Từ đó trở đi, Mộ Dung Sở Y bắt đầu xa lánh Giang Dạ Tuyết.
Vài lần Giang Dạ Tuyết muốn xin lỗi đối phương, muốn giải thích rõ ràng, tiếc rằng Mộ Dung Sở Y thật sự bị sốc quá nặng, thế nên một mực trốn tránh hắn, không muốn ở riêng với hắn.
Điều này cũng khó trách, Mộ Dung Sở Y luôn giữ lòng dạ đoan chính, cho dù không cùng huyết thống, trước giờ hắn cũng chỉ xem Giang Dạ Tuyết như cháu ngoại của mình, thử hỏi tiểu cữu nào mà không bị hành động đó dọa sợ?
Sau nhiều lần bị tránh né, cuối cùng Giang Dạ Tuyết đã hiểu, Mộ Dung Sở Y không bao giờ muốn ngó ngàng đến mình nữa.
Giang Dạ Tuyết hiểu rõ cương thường luân lý, cho dù tình cảm là chuyện không thể nào áp chế, nhưng hắn thừa biết giữa mình và Mộ Dung Sở Y tuyệt đối không có khả năng nào. Hôm đó đôi môi chạm nhẹ chỉ là hành động thiếu suy nghĩ khi tâm trạng của hắn đang sụp đổ mà thôi, đó cũng là lần duy nhất hắn tuột mất dây cương trong nhiều năm chung sống với Mộ Dung Sở Y.
Hắn chỉ muốn Mộ Dung Sở Y biết, thật ra hắn chưa từng dám hy vọng xa vời có được cái gì cả. Nhưng dù chỉ là một cơ hội đền bù, cuối cùng Mộ Dung Sở Y cũng không cho hắn.
Sau khi trở mặt với tiểu cữu, Giang Dạ Tuyết đã biến thành một người cô độc toàn diện ở nhà họ Nhạc. Dẫu cho hắn thánh hiền đến đâu, nói cho cùng vẫn là một thiếu niên còn chưa trải đời nhiều, dưới tình huống như thế, đáy lòng của hắn không khỏi nảy sinh những thống khổ, không cam, mất mát và mê man. Cũng may trước giờ hắn luôn biết cách tự kiềm chế bản thân, vì vậy vẫn một mực cố gắng vực dậy tinh thần của mình.
Mãi đến cuối mùa thu năm đó.
Mùa thu năm đó, đoàn người của Nhạc phủ tuân theo nhiệm vụ của Quân thượng, lên đường đến biên giới phía Bắc để luyện chế binh giáp.
Lúc ấy Nhạc Thần Tình còn nhỏ tuổi, ham chơi không hiểu chuyện, cho dù được cha dặn dò rất nhiều lần, cuối cùng vẫn nhịn không được thường xuyên lẻn ra ngoài thành chơi. Nhưng biên giới phía Bắc là nơi tiếp giáp giữa Trọng Hoa và nước Liệu, không phải chốn nào an toàn, có một hôm Nhạc Thần Tình lén lút chuồn ra ngoài, đến tận tối khuya cũng chưa trở về.
Nhạc Quân Thiên vô cùng sốt ruột, chỉ sợ con trai gặp phải thích khách mai phục của nước Liệu, lập tức lệnh cho mọi người chia nhau đi tìm.
Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y tất nhiên cũng không ngoại lệ.
——
“Đệ có còn nhớ đoạn quá khứ này không?” Ánh sáng từ hồ máu động Hồn Thiên chiếu rọi gương mặt của Giang Dạ Tuyết, cũng rọi lên gương mặt của Nhạc Thần Tình: “Lúc đó đệ tùy hứng xốc nổi biết nhường nào, ỷ rằng mọi người cưng chiều mình, không biết trời cao đất rộng, thích làm gì thì làm, muốn chạy tới đâu là chạy tới đó. Vì tìm đệ, bọn ta phải lùng khắp những nơi nguy hiểm nhất ở biên giới phía Bắc, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của đệ đâu.”
Hắn nâng cằm Nhạc Thần Tình lên, lạnh lùng nói:
“Cuối cùng cũng nhờ ta dùng thử pháp khí tự luyện chế, rốt cuộc mới dò ra được tung tích của đệ.”
Đáy mắt của cậu ta rời rạc, những lời Giang Dạ Tuyết nói, không biết cậu ta nghe lọt bao nhiêu.
Song dường như Giang Dạ Tuyết không hề quan tâm cậu ta có nghe được tất cả những lời mình nói không, bí mật chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng hôm nay đã có thể nói ra, cho dù Nhạc Thần Tình có điếc có mù hay là một xác chết, chỉ sợ Giang Dạ Tuyết cũng chẳng buồn để tâm.
“Ta lần theo tung tích của đệ, phát hiện đệ đã tự băng qua kết giới che chắn của Trọng Hoa, chạy vào lãnh thổ của nước Liệu.”
“Lúc ta tìm được đệ, tình trạng của đệ cũng thê thảm chẳng kém gì bây giờ. Dạo đó quân chủ nước Liệu tiến hành nhiều cuộc thí luyện ma hóa ở biên giới, ngoài thành có rất nhiều ác thú nhiễm ma khí lui tới. Đệ lông nhông lỗ mãng xông vào đó, không biết đã bị ma thú nào tổn thương, hôn mê bất tỉnh ngã vào trong bụi cỏ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết hừ lạnh một tiếng như tự giễu: “Lúc đó những người khác còn chưa tìm đến nơi, giữa đất trời mênh mông cứ như chỉ còn ta và đệ, chỉ cần ta nhích tay một cái, đệ cũng chết mất rồi. Những thứ bị đệ cướp đi đều có thể trở lại bên cạnh ta, bất luận là đống vật chết tẻ nhạt kia, hay là người sống như Mộ Dung Sở Y, thậm chí là cả nhà họ Nhạc, cái gì cũng có thể là của ta.”
Hắn nâng tay lên, chậm rãi vuốt ve cổ họng của Nhạc Thần Tình, thế rồi nhích tới gần, trông như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi chính mình.
Hắn nói khẽ: “Nhạc Thần Tình, sao lúc đó ta lại ngu như thế, không giết đệ cho rồi.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT