vet-nho-45-0

“Ngồi đi.”

Trong sảnh chính không còn ai khác, Mặc Tức điềm nhiên mở miệng.

Cố Mang cũng không khách sáo, kéo chiếc ghế khác tự ngồi xuống, trực tiếp mở nắp giữ ấm ra.

Tám món ăn, lần lượt là hải sâm xào hành, cá hoa vàng chiên hành, sườn hươu nướng hành, thịt bò xào hành, đậu hũ trộn hành, canh trứng hành, bánh hành nướng —— Xem ra món nào cũng dính líu đến hành, món duy nhất không có thứ xanh lè ấy được đặt trên chậu than cạnh bàn, là một con ngỗng quay.

Vung rìu cả ngày, Cố Mang sớm đã đói cồn cào, y hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Mặc Tức, vừa ngồi xuống đã bắt đầu thò tay bốc đồ ăn.

Y không nhìn chén dĩa và đũa ngọc trên bàn, trước tiên bốc cá hoa vàng cắn một miếng thật to, kết quả nhai chưa được hai cái, y đã phun cá hoa vàng ra.

“Khó ăn.”

Cố Mang nói.

Mặc Tức không tỏ thái độ gì, đan hai tay ngồi ở đầu bàn bên kia, nhàn nhã nhìn Cố Mang: “Đổi món khác thử xem.”

Cố Mang lại đổi món khác, y bốc một miếng sườn hươu nướng hành cho vào miệng, gặm một tí lại nhả ra: “…”

“Cũng khó ăn?”

“Ừ.”

“Vậy huynh đổi tiếp đi.”

Lần này Cố Mang hơi chần chừ, y nhìn thức ăn trên bàn thật nhiều lần, sau đó mới dè dặt vươn tay, bốc một chiếc bánh hành nướng trong sọt trúc.

Y không ăn liền như hai lần trước, mà là cầm bánh trong tay ngửi thử rồi nhíu mũi, nhíu xong lại không cam lòng ngửi tiếp, cuối cùng lè chiếc lưỡi như nhụy hoa non liếm một cái.

Mặc Tức nhìn y lè lưỡi liếm, chẳng biết lại nghĩ tới điều gì, tròng mắt nâu khẽ động đậy, một tia u ám lan tràn trên gương mặt nghiêm trang, hắn bèn xoay mặt qua chỗ khác.

“Ta không thích cái xanh xanh này.” Sau vài lần nếm thử, Cố Mang xụ mặt bày tỏ: “Ta ăn không vô.”

Quá bình thường, Mặc Tức nghĩ, huynh thích mới là lạ.

Đời này ắt hẳn có rất nhiều người từng mời Cố soái của ngày xưa ăn cơm, nhưng chẳng mấy ai biết món kỵ của Cố soái. Từ nhỏ Cố Mang đã chịu sự quản giáo hà khắc nhất của nhà Mộ Dung, tính tình lại trời sinh thiện lương, thế nên xưa nay y luôn mỉm cười cảm ơn ý tốt của người khác, tuyệt đối sẽ không chỉ ra trên bàn tiệc có những món nào mình không thích.

Tật xấu ăn trúng hành là muốn nôn của y, ngay cả Mộ Dung Liên nuôi y biết bao năm cũng không biết, nhưng Mặc Tức rõ ràng.

“Cái món xanh này gọi là gì?”

Mặc Tức bình tĩnh đáp: “Hành.”

Cố Mang bĩu môi: “Vậy ta không thích hành.”

Mặc Tức không tiếp lời, nhấc đầu ngón tay, dùng chút pháp thuật châm cho lửa trong chậu than cháy mạnh hơn. Bụng con ngỗng nhồi đầy quả mọng, dùng cành cây xiên qua, cho quay chầm chậm trên ngọn lửa đốt từ gỗ cây ăn trái. Lúc này thịt ngỗng quay đã vàng ươm giòn rụm, Mặc Tức rắc chút muối lên trên, tiếp theo lấy một con dao nhỏ, thong thả cắt một cái đùi ngỗng, đẩy qua cho Cố Mang.

“Thử cái này đi.”

Cố Mang nhận lấy, sau cơn ác mộng mang tên “hành”, y tỏ ra rất thận trọng trước khi cắn. Y cầm đùi ngỗng ngắm nghía tới lui một hồi, thấy nó được quay vàng ươm và béo ngậy, còn đang bốc hơi nóng hầm hập, mùi thịt và mùi gỗ hun khói thơm nức mũi, hầu kết không khỏi trượt lên trượt xuống, nhưng rồi vẫn dè dặt hỏi một câu: “Không có hành?”

“Không có.”

Cố Mang bèn cắn thử một miếng, da vàng giòn rụm lập tức phát ra tiếng “rộp” giữa răng môi, nước thịt nóng hổi và mỡ ngấm vào vân thịt, vừa chạm đến lưỡi là tức thì ngất ngây.

Cố Mang cắn hai ba cái hết sạch đùi ngỗng, còn liếm ngón tay một lượt, sau đó nhìn chằm chằm ngỗng quay trên chậu than với ánh mắt sáng rỡ.

“Muốn nữa.” Cố Mang yêu cầu.

Hôm nay hiếm khi Mặc Tức không để bụng việc bị xem như đầu bếp mà sai bảo, thậm chí còn hết sức ân cần đẩy chén tương chấm ngỗng quay nấu từ quả mơ trước mặt mình đến bên tay Cố Mang.

Hắn cho Cố Mang một dĩa thịt ngỗng đầy ắp, nhìn Cố Mang ăn thỏa thích mê say, còn mình thì chẳng đụng miếng nào.

“Thích món ngỗng quay này không?”

Cố Mang phồng quai hàm, lúng búng nói: “Thích.”

Mặc Tức bình thản nói: “Vậy tốt lắm. Những món khác trên bàn đều do đầu bếp làm, chỉ có món này do ta làm.”

“Ngươi lợi hại.” Thuận miệng khen Mặc đại đầu bếp một câu lấy lệ, Cố Mang tiếp tục vùi đầu gặm ngỗng quay, rõ ràng lời Mặc Tức nói không hấp dẫn bằng ngỗng quay da giòn.

“Lợi hại gì đâu. Ta dốt đặc việc bếp núc, món ngỗng quay này là nhiều năm về trước, lúc còn đóng quân ở biên tái, một vị sư huynh của ta dạy cho ta.”

Tuyết rơi lất phất bên ngoài, đọng trên khung cửa sổ, tích thành một lớp trong suốt.

Trong phòng, Cố Mang miệt mài ăn thịt, giọng của Mặc Tức ôn hòa hiếm thấy, tựa như con thú khốn khổ sa vào đầm lầy hồi ức, chẳng thể làm dữ được nữa.

“Lúc đó ta với huynh ấy vẫn chỉ là tu sĩ cấp thấp, chăm sóc lẫn nhau lúc hành quân… chắc nên nói là huynh ấy chăm sóc ta nhiều hơn. Huynh ấy lớn hơn ta ba tuổi, vào đời sớm hơn ta, pháp thuật cao thâm hơn ta, khi ấy ta cảm thấy, chỉ sợ trên đời không có thứ gì mà huynh ấy không biết. Từ quỷ thần huyền diệu, đến một con ngỗng quay, huynh ấy đều có thể nói rành mạch rõ ràng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play