Gia đinh vừa nói “chuyện quan trọng kia”, Mặc Tức đã hiểu ngay ——
Trọng Hoa có một bí mật cực kỳ đáng sợ. Khắp cả vương quốc, chỉ e không quá năm người biết được chuyện này.
Mà Hi Hòa quân chính là một trong số những người biết chuyện.
Hắn đội gió đạp tuyết đi tới điện Tê Thần, theo thị quan vào sâu trong tẩm cung.
Lửa than trong đại điện cháy phừng phực, hai cái lư hương hình ăn khói nằm sấp bên chậu than, luôn mồm ca tụng công đức của Quân thượng như mọi ngày: “Quân thượng hồng phúc tề thiên!”, “Quân thượng vạn thọ vô cương!”. Tất cả người hầu và tùy tùng đã bị cho lui xuống, chỉ còn một mình Quân thượng ngồi tựa vào bàn nhỏ trên tháp (1), sắc mặt hiện chút xanh trắng khác thường.
(1) Bàn nhỏ đặt trên tháp
“Quân thượng.”
“Lò lửa, cuối cùng khanh cũng tới rồi.” Quân thượng uể oải nói: “Khanh không tới cô sẽ chết.”
Mặc Tức: “…”
Tuy rằng Quân thượng nói hơi khoa trương, nhưng đây đích thực là bí mật không thể cho ai biết của Trọng Hoa — Quân chủ có bệnh.
Với tư cách là người đứng đầu một nước, Quân thượng lại mắc chứng Hàn Triệt nghiêm trọng.
(2) Hàn Triệt: Đại khái là lạnh khắp toàn thân…
Chứng Hàn Triệt này không thể nào trị hết, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng theo vận số thể chất của bệnh nhân, ngắn thì mười năm hai mươi năm, lâu thì ba mươi năm mươi năm, người bệnh rồi sẽ nằm liệt giường. Nói cách khác, cho dù Quân thượng dốc sức điều trị cỡ nào, tối đa chỉ chịu được đến hơn năm mươi tuổi, sau đó nhất định sẽ thành người bại liệt.
Nhìn vẻ mặt uể oải của Quân thượng, Mặc Tức thở dài: “Quân thượng nghỉ ngơi đi, thần giải hàn cho ngài.”
Quân thượng hiếm khi lộ rõ vẻ mỏi mệt như thế, hắn gật gật đầu, nằm tựa vào gối mềm.
Chứng Hàn Triệt phát tác sẽ gây đau đớn khó chịu, chỉ có tu sĩ hệ lửa đẩy máu giải hàn mới hồi phục được như thường. Đó cũng là lý do tại sao có lúc Quân thượng lại gọi Mặc Tức là “lò lửa”.
Quân thượng nhắm mắt lại, để Mặc Tức truyền linh lực hệ lửa cho mình. Hồi lâu sau, cuối cùng cặp môi xanh tím cũng từ từ hồng hào trở lại.
Quân thượng vẫn nhắm nghiền mắt, than thở: “May là có khanh ở đây, nếu không cô phải chịu khổ rồi. Mặc dù Khương dược sư cũng mang linh hạch hệ lửa, nhưng linh lực kém xa khanh, không thể giúp cô vượt ải khó này liền được.”
Thú vàng vẫn đang kêu réo bên chậu than: “Hồng phúc tề thiên! Thọ tỷ nam sơn!”
Quân thượng hầm hừ hai tiếng, mỉa mai nói: “Hồng phúc tề thiên thọ tỷ nam sơn cái gì, chó má. Mấy tháng gần đây, chứng hàn của cô phát tác càng lúc càng nhiều, không biết cơ thể này còn chống được bao lâu. Nếu bệnh của cô bại lộ trước triều đình…” Hắn cười nhạo: “Hà hà, có lẽ đám hổ sói đó sẽ đứng ngồi không yên, khoét tim cô moi phổi cô, cấu xé ăn sạch sẽ.”
Nói đến đây, cuối cùng Quân thượng cũng hé mắt, liếc ra sau nhìn Mặc Tức: “Nếu có ngày đó, Hi Hòa quân sẽ trấn thủ trước điện thay cô nhỉ.”
Mặc Tức là người không thích quanh co lòng vòng, hắn biết Quân thượng đang thăm dò tâm ý của mình nên dứt khoát nói thẳng: “Lời thề thiên kiếp đã lập, Quân thượng còn lo lắng gì ở thần.”
Quân thượng cười cười: “Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Mặc Tức biết Quân thượng không phải chỉ nói cho vui miệng.
Quân thượng lên được vị trí này không hề dễ, với người nào cũng giữ lòng phòng bị.
Năm đó vì che giấu bí mật này, mẹ ruột của Quân thượng đã mua chuộc thái y, nhưng lúc lão Quân thượng sắp về trời, không ngờ sự việc lại bại lộ. Vì suy xét cho xã tắc Trọng Hoa, lo rằng ngộ nhỡ đứa con trai này bị liệt khi tại vị, khó thoát cảnh loạn trong giặc ngoài, Tiên vương từng một lần muốn phế Thái tử.
Tiếc rằng Tiên vương không nhiều con cái, chỉ có đứa con trai này và hai đứa con gái Yến Bình Mộng Trạch, sắp bệnh chết tới nơi mà phế truất Thái tử, lẽ nào muốn lập con gái làm vua?
Quá hoang đường, Cửu Châu hai mươi tám nước, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói có nước nào lập nữ quân chủ lên ngôi.
Về phần huynh chung đệ cập (anh chết em kế tục), hoặc nhận đứa trẻ họ Mộ Dung khác làm con thừa tự, Tiên vương cũng đã từng cân nhắc, nghe đâu lúc đó Tiên vương có ý định thử thách Mộ Dung Liên, ai ngờ chưa kịp thu xếp, bệnh tình của Tiên vương đã chuyển nặng, không lâu sau đã băng hà.
Mọi người không biết vì sao trước khi qua đời, Tiên vương đột nhiên có ý định phế truất Thái tử, còn bảo rằng lão Quân thượng bệnh nặng thần trí không tỉnh táo. Mà vài người biết được sự thật đều bị hạ chú giữ bí mật đáng sợ nhất, từ nay chôn sâu bí mật tân vương mắc chứng Hàn Triệt dưới đáy lòng.
Hơi lửa ấm áp tuôn chảy trong cơ thể, chậm rãi xua tan cơn đau do chứng Hàn Triệt gây nên.
Nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, Quân thượng đột nhiên hỏi: “Mà nói chứ… lò lửa à, Cố Mang đến chỗ của khanh vài ngày rồi. Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.”
Quân thượng không nói nữa. Qua thêm một lát, ngay khi Mặc Tức cho rằng hắn sẽ không tiếp tục đề tài này nữa, hắn lại nói: “Còn nhớ hai năm trước cô viết thư cho khanh, hỏi ý khanh về cách trừng trị Cố Mang, lúc đó khanh không hề nhiều lời. Nhưng cô thấy sau khi khanh về thành, suy nghĩ của khanh đã thay đổi.”
Mặc Tức không đáp, chỉ im lặng giải khí lạnh cho Quân thượng.
Quân thượng cũng không quay đầu nhìn Mặc Tức, nằm sấp trên tháp thấp, nói vu vơ: “Lò lửa, cô biết khanh là người trọng tình. Lúc không gặp Cố Mang, trong lòng khanh chỉ nhớ Cố Mang đối xử không tốt với khanh. Nhưng chờ khi thật sự nhìn thấy y, khanh lại nhịn không được nhớ rằng y là anh em chiến hữu của mình. Đúng vậy không?”
Đồng hồ nước trong điện chảy tí tách.
Sau khi khí lạnh tiêu tán, cơ thể không còn khó chịu như thế nữa, Quân thượng thở dài nói: “Thật ra khanh vẫn còn dằn vặt, cô cũng nhìn ra rồi.”
“…”
“Nhớ rõ tội ác của y, lại chẳng thể quên được lòng thiện của y. Hận không thể giết chết y, nhưng khi thật sự thấy máu, lòng khanh cũng chẳng dễ chịu gì.”
“Quân thượng…”
“Ây dà, nhân chi thường tình.” Quân thượng nói với giọng biếng nhác: “Thật ra từ ngày khanh vì bảo vệ quân Bắc Cảnh, không ngại lập lời thề thiên kiếp với cô, cô đã biết lòng khanh vẫn coi trọng tình nghĩa ngày xưa với y. Nhát đao đó khoét vào tim khanh, nhưng lại không thể khoét đi những quá khứ ấy khỏi máu thịt của khanh. Khanh nhớ tình xưa nghĩa cũ, điều này cũng không có gì xấu.”
(3) Nhân chi thường tình: Tình cảm mà người bình thường sẽ có.
Hàn độc đã tan, Quân thượng ngồi thẳng dậy, hắn cúi đầu chỉnh áo mũ của mình, mặt mày lại khôi phục vẻ ngạo nghễ ngày xưa.
Sau khi vuốt phẳng nếp nhăn trên áo bào, Quân thượng giương mắt nhìn Mặc Tức, nói: “Chẳng qua, cô có một câu phải nói trước với khanh.”
Im lặng giây lát, Mặc Tức mở miệng: “… Quân thượng không cần nhiều lời, thần với y đã không còn tình nghĩa.”
Quân thượng cười ha ha: “Nếu khanh thật sự không còn tình nghĩa với y, khanh sẽ không đến đòi cô giao người này.” Dứt lời, hắn cầm lấy chuỗi vòng đặt trên tháp tử đàn, xoay chầm chậm trong lòng bàn tay.
“Năm đó khanh không tiếc mười năm tuổi thọ và hứa hẹn cả đời, nhằm bảo vệ tàn quân y để lại, còn gánh chịu thái độ thù hằn giai cấp của bọn chúng, đi làm ‘cha dượng’ của quân Bắc Cảnh. Bây giờ lại che chở kiểu này —— Đây là hận à? Khanh tưởng cô bị ngu hay bị mù.”
“…”
Nụ cười thu lại, Quân thượng nói tiếp: “Cái khác cô mặc kệ, điều mà cô phải nhắc nhở khanh là, Cố Mang phạm tử tội phản quốc. Sở dĩ cô còn để y sống, không phải vì nể mặt bất cứ ai trong các khanh, mà bởi vì y vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Quân thượng vừa nói vừa nhìn Mặc Tức chòng chọc: “Cố Mang là kẻ đại ác, tội không thể tha. Vạn dân Trọng Hoa đều đang nghểnh cổ chờ y đầu rơi xuống đất, ngày nào đó cô dùng y xong, hoặc y không thể kiểm soát được nữa, cô chắc chắn sẽ hạ chỉ giết y.”
Nghe đến đó, lông mi của Mặc Tức giật nhẹ một cái.
“Đến ngày đó, cô không hy vọng nhìn thấy khanh mụ mị đầu óc, đứng bên người Cố Mang.”
Mặc Tức không đồng ý dứt khoát như ngày xưa, vẫn lặng thinh như cũ.
Quân thượng khẽ nhướn mày: “Trong lòng có lời gì, chi bằng Hi Hòa quân cứ nói thẳng với cô.”
Mặc Tức nói: “Cũng không có gì.”
“Thật sao?”
“Y mang tội này, không thể biện hộ nhiều.”