Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, một chậu than to tướng đang cháy phừng phừng. Hai bên chậu đặt hai con thú may mắn mạ vàng, đều đã được yểm pháp chú. Một con há mồm nhả khí vào chậu than, kêu lớn: “Quân thượng uy chấn Cửu Châu!”, làm cho ngọn lửa cháy mạnh hơn. Con còn lại cũng ngoác miệng, hét bè theo: “Quân thượng hồng phúc tề thiên!”, nhưng lại hút hết khói than bốc lên vào bụng.

Hai con thú vàng khoái nịnh hót này là do Mộ Dung Liên dâng tặng, rất được Quân thượng yêu thích, song Mặc Tức cảm thấy chỉ có hạng thiểu năng mới thích thứ đồ vớ vẩn này thôi. Bấy giờ hai con nịnh hót vừa làm xong động tác một hít một thở, mỗi con tự nấc một tiếng, cuộn mình bên chậu than không nhúc nhích nữa.

Mặc Tức lia mắt nhìn khắp điện, hầu như toàn bộ dược tu của đài Thần Nông đều có mặt. Cố Mang bị vây giữa chính điện, xung quanh được trấn thủ bởi các tu sĩ xuất chúng nhất trong cung. Có người thôi miên y, y đã thiếp đi rồi.

Quân thượng thì đang tựa trên vương tọa kê đệm mềm vàng nhạt, mũ miện áo đen, mặt mày sáng sủa, thần thái cực kỳ ngạo nghễ, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần.

(1) Mũ miện

vet-nho-23-0

Nghe tiếng bước chân ồn ã và quần áo lê soàn soạt, hắn mở mắt ra, nhìn xuống bên dưới.

“Tới đủ hết chưa?”

Thị quan đáp: “Hồi bẩm Quân thượng, Ngu trưởng lão của đài Thừa Thiên vẫn chưa tới.”

Quân thượng cười nhếch mép: “Lão già đó lớn tuổi quá rồi, vọ tuyết truyền âm cũng gọi không tỉnh. Ta thấy lão từ chức chưởng sự nhất phẩm của đài Thừa Thiên để nhường hiền tài khác là vừa rồi.”

“Quân thượng bớt giận…”

“Cô có gì phải giận.” Quân thượng trợn mắt, ngồi thẳng người dậy, phất tay áo rộng: “Chư quân ngồi đi.”

Cả điện đáp: “Tạ Quân thượng.”

“Nửa đêm truyền các khanh vào điện, cô biết các khanh không được vui, chắc đang âm thầm mắng cô xối xả ấy chứ.”

Một lão quý tộc vừa đặt mông lên ghế, nghe vậy vội quỳ xuống nói: “Quân thượng sao lại nói thế?”

“Rồi rồi đừng quỳ, cũng đừng lải nhải cái mớ quân vi thần cương (2), phiền chết đi được. Mắng thì mắng đi, chỉ cần đừng để cô nghe thấy thì cứ mắng thỏa thích.”

(2) Tam cương trong “tam cương ngũ thường” bao gồm “quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương”, ý bảo người làm thần tử, làm con, làm vợ cần phải phục tùng tuyệt đối vua – cha – chồng, đồng thời cũng yêu cầu vua – cha – chồng làm tấm gương tốt. Câu này phản ánh quan hệ đạo đức đặc thù giữa quân thần, cha con, vợ chồng trong xã hội phong kiến.

Mấy lão quý tộc đưa mắt nhìn nhau.

Vị Quân thượng trẻ tuổi của bọn lão, tính tình vô cùng lập dị ương bướng, khiến người ta dò không thấu.

Mặc dù hắn rõ ràng đứng bên phe quý tộc bảo thủ, thậm chí sau khi kế vị không lâu còn phế truất một tướng quân xuất thân nô lệ vĩ đại nhất Trọng Hoa, nhưng tác phong làm việc chẳng theo quy củ gì, lúc nào cũng bày vẻ “Cô phải làm quân vương anh minh nhất quả đất”.

“Biết các khanh muốn về ngủ, muốn về dỗ dành vợ, vui với gái.” Quân thượng uể oải nói: “Vậy nói ngắn gọn thôi.”

Chúng quan: “…”

Quá hoang đường, Cửu Châu hai mươi tám nước, chẳng biết Quân thượng nước nào sẽ hành xử như thế.

“Trưởng lão đài Thần Nông.”

“Có thần!”

“Tình trạng của Cố Mang tối nay, thêm cả những triệu chứng đã chẩn ra, khanh bẩm báo lại hết cho cô.”

“Rõ!”

Tu sĩ đứng đầu đài Thần Nông bước lên một bước, cúi người hành lễ, kể lại chuyện tối nay Cố Mang bỗng nhiên bùng phát linh lực, đoạn nói: “Linh hạch trong cơ thể Cố Mang xác thực đã bị hủy, toàn thân không có linh lực gì, thế nhưng…”

Quân thượng hỏi: “Nhưng cái gì?”

Dược tu kia cúi đầu nói: “Trong ngực có một luồng tà khí rất mạnh.”

Quân thượng trầm ngâm: “… Tà khí…”

“Phải ạ, hạ quan đoán Cố Mang phát rồ là vì luồng tà khí đó, đáng tiếc nước Trọng Hoa luôn thiện dưỡng chính đạo, xưa nay chưa từng đụng vào mấy thứ tà ma ngoại đạo này, cho nên đài Thần Nông cũng không biết gì nhiều. Điều duy nhất biết được là nước Liệu chắc chắn đã động tay động chân với trái tim của y, nhưng nếu muốn phân tích kỹ càng, e rằng phải…” Nói tới đây chợt lộ vẻ khó xử, giọng từ từ nhỏ dần.

Quân thượng nói: “Khanh không cần phải sợ, cứ nói đi đừng ngại.”

Dược tu lại hành lễ cái nữa, đáp: “E rằng phải chờ Cố Mang chết rồi, mổ ngực kiểm tra tim y.”

“Ý của khanh là, nếu chúng ta muốn lập tức biết được trên người y xảy ra chuyện gì, thì phải giết y ngay tức khắc?”

“… Đúng vậy.”

Quân thượng bỗng nhiên mắng to: “Phế vật!”

Trưởng lão đài Thần Nông sợ đến quỳ rạp xuống đất: “Quân thượng, hạ quan bất tài…”

“Khanh bất tài chứ gì nữa! Cô cần người chết làm quái gì? Trên người y có nhiều dấu vết pháp thuật của nước Liệu như thế, sống còn có thể lấy ra nghiên cứu cặn kẽ, chết rồi còn tác dụng gì nữa? Chôn cho vui chắc?”

“Quân, Quân thượng…”

“Nghĩ lại cách khác!”

Trưởng lão đài Thần Nông ấp úng: “Nhưng, nhưng Cố Mang đã ngu dại rồi, những dấu vết pháp thuật ấy cực kỳ nhỏ, chỉ sợ —”

Đúng lúc này, Mộ Dung Liên chợt cất giọng lười nhác.

“Trưởng lão, Cố Mang rốt cuộc có ngốc hay không, thật ra vẫn chưa biết được.” Dứt lời liếc cặp mắt tam bạch, nhìn Mặc Tức đầy thâm ý.

“Hi Hòa quân, ngươi nói xem đúng không?”

Mặc Tức: “…”

Trưởng lão đài Thần Nông nuốt nước bọt, bị Quân thượng mắng “phế vật” đã đủ khủng khiếp rồi, sau đó lại bị Vọng Thư quân cắt lời, giờ còn đáng sợ hơn nữa, thậm chí cả Hi Hòa quân anh dũng sát phạt cũng bị cuốn vào luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play