy hàng sắc mặt ố vàng, hai má lõm xuống hiển nhiên là đã bị bỏ đói rất lâu. Mấy thứ cô bán căn bản không ai ngó tới.
Hoắc Ngôn Trăn rũ mắt xuống, cầm lấy một cái ba lô nhỏ màu hồng hỏi: "Cái này bán như thế nào?"
Sau khi cô bé sửng sốt một chút, cô giật giật đôi môi nhợt nhạt khô nứt: "Một viên tinh hạch."
Tống Dương ở bên cạnh ngạc nhiên "ầm ầm" một tiếng.
Tiền tệ lưu thông trước mắt của căn cứ Miên Thành là tinh hạch, mức giá đại khái là một viên tinh hạch cấp một đổi ba cân gạo hoặc năm hộp bánh quy.
Một cái ba lô hoa thực tế bán không đến một viên tinh hạch, thực sự là quá đắt.
Bất quá Hoắc Ngôn Trăn cũng không nói thêm gì anh kẹp túi xách dưới nách lấy ra hai viên tinh hạch đặt lên quầy hàng: "Ba lô rất đẹp, cho cô thêm một viên nữa." -
Cô bé sững sờ nhìn anh nhất thời chưa định thần người phụ nữ trung niên bên cạnh vội vàng nâng tinh hạch lên nói: "Cám ơn ngươi, cám ơn!" -
Trên đường trở về, Tống Dương nhìn lướt qua túi xách trong tay Hoắc Ngôn Trăn, thờ ơ nói: "Mua cho vị tiểu công chúa kia?"
Hoắc Ngôn Trăn thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Tuy rằng mấy ngày nay Nguyễn Ngải vẫn không có biểu hiện khác thường nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra cô có chút rầu rĩ không vui.
Trước kia cô nhìn thấy kẹo cô thích đều theo bản năng nhét vào trong túi. Nhưng gần đây khi đối mặt với những viên kẹo đặt trước mắt ngay cả chạm vào cô cũng không chạm.
Hoắc Ngôn Trăn cũng không dám khẳng định vấn đề nằm ở cái balo bị mất kia, nhưng vẫn muốn mua cho cô một cái khác tinh xảo hơn.
Dù sao con gái đều thích những đồ vật xinh đẹp này.
Nơi ở của Tống Dương và lão Hồ không ở cùng hướng với Hoắc Ngôn Trăn cho nên bọn họ nửa đường nói lời tạm biệt.
Lúc Hoắc Ngôn Trăn trở lại chỗ ở, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tôn Phách và Tôn Dĩ Mạt đang ngồi trên sô pha.
Thẩm Lê Xuyên và Nguyễn Ngải đang ngồi trên ghế cách đó không xa. Người trước nhìn chằm chằm Tôn Phách, người sau nhìn chằm chằm Tôn Dĩ Mạt ánh mắt đều lộ ra vẻ phòng bị và cảnh giác.
Mấy người đều không nói lời nào, không khí có chút ngưng trệ.
Hoắc Ngôn Trăn ho nhẹ một tiếng: "Tôi vừa mới từ bên ngoài căn cứ trở về, ngay cả có khách đến nhà cũng không biết. Thật sự xin lỗi! "
Tôn Phách thoạt nhìn thương thế đã tốt anh đứng lên lễ phép cười: "Là tôi không chào hỏi liền tới cửa. Mấy ngày trước đa tạ cậu và bác sĩ Thẩm đã cứu Mạt Mạt lại chữa khỏi vết thương của tôi. Đây là một chút tâm ý của tôi.
Nói xong anh chỉ vào một hộp lớn trái cây, rau quả tươi và yến mạch trên bàn.
Ánh mắt trầm tĩnh của Hoắc Ngôn Trăn dừng lại trên hộp thức ăn một lát. Nhếch môi cười nói: "Tôn đội trưởng khách khí. "
Anh đặt ba lô và áo khoác cởi ra treo lên cánh cửa tủ quần áo đi đến bàn ăn rót hai ly nước: "Bây giờ đã gần tám giờ tối, hai người có muốn ở lại ăn cơm tối không?" -
Tôn Phách còn chưa nói gì, Tôn Dĩ Mạt ho nhẹ một chút Thanh âm, rụt rè nói: "Như vậy có phải quá quấy rầy hay không?"
Hoắc Ngôn Trăn im lặng cười một chút, sau đó không nói một lời vào phòng bếp nấu cơm.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, anh nấu cả gói mì khô thêm hai quả trứng gà và đậu phụ khô lại cắt chút thịt ăn lúc trưa còn thừa vào. Tuy rằng đơn giản hơn một chút, nhưng so với luộc mì ăn liền tốt hơn.
Khi mì được nấu xong bưng lên, bầu không khí trong phòng khách giống hệt lúc anh đi vào.
Mãi đến khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn Nguyễn Ngải mới nhảy xuống ghế lấy đũa và canh từ phòng bếp.
Trên bàn ăn, Tôn Phách ăn hai miếng bỗng nhiên buông đũa xuống nói: "Hoắc đội trưởng thân là dị năng giả hệ kim cấp ba. Ở căn cứ này hẳn là không ai có thể mạnh hơn thực lực của anh nhưng đội viên bên cạnh anh quá ít. Chắc hẳn ở một số hoạt động hay nhiệm vụ có thể lực bất tòng tâm đi." -
Thẩm Lê Xuyên hít một hơi thật dài rồi phản bác: "Đội ngũ chúng tôi tuy rằng ít người nhưng có thể đánh, có trị thương làm sao lại có lực bất tòng tâm!" -
Tôn Phách mỉm cười nhìn anh một cái tiếp tục hỏi Hoắc Ngôn Trăn: "Đi lại trong mạt thế, ít người luôn dễ bị thiệt thòi. Không biết Hoắc đội trưởng có hứng thú gia nhập đội ngũ của tôi hay không?"
Nguyễn Ngải vẫn lặng lẽ ăn mì bỗng nhiên dừng đũa lại.
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn và Tôn Phách đối diện nhau: "Tôn đội trưởng thân là thủ lĩnh tổng đội dị năng giả, ở trong căn cứ này có quyền cao chức trọng thanh danh hiển hách đội ngũ đã có hơn trăm người hẳn là không thiếu đội viên."
Tôn Phách cười khẽ: "Đó đều là hạng người bình thường. Anh, tôi cùng bác sĩ Thẩm, là dị năng giả cấp ba duy nhất ở căn cứ Miên Thành. Chỉ cần ba người chúng ta liên thủ nhất định là không có ai theo kịp. Về phần đãi ngộ, tôi sẽ giúp anh có những thứ tốt nhất."
Đáy mắt Hoắc Ngôn Trăn đen kịt, không nói gì.
Tôn Phách đến gần mép bàn, thanh âm trầm hoãn trầm ổn: "Cường giả nên làm bạn với cường giả, không phải sao?"
Nghe vậy, Thẩm Lê Xuyên theo bản năng liếc mắt nhìn Nguyễn Ngải bên cạnh.
Đại đại nhân hệ tinh thần ẩn giấu ngồi ở chỗ này, nói cái gì mạnh hay không.
Hoắc Ngôn Trăn trầm tư một lát: "Nghe nói mấy ngày trước Tôn đội trưởng nhận nhiệm vụ cứu người sống sót. Bởi vì ngài quyết định sai lầm dẫn đến người sống sót bị thi triều nuốt sạch sẽ, đội viên cậu mang ra ngoài cũng mất hơn phân nửa. Ngay cả chính cậu cũng không biết vì đâu mà bị trọng thương, toàn thân đầy máu trở về." -
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tôn Phách từng chút từng chút trầm xuống.
Trên gương mặt thanh tuấn của Hoắc Ngôn Trăn mang theo ý cười yếu ớt: "Lời này của tôi không có ý gì khác. Chỉ là lấy tính cách của tôi không thích bị người sai khiến cũng không muốn sau này ngại mệnh lệnh thân bất do kỷ. Mấy người chúng tôi tạo thành tiểu đội rất tốt. "
Tôn Phách khẽ thở dài, sắc mặt sau vài lần biến ảo rốt cục cũng tiêu tán mây đen trên mặt: "Hoắc đội trưởng không muốn cũng không sao, chỉ là..."
"Cậu vừa mới từ bên ngoài trở về, nói vậy cũng nhận ra sự khác thường chung quanh căn cứ. Theo tôi được biết, trong vòng ba ngày gần đây tỷ lệ tử vong của dị năng giả gần như gấp năm lần trước đây."
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn sâu đậm.
"Không biết bắt đầu từ khi nào, đàn tang thi chung quanh căn cứ Miên Thành trở nên đặc biệt xao động. Thi triều loại nhỏ xuất hiện càng ngày càng nhiều dẫn đến kết quả chính là nhân viên ra ngoài nhiều lần gặp nạn số người chết và bị thương tăng vọt."
"Tôi lo lắng không bao lâu nữa, những thi triều này sẽ gây nguy hiểm trực tiếp đến an toàn của căn cứ."
Bàn tay Hoắc Ngôn Trăn đặt ở mép bàn hơi siết chặt: "Anh muốn nói cái gì?" -
Vẻ mặt nghiêm trang trên mặt Tôn Phách hơi chậm lại: "Tôi là đội trưởng của tổng đội dị năng giả, căn cứ thủ hộ là trách nhiệm của tô. Tôi biết Hoắc đội trưởng cũng giống như tôi, đều là người xem trọng đại cục. Cho nên thời khắc cần thiết tôi hy vọng anh có thể giúp tôi một tay." - ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lời này vừa nói ra, Hoắc Ngôn Trăn trầm mặc hồi lâu.
Nguyễn Ngải ở một bên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Tôn Phách, trong con ngươi đen nhánh hiện ra vài phần lạnh lẽo.
Một lát sau, hoắc Ngôn Trăn buông lỏng mi tâm chậm rãi nói: "Ăn cơm trước đi. "
Tôn Phách theo lời cầm đũa lên, "Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." -
Kế tiếp, bọn họ không thảo luận đề tài này nữa. Trên bàn ăn ngoại trừ Tôn Dĩ Mạt thỉnh thoảng khen ngợi tài nấu nướng của Hoắc Ngôn Trăn ra liền không còn ai nói chuyện.
Ăn cơm xong, Tôn Phách và Tôn Dĩ Mạt không thể ở lại sau nhiều lần cảm ơn liền rời đi.
Thẩm Lê Xuyên ăn cơm xong rất tự giác chui vào phòng bếp rửa bát.
Trong phòng khách, Hoắc Ngôn Trăn đem ba lô đặt ở cửa chính đưa cho Nguyễn Ngải: "Lúc trước làm bị mất, tôi mới mua cho em một cái." -
Nguyễn Ngải nhìn chằm chằm cái balo màu hồng hạnh kia hồi lâu, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: "Có thể mặc kệ chuyện căn cứ Miên Thành không?"
Hoắc Ngôn Trăn hơi sững sờ, "Cái gì?" -
Nguyễn Ngải ngẩng đầu trong đôi mắt trong suốt mang theo ánh sáng trong suốt: "Tôi không thích Tôn Phách kia, anh đừng nghe những lời anh ta nói."
Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, đưa tay vén mái tóc vụn trên trán cô: "Tôi biết, những lời nói dối của anh ta vì mời chào tôi, lời nói của anh ta không biết là thật hay giả. Trước khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ tận lực xóa bỏ quan hệ với anh ta." -
Nguyễn Ngải hơi mím môi, ôm chặt ba lô mới tinh trong ngực, "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT