Đêm khuya, ánh trăng mờ ảo.
Trung tâm thương mại ở phố trung tâm Miên Thành, ngoại trừ Tôn Phách và mấy đội viên của anh ra, cả con đường trống rỗng ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Một đội viên trong đó thấp giọng thở hổn hển, khẩn trương nói: "Đội trưởng, trên con đường này một tang thi cũng không có, không khỏi quá kỳ quái, trễ như vậy nếu không chúng ta nhanh chóng trở về căn cứ đi."
Tôn Phách lắc đầu với anh ta:"Hôm nay nhiệm vụ giải cứu người sống sót đã thất bại, lại tay trắng trở về như vậy, cậu nghĩ mặt của tôi đặt ở đâu. Nghe tôi, vật tư trên đường phố này được bảo quản rất tốt, theo sau tôi lấy đồ là được."
Sau khi đội viên muốn nói lại thôi, chung quy cũng không dám phản bác, cẩn thận đi theo phía sau anh.
Ở cửa trung tâm mua sắm, một chiếc xe địa hình màu đen lẳng lặng đứng sừng sững, cửa ghế lái của nó mở nửa, bên trong trống rỗng một người cũng không có.
Tôn Phách tiến lên thăm dò kéo cốp xe ra, không nghĩ tới vừa vào mắt đã là một xe đầy vật tư cùng vũ khí.
Anh thở dài: "Mọi thứ đầy đủ, chúng tôi kiếm được rất nhiều vật tư."
Nói xong anh tiện tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt sáng ngời đánh giá trái phải.
Đội viên phía sau đồng loạt xông lên, bắt đầu chọn vật tư trong xe.
"Đồ đạc đều là đồ tốt không bị hỏng!"
"Chúng ta vận khí thật tốt đều là vật tốt đáng giá, chiếc xe này cũng không tệ đợi lát nữa chúng ta trực tiếp lái trở về."
"Ôi! Chờ một chút, đây là cái túi rách gì vậy? Chắc của tiểu hài tử quá chiếm diện tích mau ném ra ngoài!"
......
Ngay khi bọn họ hưng phấn thu thập vật tư mặt đất dưới chân mấy người bọn họ bắt đầu chấn động.
Tôn Phách dường như có cảm giác ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bóng tối nồng đậm ở cuối đường.
"Oanh, Oanh..."
Không biết từ lúc nào, một bóng người thân hình quỷ dị mà khổng lồ từ xa đi tới, mỗi một bước đều mang theo khí thế cùng trọng lượng rung trời chuyển đất.
"Tệ rồi! Tình huống không ổn! Cảnh giác!"
Tôn Phách nhìn bóng dáng tựa như ngọn núi kia dần dần đến gần, trong mắt hiện ra kinh hãi tựa như hồng thủy.
......
Căn cứ Miên Thành quy mô lên tới mấy trăm vạn người, là nơi trú ẩn lớn chỉ đứng sau căn cứ Bắc Thành. Đặc điểm nổi bật nhất của loại căn cứ lớn này là sự khác biệt giai cấp rõ ràng.
Ở khu bình dân rìa căn cứ, vì tranh đoạt một khối bánh quy mà đánh nhau ngày nào cũng phát sinh.
Nhưng mà cao tầng căn cứ cùng dị năng giả ở trong khu dân cư cao cấp Miên Thành, các loại bố trí tài nguyên cung ứng đều là thứ tốt nhất.
Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải ở hai phòng ngủ và một sảnh rộng rãi, Thẩm Lê Xuyên ở cách vách cho nên sáng sớm anh tới đây ăn cơm.
Tài nấu nướng của Hoắc Ngôn Trăn rất tốt dùng bột mì đơn giản cùng gia vị nêm ra bánh kếp xốp thơm ngát, Nguyễn Ngải ăn liền hai hộp sữa chua, Thẩm Lê Xuyên thì ăn đến phát nghiện.
Nhưng đúng lúc này, Tôn Dĩ Mạt lại tới cửa.
Khác với bộ dáng thẹn thùng ngày hôm qua hai mắt cô đỏ bừng hiển nhiên là vừa mới khóc vừa tiến vào liền nói với Hoắc Ngôn Trăn:
"Hoắc tiên sinh, cầu xin anh cứu anh trai tôi. Tối hôm qua anh ấy một đêm không về lúc được mang về thì bị thương rất nghiêm trọng. Cầu xin anh nhất định phải cứu anh ấy!"
Hoắc Ngôn Trăn bị một trận khóc lóc này đập tan không biết tại sao, sau khi anh cẩn thận hồi tưởng lại thân phận của người này khẽ nhíu mày: " Vẫn nên vào trong nói đi."
Sau khi ngồi xuống sofa, tâm trạng Tôn Dĩ Mạt dần ổn định lại.
"Xin lỗi đã quấy rầy mọi người, nhưng thật sự chỗ tôi không có dị năng giả hệ Mộc có thực lực, lúc trước anh bảo bác sĩ Thẩm chữa khỏi mắt cho tôi, lần này cũng có thể cứu anh trai của tôi đúng không!"
Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, chỉ vào Thẩm Lê Xuyên vùi đầu ăn bánh kếp: "Loại chuyện cứu người này cô vẫn nên cầu xin cậu ta đi, lần trước cũng là cậu ta chữa khỏi cho cô, tôi không giúp được gì. "
Tôn Dĩ Mạt rũ mắt khẽ mím môi, sau đó vẻ mặt nước mắt quay sang Thẩm Lê Xuyên: "Bác sĩ Thẩm, có thể cứu anh trai của tôi được không? Anh có thể ra giá..."
Thẩm Lê Xuyên có chút mơ hồ buông đũa xuống, anh cẩn thận quan sát Nguyễn Ngải thần sắc khó phân biệt, lại nhìn về phía Tôn Dĩ Mạt.
"Cái này... Tôi cũng nhàn rỗi đương nhiên có thể đi qua xem một chút, nhưng trị hay không phải dựa vào tình huống của anh trai cô mà quyết định, thương tích quá nghiêm trọng tôi không nắm chắc."
Tôn Dĩ Mạt kích động nói: "Cảm ơn anh!" -
Lần này điểm tâm của Thẩm Lê Xuyên cũng ăn không được, phải vội vàng đi cứu người bị thương.
Trước khi đi, anh nhìn thấy Tôn Dĩ Mạt có chút lưu luyến nói với Hoắc Ngôn Trăn: "Anh Ngôn Trăn có thể đi với tôi không, sáng nay tôi nhìn thấy anh trai tôi đầy thương tích, thật sự rất sợ hãi..."
Nguyễn Ngải vẫn cúi đầu uống sữa chua bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Hoắc Ngôn Trăn dừng vài giây sau, đang muốn lấy lý do tìm kiếm vật tư cự tuyệt cô, đã thấy Nguyễn Ngải bỗng nhiên nhảy xuống ghế, nhìn chằm chằm Tôn Dĩ Mạt nói: "Tôi cũng đi. "
"..."
Bốn người cứ như vậy cùng nhau ra ngoài.
Khác với khu dân cư cao cấp mà bọn Hoắc Ngôn Trăn ở, Tôn Dĩ Mạt ở trong căn cứ là một trong số ít biệt thự đơn lẻ, là nơi chỉ có cao tầng căn cứ mới có thể ở.
Sau khi đi vào, bọn họ được dẫn thẳng lên lầu đến phòng anh trai của Tôn Dĩ Mạt.
Trong phòng sạch sẽ và sang trọng, một người đàn ông bị máu nhuộm đỏ quanh bụng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng thần trí vẫn tỉnh táo.
Lúc anh nhìn thấy Tôn Dĩ Mạt dẫn mấy người tiến vào, hơi thở phù phiếm nói: "Mạt Mạt, cái này, mấy vị này là..."
Tôn Dĩ Mạt vội vàng tiến lên: "Anh đừng nói chuyện, đây là Thẩm Lê Xuyên em mời tới chữa thương cho anh, anh ấy là dị năng giả Mộc hệ cấp ba, nhất định có thể chữa khỏi cho anh!" -
Thẩm Lê Xuyên sau khi đến gần nhìn thấy gương mặt bị thương, nhất thời sắc mặt cứng đờ: "Đây là người cô muốn tôi cứu?"
Tôn Dĩ Mạt gật đầu: "Anh ấy là anh trai tôi Tôn Phách, dị năng giả Thổ hệ cấp ba, bác sĩ Thẩm, xin anh nhất định phải cứu anh ấy! -
Thẩm Lê Xuyên có chút phiền não vò nắm tóc vụn trước trán, thầm nghĩ: "Điều này cũng quá khéo, sao lại vừa vặn gặp được người quen kiếp trước."
"Được... Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải ngồi xuống một bên, Thẩm Lê Xuyên thì vươn ra một sợi dây leo trói vào cổ tay Tôn Phách, bắt đầu vận chuyển dị năng.
Bụng Tôn Phách bị vật sắc nhọn xuyên qua không có dấu vết bị nhiễm virus tang thi, chỉ cần dùng mộc hệ dị năng chữa trị có thể làm cho miệng vết thương của anh ta không tiếp tục chảy máu là được.
Tôn Phách mất máu quá nhiều đã không còn khí lực nói chuyện nữa, anh ta đơn giản gật đầu với Thẩm Lê Xuyên liền nằm trên giường tiếp nhận trị liệu.
Khuôn mặt hắn cương nghị, lãnh ngạnh mang theo khí thế không giận tự uy. Thẩm Lê Xuyên theo dây leo cuồn cuộn không ngừng truyền năng lượng vẻ mặt lại phức tạp biến ảo.
Tôn Phách, đội trưởng của tổng đội dị năng giả căn cứ Miên Thành hiện tại, năm thứ ba mạt thế sẽ trở thành thủ lĩnh căn cứ Miên Thành, đến hậu kỳ cũng là cường giả dị năng số một số hai cả nước.
Mấu chốt nhất chính là, ở kiếp trước, Tôn Phách là tử địch lớn nhất của Nguyễn Ngải.
Thẩm Lê Xuyên nhìn thoáng qua Nguyễn Ngải an tĩnh bên cạnh, trong lòng lại bổ sung thêm một câu: "Loại đơn phương này."
Bởi vì Nguyễn Ngải căn bản sẽ không đem bất luận thù địch nào của con người để ở trong lòng, vẫn luôn là Tôn Phách một bên tình nguyện đối với tang thi nữ hoàng hận thấu xương, một lòng muốn tiêu diệt cô cùng quân đoàn của cô.
Về phần Thẩm Lê Xuyên và Tôn Phách, cũng là kiếp trước từng có một ít quan hệ hợp tác mới quen biết. Theo hiểu biết của anh, người này tính cách ngoan cố ngay thẳng, rất kỷ luật, có tài năng trời sinh làm thủ lĩnh. ( truyện trên app T𝕪T )
Ước chừng qua mười lăm phút, dị năng trong cơ thể Thẩm Lê Xuyên hao phí không sai biệt lắm, vết thương của Tôn Phách đại khái khép lại, sắc mặt cũng nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Anh ta có chút cố hết sức nói với Thẩm Lê Xuyên: "Nghe nói mắt của Dĩ Mạt cũng là cậu chữa khỏi? Lần này cậu lại cứu tôi, hôm nào tôi nhất định tới cửa cảm tạ các cậu."
Thẩm Lê Xuyên cười gượng đáp hai tiếng, sau đó thật cẩn thận nhìn Nguyễn Ngải bên cạnh.
Toàn bộ quá trình cô đứng bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, chuyên tâm cúi đầu cắn ống hút sữa chua, trên mặt không có biểu tình gì.
Sau khi chữa khỏi vết thương của Tôn Phách, Tôn Dĩ Mạt nhét cho Thẩm Lê Xuyên ba viên tinh hạch cấp hai: "Đây là thù lao, tuy có ít nhưng nợ nhân tình của anh và anh Ngôn Trăn tôi sẽ nhớ kỹ. Sau này nếu cần tôi hỗ trợ cứ việc đề cập."
Thẩm Lê Xuyên thoải mái tiếp nhận, chờ sau khi rời khỏi biệt thự, hắn hậu tri hậu giác nghĩ: "Vì sao mỗi lần ra sức cứu người đều là anh, nhưng Tôn Dĩ Mạt nợ anh còn muốn dính dáng tới Hoắc Ngôn Trăn?"
Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh khó lường tới gần Hoắc Ngôn Trăn, thấp giọng nói: "Anh Trăn, tôi cảm thấy Tôn Dĩ Mạt kia hình như cô ấy có phải là... Muốn làm tốt quan hệ với anh sau đó chuyển đến tiểu đội của chúng ta."
Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày: "?"
Thẩm Lê Xuyên nhếch miệng cười, thề son sắt nói: "Trong tiểu đội kia của cô ta, Tô Mộc Bạch cùng mập mạp tuy rằng thực lực không kém. Nhưng so với chúng ta thì kém hơn nhiều lắm. Đất lành chim đậu, cô ta có ý nghĩ chuyển đội là rất bình thường."
Anh vừa nói xong, Nguyễn Ngải ở một bên lạnh lùng liếc anh một cái trên gương mặt quen thuộc không có biểu tình lại lộ ra một tia châm chọc nhàn nhạt.
Hoắc Ngôn Trăn không để ý trả lời: "Đội chúng ta cộng thêm Tống Dương và Lão Hồ tổng cộng có năm người. Đủ rồi, nếu cô ấy thật sự có ý nghĩ này, tôi sẽ trực tiếp từ chối."
Thẩm Lê Xuyên vuốt ve ba viên tinh hạch trong tay, nhếch môi khẽ cười nói: "Đúng vậy, cánh cửa của đội chúng ta cao như vậy. Cũng không phải ai cũng có thể vào."
Nguyễn Ngải mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua hai người một cái, không nói gì.
Trên đường trở về, bọn họ đi ngang qua đại sảnh dị năng giả, vừa vặn gặp được Tống Dương và Lão Hồ.
Tống Dương đầu tiên cười tủm tỉm xoa đầu Nguyễn Ngải một cái, sau đó trong ánh mắt không kiên nhẫn của cô ôm lấy bả vai Hoắc Ngôn Trăn nói: "Lão đại, chúng ta vừa mới nhận nhiệm vụ đi vùng ngoại ô đón người sống sót có muốn cùng đi hay không?"
Hoắc Ngôn Trăn nhướng mày: "Nhiệm vụ?"
Lão Hồ tiến lên: "Lão đại cậu vừa tới, còn không biết đại sảnh dị năng giả mới xây ở căn cứ Miên Thành. Nơi này là nơi cao tầng căn cứ dùng để ban bố nhiệm vụ treo thưởng nếu hoàn thành thù lao một lần đại khái có mười tinh hạch cấp một."
Tống Dương phụ họa nói: "Chính là một ít nhiệm vụ xử lý thi triều quy mô nhỏ cùng giải cứu người sống sót. Đi ra ngoài đánh tang thi một chuyến còn có thể có thêm thu nhập, tinh hạch thu thập rất nhanh."
Hoắc Ngôn Trăn suy tư một lát, gật đầu: "Gần đây chúng ta vừa vặn cần bổ sung tinh hạch cùng vật tư, chờ tôi đưa Tiểu Ngải về nhà liền cùng các cậu xuất phát." -
Mấy người nhanh chóng quyết định, sau đó cùng nhau đến nơi ở của Hoắc Ngôn Trăn, sửa sang lại một ít trang bị đơn giản mang theo trên người.
Vốn là định mang theo Thẩm Lê Xuyên nhưng anh ta kiên quyết tuyên bố mình là loại dị trợ giúp không giúp được gì. Lấy lý do lưu lại chiếu cố Nguyễn Ngải thuận lợi ở lại trong căn cứ.
Hoắc Ngôn Trăn sau khi bọn họ đi, Thẩm Lê Xuyên lấy ra một hộp sữa chua và vài viên kẹo đặt trước mặt Nguyễn Ngải, sau đó giống như hoàn thành nhiệm vụ nằm xuống sô pha: "Có đồng đội chăm chỉ lại mạnh như anh Trăn, khó trách người khác vắt hết óc cũng muốn trở thành một thành viên của tiểu đội. ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT