Cố Mang cúi đầu trước mặt đối phương, mặt mũi còn ửng đỏ từ dư âm của mộng cảnh, hơi thở cũng còn hơi dồn dập. Y hoang mang luống cuống nhìn đũng quần của mình: “Chuyện gì thế này?”
Cố Mang trợn to cặp mắt xanh, thoạt nhìn rất giống một chú sói con ngây thơ trong sáng, ngặt nỗi đề tài mà sói con nói quá xấu hổ. Mặc Tức da mặt mỏng, ngày trước Cố Mang giấu xuân cung đồ hí ha hí hửng tặng hắn làm quà “nhược quán vỡ lòng”, còn hắn chẳng thể nào làm được chuyện đó cả.
“Ta…” Cố Mang vô cùng bất an vì phản ứng sinh lý này của mình: “Ta cảm thấy không ổn lắm… có phải ta bị bệnh không…”
Sắc mặt của Mặc Tức hơi khó tả, hắn im lặng một rồi mới hỏi: “Huynh mơ thấy cái gì?”
“Ta… ta lại mơ thấy đêm ngươi nhược quán.”
“…”
Cố Mang rũ hàng mi ướt át, ấn đường nhíu lại với nhau, cất giọng gần như là bối rối: “Mơ thấy ngươi và ta ở trong lều trại, ngươi đè lên ta, ngươi bảo ta nhìn xuống, sau đó nói với ta, muốn ta nhìn cho rõ…”
Hiện giờ y đã mất thần trí, liêm sỉ không còn nhiều, vậy nên mới bình tĩnh thốt ra được những lời trần trụi như thế này. Nếu y biết hình dung, có lẽ y thật sự sẽ dùng giọng điệu ngây thơ ấy nói mấy câu như là “ngươi đang chơi ta”.
May mà y hoàn toàn không biết nên diễn đạt thế nào.
Nhưng vành tai của Mặc Tức vẫn đỏ bừng.
“Ngươi muốn ta nhìn cho rõ, ai mới là ——”
“Ta biết rồi.” Mặc Tức bất ngờ ngắt lời Cố Mang, hắn mím môi, sắc đỏ nhàn nhạt vẫn lan dần trên vành tai, tràn đến tận chóp tai: “Huynh không cần nói nữa.”
Dĩ nhiên hắn nhớ rõ mỗi câu mà mình nói khi đó. Thường thì hắn không nói quá nhiều lúc làm tình, huống chi đó còn là những lời hắn nói vào lần đầu tiên chiếm hữu Cố Mang ——
Đừng nhìn Mặc Tức lên giường giỏi dằn vặt người ta, lần nào cũng làm cho Cố Mang nức nở nhũn eo, khóc lóc xin tha, nhưng nếu như không bị dồn ép đến cùng, hắn sẽ không thốt ra lời nào quá hoang đường. Còn Cố Mang thì khác, chẳng biết vì muốn chọc tức hắn hay đơn thuần vì miệng mồm thiếu đòn, bao giờ y cũng nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt tía tai vào lúc đang triền miên đến chết.
Lúc đó những lời ấy hệt như lửa cháy đun dầu sôi, đốt cho Mặc Tức trẻ tuổi càng thêm mất kiểm soát. Mọi thứ trên đời đã thành củi và lửa, chỉ có người đàn ông trong ngực là dòng nước, hắn nhấp từng nhịp vào chỗ sâu lần mò tìm suối ngọt, hòng xoa dịu cảm giác nóng rẫy đốt tim này.
Thế nên hắn mới kích động đến vậy, cố chấp đến vậy, kìm lòng không đặng nói một câu: Huynh nhìn cho rõ đi, ai mới là người đàn ông đầu tiên ở nơi này của huynh.
Cố Mang ngơ ngác hỏi: “Lúc đó chúng ta đang làm gì vậy?”
“…”
Chờ một hồi không nghe Mặc Tức trả lời, Cố Mang càng hoang mang hơn, y lẩm bẩm: “Cảm giác này lạ lùng thật, rõ ràng rất đau, nhưng mà…”
Mặc Tức bỗng dưng mở to mắt.
Đau?
Phát hiện sắc mặt của hắn, Cố Mang hỏi: “Sao thế?”
Mặc Tức cắn môi dưới của mình, nói một cách gian nan: “Huynh cảm thấy… đau?”
Cố Mang thẳng thắn gật đầu: “Rất đau.”
“…”
“Lúc ngươi tiến vào, quá cứng, quá nóng, lại còn rất là… lớn, nên cũng đau dữ dội.”
“…”
Mặc Tức nhất thời như cứng họng, không thốt được lời nào.
Hắn thật sự không hình dung được đây là cảm giác gì, lần đầu tiên hắn nghe được Cố Mang thành thật bày tỏ cảm nhận về lần đầu tiên mây mưa của bọn họ, lại là sau khi ký ức của Cố Mang vỡ nát.
Dù rằng hắn hề không trì độn, từ phản ứng của Cố Mang lúc đó, hắn có thể nhìn ra mình làm chẳng dịu dàng bao nhiêu, bởi vì Cố Mang đã khóc, sau đó Cố Mang không nhúc nhích nổi, thậm chí còn chảy máu…
Nhưng khi lý trí quay trở về, hắn vừa luýnh quýnh vừa đau lòng hôn xoáy tóc của sư huynh, lúc hắn thì thào nói xin lỗi, Cố Mang mở to cặp mắt đen ngấn nước, tròng mắt đen láy xoay lại đây, thu trọn hình bóng trẻ tuổi ngây ngô của hắn vào đáy mắt.
Cố sư huynh của hắn, Cố Mang ca ca của hắn, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, chật vật nằm dưới người hắn, thế mà lại nói với hắn: “… Không sao cả, không đau.”
Lúc Cố Mang nói không đau, đuôi mắt mảnh dài vẫn còn ươn ướt đỏ hoe, âm mũi cũng rất nặng, do cơ thể rệu rã mà chất giọng nghe càng mềm mại hơn.
Suy cho cùng y vẫn là Cố Mang ca ca của Mặc Tức, tự tôn mạnh, biết bao dung, lúc nào cũng lo lắng liệu mình có làm cho tiểu sư đệ mình yêu thương khó chịu không, mặc dù chính y có thoải mái gì đâu.
Kích thích thì có.
Nhưng làm sao thoải mái được?
Y là nam tử hán mạnh mẽ bất khuất, nào phải trời sinh để cho người chiếm hữu, y cũng không phải “lướt vạn bụi hoa không dính miếng lá nào” như chính y từng nói. Thậm chí y đến thanh lâu cũng chỉ vì ngụy trang, mọi lần chỉ nghe hát một tí xong cười đùa hai câu rồi chạy mất, y còn phải đi phụ việc rửa chén, kiếm vài miếng bối tệ ít đáng thương, đổi chút bánh ngọt hoặc đồ chơi để dỗ dành vị tiểu thiếu gia kia, mong cậu chàng đừng buồn khổ vì chuyện gia đình nữa.
Y vẫn luôn “dỗ dành” Mặc Tức.
Thậm chí ngay cả trong chuyện này, y cũng thề thốt phủ nhận cơn đau chiếm phần nhiều của mình, mà mỉm cười thừa nhận vui sướng chiếm phần ít của mình.
“Chỉ có… đau… thôi sao?”
Cố Mang nhìn Mặc Tức, trong lòng đột nhiên xuất hiện chút chênh vênh mơ hồ. Tuy Mặc Tức không tỏ thái độ gì rõ rệt, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, song Cố Mang vẫn nhận thấy có chỗ nào không đúng.
Y tựa như một gốc cây quế ra đời sớm hơn Mặc Tức rất nhiều năm, vẫn luôn che gió che mưa cho Mặc Tức. Còn Mặc Tức là một gốc cây bách, một gốc cây tùng, một loại cây bất kỳ nào đó trời sinh đã xuất sắc hơn người.
Mặc Tức nghèo túng cũng được, bất lực cũng được, đều chỉ vì hắn chưa lớn hoàn toàn. Trước đó Cố Mang vẫn luôn che chở cho hắn, hùng hổ trợn mắt với những ngọn gió to định bụng bẻ gãy cây non này, phe phẩy cành lá đầy hoa nói, đừng bắt nạt đệ ấy, có gì cứ nhắm vào ta này.
Về sau cây tùng cây bách đó lớn lên, trở thành một gốc đại thụ cao ngút trời, nhưng cây quế bầu bạn bên hắn thời còn trẻ, do trời sinh chỉ là một gốc cây quế bình thường thôi, nó vẫn nhỏ bé như thuở nào, không thể sánh vai với hắn được.
Đây là số trời đã định, từ khi sinh ra đã viết sẵn kết cục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT