“Ngươi không cho ta ăn cơm.” Cố Mang gằn từng chữ: “Ta! Đói! Bụng!”

Ánh lửa bùng cháy, Cố Mang phất tay hạ chú quyết — Con ngươi của Mộ Dung Liên đột ngột co rút!

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thình lình có một kết giới cát đất trồi lên, luồng khí dâng trào hất văng Mộ Dung Liên, đồng thời ngăn cản những ngọn lửa rừng rực mà Cố Mang ném tới.

“Khụ khụ khụ!” Mộ Dung Liên ho sặc sụa, gã chật vật bò dậy, lau bụi cát trên mặt, sau đó vội quay đầu lại, chỉ thấy Mặc Tức đứng cách đó không xa điều khiển kết giới phòng hộ.

“…” Mộ Dung Liên phủi bùn đất trên người, âm trầm hỏi: “Ngươi cố ý hất ta?”

Mặc Tức nói: “Ra sau đi, ngươi không phải đối thủ của huynh ấy.”

Mộ Dung Liên mấp máy môi mỏng, đang định lên tiếng, chợt nghe một tiếng nứt toác bất lành vang lên, chỉ trong chớp mắt, vách tường dày nặng kia đã vỡ nát tan tành! Giữa bùn cát rơi vãi, một thanh lưỡi lê khí đen lượn lờ phóng ra, đâm thủng kết giới bán trong suốt cuối cùng, lao nhanh về phía Mộ Dung Liên!

Lưỡi lê này là —

Mặc Tức thấy lòng lạnh toát.

Đây là… đây là ma võ của nước Liệu mà năm đó trên chiến hạm ở hồ Động Đình, Cố Mang triệu hoán ra đâm một nhát vào ngực hắn!

Nhưng ma võ và thần võ giống nhau, đều cần Cố Mang niệm chú mới triệu hoán ra được! Theo lý mà nói, sau khi Cố Mang mất trí nhớ, đáng ra y không thể triệu hoán được thanh hung khí này mới đúng, chưa kể y còn bị phá nát linh hạch. Tại sao bây giờ lại…?!

Chưa kịp nghĩ xong, lưỡi lê đó đã đâm vỡ kết giới phòng hộ của Mặc Tức, lao tới nhanh như chớp.

Mặc Tức hiểu rõ mánh khóe của Cố Mang, hắn vội quay đầu hét về phía Mộ Dung Liên: “Trốn sang trái mau!!”

Mộ Dung Liên sửng sốt, lưỡi lê này vốn dĩ ném sang trái, thường thì trốn sang phải mới hợp lý, sao Mặc Tức lại bảo mình trốn sang trái?

Chính vì thoáng chốc do dự này, muốn tránh đã không còn kịp nữa, lưỡi lê kia xé gió đâm về bên trái, nhưng ngay phút cuối cùng lại hệt như một con rắn xảo quyệt, bất ngờ chuyển sang bên phải! Mắt thấy Mộ Dung Liên sắp bị nó đâm trúng, Mặc Tức lao nhanh tới, đẩy Mộ Dung Liên ra.

Lưỡi lê đâm vào sườn bụng, máu nóng bắn tung tóe!!

Đám người lũ lượt biến sắc: “Hi Hòa quân!”

“Hi Hòa quân, ngài sao rồi?!”

Trong tai Mặc Tức lại chẳng nghe lọt tiếng nói của người khác.

Hắn thở dốc một hơi, đặt tay lên chuôi lưỡi lê, thình lình dùng sức rút mạnh nó ra, máu tươi tức khắc nhỏ tong tỏng đầy đất.

Hắn ngước cặp mắt đen kịt lên, nhìn về nơi xa. Giữa cát đá bay mịt mù, Cố Mang vẫn đang phát tán linh lực hùng mạnh, dường như lúc này gió trên chiến trường của nhiều năm về trước lại thổi về bên tai, mang theo ánh mắt ác liệt của Cố Mang, và cả lưỡi lê nhỏ máu trong tay y.

Lúc đó Cố Mang nói với hắn —

“Thân làm tướng sĩ, sống trên đời này, không thể quá niệm tình xưa.”

“Hai ta làm anh em một hồi, đây là điều cuối cùng ta có thể dạy đệ.”

Mặc Tức bỗng nhiên nhịn không được muốn cười, cuối cùng nụ cười lại thấm đẫm oán hận, ha ha ha, lúc trước hắn suýt chết dưới tay Cố Mang một lần rồi, vết thương ở sườn bụng này thì có đáng là gì?! Mặc Tức nghiến chặt răng hàm, thân hình cao lớn đứng thẳng, linh lực màu đỏ cuộn trào trong lòng bàn tay, bước từng bước một về phía Cố Mang.

Cố Mang rõ ràng cũng cảm nhận được lệ khí trên người hắn, lúc Mặc Tức tới gần, linh lực quanh người y lại bùng lên lần nữa. Vậy mà Mặc Tức chỉ vung tay một cái đã hất tung quang trận của y, khiến nó nổ “ầm” thành mảnh nhỏ.

Các tu sĩ tác chiến bên cạnh ngớ người: “Trời! Đáng, đáng sợ quá…”

“Huyết thống của nhà họ Mặc lợi hại thật…”

Còn có kẻ nói thầm: “Nhưng Hi Hòa quân mạnh như thế, sao năm đó lại bị Cố Mang đâm trúng tim?”

Nghe được câu cuối cùng, Mộ Dung Liên không khỏi nheo mắt lại, nghiền ngẫm nhìn hai người đang đối chọi gay gắt.

Bên kia, Cố Mang lại muốn tung đòn sát thủ, nhưng thậm chí chẳng kết được chú ấn, chợt nghe Mặc Tức quát to: “Suất Nhiên! Tới đây!!”

Đáp lại tiếng của hắn, một sợi xà tiên (roi rắn) đỏ thẫm ré lên rơi xuống từ trên không.

Mặc Tức nhíu mũi, sắc mặt biến đổi, phẫn nộ quát: “Cố Mang! Huynh thật sự cho rằng đời này ta sẽ không động thủ với huynh sao?!!”

Lời vừa dứt, Suất Nhiên hệt như sấm nổ gió giật phóng về phía Cố Mang —— Xà tiên vung vẩy tia lửa xé toang gió tuyết, quất mạnh một cái! Cố Mang tránh không kịp, vai bị quất trúng, tức thì toé máu. Cố Mang nhìn vết thương của mình, đầu óc cuồng bạo hỗn loạn như tỉnh lại đôi chút. Y lắc lắc đầu, vô thức lùi về sau một bước.

“Huynh đứng lại đó cho ta!”

Cố Mang: “…”

“Huynh còn chạy được đi đâu.” Giọng nói khàn khàn vang lên, Suất Nhiên thoắt cái trói chặt cả người Cố Mang! Mặc Tức buông bàn tay bụm vết thương của mình ra, trên tay đã bê bết máu, sau đó thình lình bóp cổ Cố Mang!

Mặc Tức rống lên: “Huynh vốn không có ngốc!”

“Huynh vẫn triệu hoán được thanh ma võ này! Huynh nhớ rõ chú quyết, huynh vẫn quen với cách đấu ngày trước, rõ ràng huynh nhớ hết mọi thứ!”

Cố Mang bị hắn bóp đến nói không ra lời, gương mặt tái nhợt từ từ đỏ lên, ngón tay nhọc nhằn cử động.

Mặc Tức nghiến răng: “Nói! Rốt cuộc huynh trở lại Trọng Hoa để làm gì?!”

“…”

Cố Mang nhấc cánh tay, run rẩy nắm ngón tay Mặc Tức đang bóp cổ mình. Mắt xanh đối diện mắt đen, mắt đen chứa lửa giận vô tận, mắt xanh thì đã ươn ướt rồi — Cố Mang thở không nổi, chỉ sợ sẽ bị Mặc Tức bóp chết như thế.

“Ta…”

Mặc Tức: “Nói!”

Người xung quanh đều hoảng sợ, hoang mang không dám nhiều lời. Đúng vào lúc này, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới từ đằng xa, có người hét lớn:

“Hi Hòa quân! Thủ hạ lưu tình!”

“Roét —” một tiếng, nữ quan trong cung đuổi tới ghìm cương ngựa phép, tung người nhảy xuống, quỳ trên nền tuyết, miệng hộc khói trắng: “Hi Hòa quân, xin thủ hạ lưu tình!”

Sau đó lần lượt hành lễ với Mặc Tức và Mộ Dung Liên:

“Vọng Thư quân, Hi Hòa quân, Quân thượng đã biết chuyện này, đặc biệt phái thuộc hạ đến đây truy bắt trọng phạm Cố Mang!”

Lúc này trong mắt Mặc Tức căn bản không chứa được ai, nói gì cũng nghe không lọt.

Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Liên quay đầu hỏi: “Sao hả? Các ngươi định đưa y tới đâu?”

“Hồi bẩm Vọng Thư quân, Quân thượng ra lệnh cho tôi dẫn y vào thẳng cung Trọng Hoa. Sau khi nghe về việc này, Quân thượng đã triệu tập các y quan trác tuyệt nhất trong nước, hiện đang ở trong điện, chờ chẩn đoán lần hai cho Cố Mang.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play