Thuyền hạch đào chạy băng băng trên biển mây ngút ngàn, tốc độ của chiếc thuyền hoa lệ cũng ngang bằng với nó, song khoảng cách lại kéo xa thật xa, rõ ràng sự căm ghét của Mộ Dung Sở Y dành cho Giang Dạ Tuyết đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả chạy song song với nhau cũng không muốn.

Hiện giờ đang là hoàng hôn, nắng chiều rọi sâu vào biển mây, ánh sáng dập dềnh bên mép thuyền tựa như Trường Giang và Hoàng Hà ở nhân gian. Do chưa được nhìn thấy bao cảnh đời, Cố Mang vẫn một mực vịn mép thuyền chiêm ngưỡng, trong ánh mắt xanh biếc như rửa bằng nước mưa, khi thì phản chiếu cảnh mặt trời lặn về phía Tây, khi lại phản chiếu cảnh non sông bát ngát.

Đang nhìn say mê, đột nhiên có thứ gì chọt chọt cẳng chân y.

Cố Mang quay đầu lại, thoạt đầu không thấy người đâu, cúi mắt xuống mới thấy ra là một người hầu gốm biết đi biết chạy đã được làm phép. Người hầu này được vẽ hết sức vụng về, mắt thì con cao con thấp, mũi miệng còn dính thành một cục. Cố Mang thấy hài hước quá, thế là phá lên cười ha ha: “Ai nặn con này vậy? Ha ha ha, xấu đau xấu đớn luôn!”

Màn trúc của khoang thuyền vén lên rồi hạ xuống, Giang Dạ Tuyết mặc áo bào màu ngó sen đi ra từ bên trong. Hắn ngồi trên xe lăn vận hành bằng linh lực, nói với Cố Mang: “Là huynh nặn đó.”

“…”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn ngỡ ngàng của Cố Mang, Giang Dạ Tuyết cười nói: “Là rất lâu về trước, lúc huynh còn đang hành quân, huynh thấy ta nặn tượng đất nên nhất quyết đòi nặn theo một con. Ngặt nỗi lúc đó huynh không được nhẫn nại cho lắm, làm việc bao giờ cũng nhất thời nổi hứng rồi đầu voi đuôi chuột, mới nặn theo ta được phân nửa thì huynh đã ngại phiền, chỉ vẽ đại ngũ quan cho xong chuyện.”

“Ra là thế…”

Cố Mang đánh giá tượng gốm xấu xí kia, nghĩ đến việc nó được nặn ra từ tay mình, cảm xúc có phần khó diễn tả.

Tượng gốm thoạt nhìn đã có tuổi, một ít nước sơn đã bong tróc. Nó lượn quanh Cố Mang, cái mồm méo xệch lúc mở lúc đóng, nói một cách vụng về: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Cố Mang lục lọi hai tay áo, thế rồi ra chiều bất đắc dĩ: “Ta không có đem theo cái gì ngon hết, với lại tượng đất sét như mi đòi ăn cơm làm gì?”

Tượng gốm xấu xí vẫn cố chấp nói: “Ăn cơm, ăn cơm!”

Cố Mang nhủ thầm, điệu bộ cố chấp nhăn mặt nhíu mũi này thế mà lại giống Mặc Tức như đúc. Có điều lời này chỉ được nghĩ bừa trong đầu thôi, bất luận để cho bản tôn Mặc Tức biết, hay để cho các cô nương Trọng Hoa mến mộ Hi Hòa quân biết, chắc y lãnh đủ gạch luôn quá. Cố Mang xua nó đi: “Không có gì cho mi ăn đâu, đi mau đi.”

Tượng gốm xấu xí vươn tay nhỏ túm Cố Mang: “Ăn cơm, ăn cơm!”

Giang Dạ Tuyết cười nói: “Không phải nó đang đòi huynh cho ăn đâu, nó đang bảo huynh vào khoang thuyền ăn cơm đó.”

Cố Mang cứ tưởng loại “đi xa” này chỉ được ăn tạm lương khô thôi, không ngờ còn được ngồi xuống ăn cơm nữa, y không khỏi sửng sốt: “Là cơm ngươi nấu hả?”

“Không phải.”

“Vậy thôi đi.” Cố Mang lắc đầu như trống bỏi: “Cơm do Hi Hòa quân nấu ăn gì nổi.”

Giang Dạ Tuyết nói: “Ta có thả vài tượng gốm nhỏ tương tự thế này vào trong thuyền hạch đào, yểm phép cho chúng nó, cơm nước đều do chúng nó nấu. Mặc dù chỉ là một ít cơm canh đạm bạc, nhưng mà…” Hắn ngừng một lát rồi cười nói: “Vẫn đỡ hơn là Hi Hòa quân nấu.”

Bấy giờ Cố Mang mới yên lòng, nhưng rồi lại ngoảnh đầu nhìn chiếc thuyền hoa lệ cách thật xa, hỏi: “Chúng ta không gọi Tiểu Long… khụ, không gọi Mộ Dung tiên sinh qua ăn sao?”

“Tiểu cữu sẽ không qua đâu.” Nét mặt của Giang Dạ Tuyết trở nên ảm đạm, thấp thoáng chút u ám giữa nắng trời ngả màu. Hắn nhích đầu ngón tay, xe lăn gỗ lập tức đổi hướng, chạy vào trong khoang thuyền: “Chúng ta đi thôi.”

Trong khoang thuyền, hai tượng gốm nhỏ đang chạy tới chạy lui bận rộn châm trà chia thức ăn. Có điều chúng nó thật sự đẹp hơn tượng gốm do Cố Mang nặn nhiều, mũi ra mũi, mắt ra mắt, một nam một nữ, xinh xắn đáng yêu.

Thức ăn trên bàn đích thực không thịnh soạn, được cái thanh đạm vừa miệng, nước trà cũng ngọt mát. Cố Mang không thích uống trà, Giang Dạ Tuyết cũng đã chuẩn bị một bình rượu ấm.

Mặc Tức nói: “Uống ít thôi.”

Giang Dạ Tuyết từ tốn nói: “Rượu Hương Tuyết, không dễ say đâu, nếu huynh ấy thích thì huynh cứ tùy ý huynh ấy đi.”

Cố Mang liếm liếm môi, cười ngu ngơ một tiếng.

Nhìn y lè đầu lưỡi ướt át liếm môi mình, Mặc Tức buồn bực nói: “Thanh Húc trưởng lão, huynh ấy là người mang tội, huynh cần gì dùng lễ nghĩa ngày xưa tiếp đãi huynh ấy.”

Miệng thì nói vậy chứ vẫn tuỳ ý Cố Mang.

Rượu Hương Tuyết đúng là không dễ say, nhưng suy cho cùng vẫn là rượu. Cố Mang nhất thời mê rượu, cảm thấy ngòn ngọt uống đã quá, uống nhiều rồi cũng ngà ngà say, chưa kể cơm canh do tượng gốm nấu lại mang đến mùi vị mới lạ khác, nhiệm vụ thêm canh thêm thức ăn cũng do chúng nó tiến hành luôn. Để được quan sát dáng vẻ chân tay lóng ngóng xới cơm của chúng thêm vài lần, Cố Mang ăn nhiều hơn mọi ngày hẳn ba chén.

Ăn cơm xong, bọn họ tự về khoang thuyền của mình nghỉ ngơi. Do linh lực của Cố Mang không ổn định, lúc ở dưới trướng Mộ Dung Liên đã từng bị bùng nổ linh lực, mà thuyền hạch đào của bọn họ đang bay trên trời cao, không thể mạo hiểm được, Mặc Tức phải tận sức theo dõi y mọi lúc, thế nên tối đó Cố Mang ngủ chung khoang với hắn.

“No quá đi…” Cố Mang ôm bụng lầm bầm, ngã cái “phịch” xuống giường.

“Dậy đi.” Mặc Tức mắc chứng khiết phích, bèn xốc Cố Mang dậy ép buộc y: “Đi tắm rồi hẵng ngủ.”

Cố Mang không chịu: “Ta không tắm đâu.”

“Huynh không tắm thì lăn ra boong thuyền ngủ dưới đất đi.”

Cố Mang bèn ôm chăn định ra ngoài boong thuyền hứng gió ngủ thật.

Mặc Tức giận dữ nhướn mày kiếm, kéo Cố Mang trở về, gắt giọng: “Ai cho huynh ra ngoài? Nằm xuống.”

Cố Mang nhập nhèm lờ đờ, tròng mắt xanh thẳm trông như mặt hồ lập lờ khói sương: “Ta không tắm được không?”

“Không được.”

“Xin ngươi đó, Hi Hòa quân…”

“Miễn đi.”

“Chủ nhân.”

“Dẹp đi.”

“Công chúa.”

“Huynh đang cố tình chọc tức ta phải không?”

Cố Mang bĩu môi, tủi thân nói: “Sư đệ ngoan…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play