Hai chiếc thuyền bay xuyên tầng mây, đồng loạt đáp xuống dưới. Theo mây đen tản ra, đất liền càng lúc càng gần, bọn họ thấy rõ được hình dạng của đảo Dơi —— Hòn đảo không lớn, kiến trúc ẩn mình trong rừng cây, một tòa tháp yêu đứng sừng sững chính giữa, góc hiên cao vút, đỉnh vàng lóa mắt.

Phải biết trong đại lục tu chân, thông thường loại vật như tháp được xây để trấn áp yêu ma, trên mái ngói thường treo chuông đồng trấn hồn, dưới nền gạch sẽ có bùa chú pháp ấn. Tuy nhiên tòa tháp nằm chính giữa đảo Dơi lại không giống như thế.

Nó có tổng cộng bảy tầng, vị trí nên treo chuông đồng ở mỗi tầng đều giắt một cái đầu lâu người, mấy cái đầu đó đã thối rữa hoàn toàn, đang đung đưa nhè nhẹ theo gió tanh trên đảo…

Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tự huy động linh lực, thuyền hoa lệ và thuyền hạch đào đáp xuống đất, rơi thẳng xuống ngay trước tòa tháp giữa đảo Dơi.

Sau khi bốn người rời thuyền, thuyền bè lập tức biến thành cỡ nhỏ, được cất vào túi Càn Khôn. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xung quanh tòa bảo tháp này âm u vắng vẻ, nhìn kỹ mới phát hiện dưới mái ngói có hơn một ngàn con dơi lúc nhúc đang treo ngược. Do hiện giờ đang là ban ngày, lũ dơi đó đang ngủ say như chết.

Giang Dạ Tuyết lẩm bẩm: “Tháp Tế Người…”

Cố Mang hỏi: “Tháp Tế Người là gì vậy? Ta chỉ từng nghe về tháp Trấn Yêu thôi.”

Giang Dạ Tuyết đáp: “Đạo lý cũng tương tự, con người xây tháp để trấn yêu, yêu quái xây tháp để vây hãm con người. Đảo này là đảo yêu của loài dơi, chủ đảo tất nhiên không phải tu sĩ mà là dơi tinh, nó xây tháp này nhằm giam cầm người sống, chuẩn bị cho bất cứ khi nào có nhu cầu.”

“Bất cứ khi nào có nhu cầu gì cơ?”

Sắc mặt của Giang Dạ Tuyết không tốt lắm, hắn đáp khẽ: “Không nói chắc được, có yêu vật ăn thịt người thì trữ làm lương thực. Có yêu vật uống máu, vậy thì…”

Giang Dạ Tuyết còn chưa nói hết câu, Mộ Dung Sở Y đã bước thẳng lên trước, không nói hai lời đập một lá bùa lên cửa tháp Tế Người. Chỉ nghe một tiếng vang trầm đục, cánh cửa tháp cổ đã kết chú bị chấn mở.

Mộ Dung Sở Y vung phất trần trong tay, hất bay khí độc xộc ra từ trong tháp, sau đó nghiêng mặt qua, tròng mắt nâu đen rét buốt đảo sang đây: “Giang Dạ Tuyết, ngươi tới cứu người hay tới kể chuyện thế?”

Dứt lời đi thẳng vào trong tháp, bóng hình trắng toát mới chớp mắt đã bị bóng tối nuốt chửng.

Nhóm người Giang Dạ Tuyết cũng nhanh chóng vào theo, đại sảnh ở tầng một tháp Tế Người tối thui trống hoác, tám cột đá thô chắc quái dị chạm đến tận đỉnh tháp. Trên những cột đá ấy khắc hoa văn rườm rà, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chúng đều do từng khúc xương trắng chồng chất mà thành, trên tám trụ tháp đó còn treo ngược cả hàng ngàn con dơi.

Lũ dơi này không giống lũ dơi nhìn thấy bên ngoài, mỗi con đều cao cỡ người trưởng thành, màng da không phải màu xám đen mà là một loại màu trắng bán trong suốt. Xuyên qua lớp màng trắng cuộn tròn ấy, có thể thấy có rất nhiều con trong chúng nó đã biến thành hình người, chỉ là có con biến nhiều, có con biến ít.

Những con biến nhiều, ngoại trừ hai cánh dơi thì gần như không khác gì người thường. Những con biến ít chỉ biến ra hai chân người, các vị trí còn lại vẫn là hình dơi lù xù lông lá.

Ngước mắt nhìn lên, lũ dơi như nhộng lột xác này treo kín mít cả tòa tháp, không hơn hàng vạn cũng có vài ngàn.

Sợ rằng sẽ đánh thức chúng nó, Cố Mang khẽ khàng hỏi: “Chúng nó đang ngủ à?”

Mặc Tức lắc đầu nói: “Là đang bế quan tu luyện. Trong sách cổ có viết về loại yêu tinh này, là dơi lửa.”

Điều mà Cố Mang quan tâm vẫn luôn rất thực tế, y lia mắt nhìn lũ dơi lửa như vịt xì dầu treo khắp bảy tầng tháp, đoạn hỏi Mặc Tức câu thứ hai: “Chúng nó dễ đối phó không?”

Mặc Tức không trả lời thẳng mà nói: “Dơi lửa là chủng vật do một loại bán yêu bán tiên tên Vũ Dân (người có cánh) trên núi Cửu Hoa sinh ra.”

(1) Núi Cửu Hoa: là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn của Trung Quốc. Đây là ngọn núi nổi tiếng vì có phong cảnh đẹp và những ngôi đền cổ, gắn liền với Địa Tạng Bồ Tát.

“Chúng nó là tiên cơ à?” Cố Mang quan sát lũ quái vật xương ức gồ lên mình đầy lông lá kia, thoạt đầu định nói, vậy nhất định rất khó đánh rồi! Sau đó lại muốn nói, mấy chú em này khác xa “tiên” trong tưởng tượng của mình.

Cố Mang vừa lầm bầm vừa nhìn Mộ Dung Sở Y đứng đằng trước.

Nếu bảo y nói, tiên nhân tốt xấu cũng nên giống Mộ Dung Sở Y, Lăng Ba xuất trần, dung mạo thanh nhã, cảm giác như cho dù không có gió, áo lụa và dây buộc tóc của hắn cũng đang bay phần phật.

Cái lũ nửa chuột nửa người này nhìn sao cũng thấy không hợp nha.

May là Mặc Tức còn lời chưa nói hết, kịp thời cứu vãn ấn tượng của Cố Mang dành cho “tiên”. Mặc Tức nói: “Dơi lửa không tính là bán tiên. Vừa rồi ta đã nói, nó là hậu duệ của Vũ Dân, Vũ Dân là bán tiên bán yêu, trong đó có một số con yêu tính mạnh mẽ, chúng nó hoang dâm sa đọa, tằng tịu với thú, sinh ra quái vật có lẫn máu thú, chính là lũ dơi lửa này.”

Cố Mang xòe ngón tay đếm thật nghiêm túc: “Vậy tức là… bán tiên, bán yêu, bán thú?”

“Máu tiên kế thừa cực ít.” Mặc Tức nói: “Bảo là bán thú bán yêu cũng không quá đáng.”

Cố Mang bèn quay về đề tài đầu tiên: “Vậy chúng nó dễ đánh không?”

“Linh lực cao cường nhưng đầu óc ngu dốt, vì vậy không tính là quá khó. Có điều nơi này là chốn tụ tập của dơi lửa, nếu không cần động thủ thì tốt nhất đừng động thủ. Đừng quấy rầy chúng nó.”

Dứt lời, Mặc Tức quay đầu nhìn Giang Dạ Tuyết: “Thanh Húc, huynh có thể dò xem nơi này có tung tích của Nhạc Thần Tình không?”

Giang Dạ Tuyết nói: “Để ta thử xem.”

Dứt lời, hắn lấy một lá bùa từ trong túi Càn Khôn, thổi nhẹ một hơi lên giấy bùa, lá bùa lập tức hóa thành một con linh tước (tước: chim sẻ) bay vút lên không trung.

“Đi tìm mùi của Thần Tình.”

Linh tước nhận lệnh, thong thả bay lên đỉnh tháp. Nào ngờ khi bay đến tầng ba, nó bỗng dưng phát ra một tiếng rít chói tai, cánh chim thình lình bị một ngọn lửa vô hình đốt cháy, tức khắc hóa thành một luồng khói xanh!

Giữa không trung hiện lên tám chữ lớn đỏ thẫm:

“Dị tộc muốn vào, dùng máu hiến tế.”

Giang Dạ Tuyết cau mày: “Xem ra nếu muốn lên tháp, bất luận là chúng ta hay linh điệp linh thú, cũng đều phải hiến máu tươi trước.” Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn về phía hồ máu trong tháp yêu, trầm ngâm nói: “Phải nhỏ máu tươi vào đó ư?”

Mặc Tức nói: “Thử xem sao.”

Bốn người bước đến bên hồ máu, Mặc Tức tháo dao găm ám khí buộc dưới cổ tay áo, rạch vào lòng bàn tay một nhát, sau đó đưa dao găm cho Giang Dạ Tuyết. Chờ sau khi mỗi người đều nhỏ máu vào hồ, chiếc hồ máu này bỗng dưng sôi ùng ục ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play