Đứng trước mặt là một nữ tu chức vụ rất thấp trong Quân Cơ Thự, ước chừng bốn mươi tuổi, thường ngày khá kiệm lời.
Mặc Tức hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao thế?”
“Tôi… vừa rồi học cung gửi thư đến, nói con bé nhà tôi bị thiên kim của Trường Phong quân đánh, bị xây xát nhẹ, tôi không yên tâm, muốn về xem thử, nhưng tôi còn rất nhiều hồ sơ chưa sắp xếp…”
Nói đoạn, trên mặt không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng lo lắng.
“Tôi, tôi nhờ nhiều đồng liêu rồi, bọn họ đều bận chút việc, ngay cả Nhạc công tử cũng đã hẹn bạn uống rượu ở chợ Đông… vậy nên tôi nghĩ, liệu có thể làm phiền ngài…”
Mặc Tức khẽ nhíu mày.
Thật ra hắn không ngại giúp đối phương, chỉ là hình như tên của Trường Phong quân yên lặng nhiều năm dạo này xuất hiện hơi bị nhiều.
“Vết thương có nặng không?”
“Nghe nói bị trật tay.” Nữ tu nói: “Mặc dù không có gì quá đáng ngại, nhưng nó vẫn khóc quấy không ngừng, trưởng lão cũng bó tay.”
“Vậy cô về đi. Đi đường cẩn thận.”
Lẽ ra nữ tu không ôm quá nhiều hy vọng vào vị thống soái lạnh lùng này, nào ngờ cầu xin nhiều người như thế, cuối cùng người đồng ý lại là hắn, vì vậy không khỏi trợn to mắt, cuối cùng gò má cũng hiện chút hồng hào mừng rỡ.
“Đa tạ Hi Hòa quân. Sọt hồ sơ đều, đều để bên kia…” Nữ tu kích động đến nói lắp: “Tôi, tôi đã sắp xếp hơn phân nửa rồi, thật tình ngại quá, lại phiền ngài làm mấy chuyện vặt vãnh này…”
“Không sao, lệnh viện quan trọng hơn.” (lệnh viện: con gái cô)
Nữ tu cảm ơn thêm ba bốn lần, sau đó vội vã rời đi, một mình Mặc Tức ở lại Quân Cơ Thự sắp xếp hồ sơ cũ.
Hắn quyền cao chức trọng, trước nay chưa từng đụng đến mấy việc lông gà vỏ tỏi này, bây giờ làm rồi mới phát hiện cũng chẳng dễ dàng gì. Hồ sơ rất nhiều, phải phân loại theo năm và cấp bậc, cái nào quan trọng phải hạ chú phong ấn, cái nào vô dụng phải tiến hành tiêu hủy. Hắn là tay mơ, làm chậm như rùa, đến khi sắp xếp gần xong tất cả hồ sơ, sắc trời đã tối lắm rồi.
Còn một rương cuối cùng.
Cái rương đầy bụi nằm trong sọt này đựng hồ sơ của tu sĩ Quân Cơ Thự qua các thời kỳ, Mặc Tức nhìn lướt qua, trông thấy một cái tên quen thuộc ở trong cùng. Hắn rũ mắt đứng yên chốc lát, cuối cùng vẫn nhịn không được chìa tay lấy cuộn hồ sơ có liên quan đến Cố Mang, phủi bụi trên đó, chậm rãi giở ra.
Bên trong có rất nhiều thứ.
Xuất thân của Cố Mang, nô tịch tương ứng, thần võ, chiêu thức quen dùng.
Mặc Tức lật xem từng tờ, cả một xấp dày cộm, hắn cứ đứng đó đọc từ đầu đến cuối. Bỗng nhiên, một tấm lụa mịn (ngày xưa dùng để viết) rớt ra từ xấp hồ sơ quân sự kia.
Lụa mịn đã khô vàng, trên cùng ghi mấy chữ lớn nghiêm trang: “Kiểm tra đạo đức ở học cung tu chân năm Bính Thân”.
Mặc Tức sửng sốt, đây là bài thi cuối khóa ở học cung tu chân của Cố Mang hồi đó?
Nhìn xuống tiếp, quả nhiên là nét chữ quen thuộc, rồng bay phượng múa loạn như gà bới, nội dung càng khiến Mặc Tức cạn lời.
— Kiểm tra đạo đức ở học cung tu chân năm Bính Thân
Tu sĩ trả lời: Cố Mang
Hỏi: “Mỗi ngày tự xét mình ba điều. Mời đệ tử tự xét lại điểm thiếu sót, trả lời đúng sự thật.”
Đáp: “Em thiếu tiền ạ.”
Hỏi: “Tu sĩ Trọng Hoa ra ngoài hàng yêu trừ ma, ba việc cần tránh nhất là gì? Làm thế nào để tránh?”
Đáp: “Một, đề phòng người ủy thác không có tiền. Hai, đề phòng người ủy thác bỏ trốn. Ba, đề phòng người ủy thác ôm tiền bỏ trốn. Cách phòng tránh: Trước khi trừ ma thu tiền sẵn cho chắc, quyết không cho ghi nợ.”
Hỏi: “Mời viết tên tam đại tiền bối nhân đức cao thượng nhất từ khi Trọng Hoa lập quốc đến nay.”
Đáp: “Hơm biết. Nhưng ba người không biết xấu hổ nhất chính là —”
Phần sau bị trưởng lão chấm thi năm đó giận dữ dùng phép đốt ra ba cái lỗ, bởi vậy Mặc Tức không thể biết được lúc đó rốt cuộc Cố Mang viết tên ba người nào.
Mặc Tức nhìn bài thi này, nhìn nét chữ quen thuộc vẫn còn ngô nghê lắm, trong lòng vừa buồn cười vừa nặng trĩu. Hắn thất thần nhìn hồi lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động ầm ĩ.
“Không xong rồi!!”
“Nhanh lên có ai không! Lạc Mai biệt uyển xảy ra chuyện rồi!!!”
Lạc Mai biệt uyển?!
Mặc Tức giật mình — Cố Mang?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT