Từ sau khi Tôn Phách bái phỏng Hoắc Ngôn Trăn, tình huống chung quanh căn cứ Miên Thành càng ngày càng nghiêm trọng.

Trước kia đám tang thi sơ tán thưa thớt giống như nhận được hiệu lệnh nào đó, bắt đầu quy mô lớn tụ tập ẩn núp trong tòa nhà cùng thông đạo ngầm.

Dị năng giả khi ra ngoài chỉ cần sơ sẩy sẽ kích phát thi triều tập kích. Tiểu đội ba đến năm người ngay cả phản kháng cũng không kịp đã bị bầy tang thi như thủy triều trong nháy mắt bao phủ.

Mấy ngày qua, thương vong đột nhiên tăng lên, toàn bộ căn cứ Miên Thành trên dưới mọi người đều hoảng sợ cũng không có mấy người dám ra khỏi cửa lớn.

Các lãnh đạo căn cứ vì chuyện này mà gấp đến sứt đầu mẻ trán ngày nào cũng triệu tập hội nghị thảo luận giải pháp nhưng căn bản không ra kết quả.

Thứ nhất, số lượng tang thi quá nhiều căn bản không thể diệt trừ. Thứ hai nguồn gốc dị biến không rõ. Đám tang thi này giống như là bị ma quỷ trong một đêm mơ hồ như là có mục đích tập kích con người xung quanh căn cứ.

Hoắc Ngôn Trăn gần đây bọn họ cũng không ra ngoài, ở nhà kiểm kê vật tư cùng tinh hạch trong tay.

Mấy ngày nay, tổng cộng họ kiếm được một trăm lẻ bốn viên tinh hạch nhất giai, mười chín viên tinh hạch cấp hai.

Lượng tinh hạch như vậy quá mức giàu có. Bọn họ chỉ cần xuất ra một bộ phận rất nhỏ trong đó là có thể đổi lấy đủ vật tư.

Hoắc Ngôn Trăn trầm ngâm nói: "Đều đã chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chúng ta còn thiếu một ít vũ khí dễ cầm để chuẩn bị cho việc chiến đấu nếu gặp tang thi trên đường đi." -

Thẩm Lê Xuyên nằm trên sô pha lười biếng nói: "Kim Nhận của anh vừa ra tay bao nhiêu tang thi đều phải rớt đầu. Cho dù không có vũ khí cũng không có gì phải lo lắng."

Hoắc Ngôn Trăn lắc đầu: "Dị năng dễ dàng hao hết, trên đường biến số lại nhiều, cần lưu lại cho mình một con đường sống."

Đúng lúc này, Tống Dương và lão Hồ đi tới cửa.

"Lão đại! Chúng ta thiếu vũ khí!." -

Lão Hồ dùng tốc độ nhanh tay hơn hai mươi năm của mình giành một phần nhiệm vụ vận chuyển thiết bị y tế, thù lao là hai khẩu súng loại CZ83!

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn sáng ngời: "Có thể a lão Hồ!." -

Bởi vì phòng thí nghiệm y tế của căn cứ Miên Thành đang tỉ mỉ xây dựng, rất cần các loại thiết bị. Cho nên nhiệm vụ này chính là đến bệnh viện trung ương mang hai xe dụng cụ y tế trở về, độ khó cũng không cao.

Hoắc Ngôn Trăn nói: "Chiều nay đi mua sắm một ít vật tư. Ngày mai làm nhiệm vụ cuối cùng này, sau đó chúng ta sẽ xuất phát đi Bắc thành." -

Mấy người nhao nhao phụ họa, chỉ có Nguyễn Ngải không nói một lời sửa sang lại đồ vật trong ba lô mới. Cô cúi đầu, khóe miệng hơi rơi xuống, nhìn không ra cảm xúc gì.

......

Trong biệt thự trong khu dân cư cao cấp căn cứ Miên Thành. Tô Mộc Bạch tùy tiện ngồi xuống sô pha sau đó ném một gói tinh hạch nhỏ cho Tôn Dĩ Mạt.

"Mấy ngày trước nhiệm vụ quyết toán, đây là phần của cô."

Tôn Dĩ Mạt không mở ra kiểm kê, ước chừng bằng tay cảm thấy đủ trọng lượng liền cất đi: "Anh ngồi một lát,tôi đi rót nước cho anh." -

Tô Mộc Bạch nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa phòng bếp, sau đó buồn chán đánh giá trang trí phòng khách.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên tới, nhưng anh vẫn nhịn không được cảm thán Tôn Dĩ Mạt thật sự là có một người anh trai rất giỏi, mới có chỗ ở và đãi ngộ tốt như vậy.

Nửa phút sau, Tôn Dĩ Mạt cầm một ly ca cao nóng đã pha xong đặt lên bàn trà trước mặt Tô Mộc Bạch, vừa vặn đè lên mấy tờ giấy lộn xộn.

Tô Mộc Bạch cầm lên uống hai ngụm, đồng thời bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nhịn không được lật xem những văn kiện kia.

Những thứ này đều là của Tôn Phách, trên đó viết đầy báo cáo tình huống gần đây của căn cứ và dị năng giả.

Nhưng mà chỉ nhìn nửa phút đồng hồ, vẻ tản mạn trên mặt Tô Mộc Bạch liền biến mất vô tung vô ảnh thay vào đó là gương mặt có chút nghiêm khắc.

"Làm sao có thể..."

Tôn Dĩ Mạt nghi hoặc tiến lại gần: "Đây là lúc anh trai của tôi vừa mới trở về để ở đây. Bình thường anh ấy cũng không cho tôi xem những thứ này, trên đó viết cái gì?" -

Mi tâm Tô Mộc Bạch nhíu chặt: "Thi triều tụ tập, còn không ngừng tiến về phía căn cứ. Tình huống này, vì sao ta một chút tin tức cũng chưa từng nghe qua?" -

Trên tài liệu mà các lãnh đạo căn cứ truyền qua, ghi chép tỉ mỉ số thương vong của dị năng giả trong khoảng thời gian này. Cùng với số lần thi triều loại nhỏ bộc phát số liệu nhìn thấy mà giật mình.

Ngoài ra còn có thêm một tấm bản đồ Miên Thành, mặt trên được vòng tròn đỏ đánh dấu ra là địa điểm thi triều loại nhỏ xuất hiện, theo thời gian và vị trí. Những thi triều này tựa hồ đang từng bước tới gần căn cứ Miên Thành.

Kinh hãi nhất chính là kết luận trong tài liệu cuối cùng trong mấy ngày gần đây, căn cứ Miên Thành rất có thể sẽ nghênh đón một cuộc tập kích thi triều quy mô siêu lớn.

Nhìn đến đây, Tô Mộc tay trắng đều bắt đầu run rẩy: "Đã ở thời điểm này rồi, toàn bộ căn cứ trên dưới vì sao vẫn là một bộ dáng gió êm sóng lặng? Lệnh cảnh báo và các biện pháp đối phó đều không có. "

Sắc mặt Tôn Dĩ Mạt trong nháy mắt trắng bệch hoàn toàn: "Anh trai tôi khẳng định có tính toán của mình. Anh ấy là thủ lĩnh tổng đội dị năng giả, nhất định có thể đánh lui những tang thi kia. Chúng ta——"

Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy Tôn Phách lẳng lặng đứng sừng sững trên cầu thang.

Thân hình hắn cao ngất như tùng, đáy mắt lại phiếm thanh hắc, lộ ra Nồng đậm mệt mỏi cùng chán ghét: "Nếu đã biết, vậy sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa hai người rời khỏi căn cứ. Chuyện này là tuyệt mật, ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài."

Tô Mộc Bạch tức giận nói: "Phách ca! Chuyện này đã được giữ bí mật từ khi nào? Hoặc là chúng ta cùng tang thi chiến đấu đến cùng hoặc là thông báo cho mọi người nhanh chóng rút lui."

Ánh mắt im lặng của Tôn Phách dừng lại trên mặt anh một lát, thở dài nói: "Cậu đi theo tôi."

Tô Mộc Bạch nghẹn họng, theo anh ta lên lầu.

Trong thư phòng, Tôn Phách chỉ vào một tấm bản đồ trên mặt bàn nói: "Tang thi xuất hiện là một tuần trước. Bởi vì đều là thi triều nhỏ cho nên không ai coi trọng, mới tùy ý phát triển đến bây giờ. Theo tôi dự đoán nhiều nhất là ba ngày, thi triều sẽ đến cổng thành." -

Ánh mắt Tô Mộc Bạch run lên: "Trong vòng ba ngày đem hơn trăm vạn dân cư di chuyển ra ngoài, căn bản không kịp."

Tô Mộc Bạch nắm chặt lòng bàn tay, trong lời nói mang theo sự run rẩy rất nhỏ: "Chẳng lẽ cứ như vậy chờ chết, cái gì cũng không làm sao?" -

Tôn Phách cúi đầu, ánh mắt khó phân biệt: "Các lãnh đạo đều đã len lén để người nhà rời đi. Hiện tại mấy người lưu lại đưa ra quyết định, mỗi phút mỗi giây đều giống như đi trên mũi đao. "

Căn cứ Miên Thành từng bước đi tới hôm nay thật sự là không dễ dàng. Bọn họ không bỏ được nơi này, tất cả đều có ý kiến khác nhau. Cho nên đem tất cả áp lực ném lên vai tôi."

"Mặc dù là tôi đã nghĩ ra cách bố trí. Nhưng căn cứ trăm vạn người, tất cả dị năng giả cộng lại mới không tới năm ngàn người. Cho dù bọn họ có thể lấy một đấu một trăm, cũng không có biện pháp đánh lui đại quân tang thi tập kích."

Tô Mộc Bạch lúc mới vào cửa phẫn nộ đã biến mất, thay vào đó là gương mặt xám xịt cùng tuyệt vọng.

Sắc mặt hắn trắng bệch tiếp lời: "Căn cứ có tường bê tông cốt thép cao sáu thước cho dù có thể chống đỡ một đoạn thời gian. Nhưng dân cư của chúng ta đông đảo, vật tư lại có hạn. Nếu như cố thủ trong thành tương đương với bị vây vào chỗ chết."

Tôn Phách thở dài gật đầu: "Đúng vậy." -

Đồng tử Tô Mộc Bạch khẽ run rẩy: "Chúng ta chỉ có thể chờ chết như vậy sao?" -

Tôn Phách vô lực ngồi trên ghế: "Trước mắt là như vậy, binh lai tướng chắn nước đến đất che, chẳng lẽ ngươi còn có thể nghĩ ra biện pháp khác sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Ánh mắt Tô Mộc Bạch ngẩn ra, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt vạt áo.

Không khí trong thư phòng tĩnh mịch trầm nặng. Qua hồi lâu, Tô Mộc Bạch bỗng nhiên trầm giọng nói: "Phách ca, tôi biết có một người có khả năng xua tan đợt thi triều sắp tới. "

Tôn Phách ngẩng đầu, ánh mắt trong nháy mắt tan rã: "Một người? Có thể xua tan triều?" -

Tô Mộc Bạch có chút rối rắm cắn chặt răng.

Lúc trước hắn đã đáp ứng Hoắc Ngôn Trăn phải giữ bí mật lúc này mới qua mấy ngày đã nói ra.

Nhưng khi nhìn thấy những vòng tròn màu đỏ rực trên bản đồ, cuối cùng anh đã thỏa hiệp gật đầu.

"Gần đây Hoắc Ngôn Trăn nổi tiếng trong căn cứ anh đã nghe qua đi. Bên cạnh anh ấy có mấy người đều là cao thủ, nhưng thực lực mạnh nhất thâm tàng nhất lại là tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi kia."

Anh vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "ục trong gang" vang lên, một cái ly gốm sứ trong tay Tôn Phách bị đánh ngã xuống đất nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.

Tôn Phách nhìn anh với sắc mặt kinh ngạc khó có thể tin được: "Cô gái đó? Cô ấy không phải là một người bình thường không có dị năng sao?"

Tô Mộc Bạch mím môi trắng bệch: "Lần mắt Dĩ Mạt bị thương, chúng tôi gặp phải thi triều quy mô lớn. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi tận mắt nhìn thấy ấy dùng dị năng giả một mình xua tan vô số tang thi." -

Tôn Phách có chút thất thố sửng sốt: "Là dùng dị năng sao? "

"Đúng! hẳn là tinh thần hệ, nếu ngay cả anh cũng nhìn không ra dị năng của cô ấy. Sợ là đẳng cấp của cô ấy đã cao đến không thể lường được."

Tôn Phách chậm lại vài hơi xuất thần gật đầu: "Không sai, ít nhất là trên cấp ba." -

Tô Mộc Bạch thanh âm trầm thấp nói: "Nếu như cô ấy nguyện ý ra tay Miên Thành có thể giữ được an toàn?" -

Tôn Phách ngẩn người rất lâu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm: "Được! Thật tốt quá! Nếu như lời cậu nói là thật, cô ấy thật sự có năng lực cường đại đặc thù như vậy thì đợt thi triều sắp tới có hy vọng!"

Tô Mộc Bạch do dự nói: "Nhưng anh Phách, Hoắc Ngôn Trăn bọn họ sắp khỏi căn cứ. Vạn nhất tiểu cô nương nhát gan không muốn giúp chúng ta thì làm sao bây giờ, hơn nữa mấy người bên cạnh cô ấy đều bảo vệ không muốn cô ấy bị thương ..."

Tô Mộc Bạch có chút chột dạ, dù sao để cho một tiểu cô nương mười mấy tuổi đi tiền tuyến ngăn cản quân đoàn tang thi khổng lồ, đại nam nhân bọn họ lại trốn ở phía sau. Một chút không thể nói được.

Tôn Phách lắc đầu: "Không cần lo lắng, nha đầu kia lúc trước tôi đã lưu ý qua chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ lại yếu đuối mà thôi. Tuy rằng tâm cảnh giác rất nặng nhưng không khó nắm bắt." -

Ngoại trừ diện mạo mềm mại đáng yêu ra, Nguyễn Ngải không có bất cứ chỗ nào đáng để người khác chú ý. Cô bị đoàn người Hoắc Ngôn Trăn dẫn theo bên người giống như là chú thỏ trắng đi theo phía sau mấy con sói hoang có vẻ đột ngột lại dư thừa.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới cô mới là bảo tàng ẩn núp ở đáy đầm sâu.

Tôn Phách bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười: "Hoắc Ngôn Trăn rõ ràng có một thanh bảo đao trí mạng như vậy? Vì sao luôn giấu diếm? Nếu anh ta không cần vậy để tôi phát huy giá trị lớn nhất của cô ấy đi. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play