Giang Dạ Tuyết dửng dưng nói một câu, nhưng lại như đá tảng rơi xuống đầm, dấy ngàn cơn sóng lớn.
Nhạc Thần Tình kinh hãi: “Sao, sao có thể…”
Mặc Tức không trẻ tuổi vô tri như cậu ta, song chính vì như thế, một luồng khí lạnh càng thêm buốt giá lập tức cuốn lấy hắn.
Gương mặt nhợt nhạt của Quân thượng quanh năm vùi sâu trong áo lông, thường xuyên mỉm cười một cách đầy khó lường, ánh mắt như chan chứa tình nghĩa, nhưng dường như hắn là người đàn ông có ngàn tấm mặt nạ, lúc hắn tình sâu ý nặng trông chân thực đến vậy, lúc hắn hừng hực ý chí trông chân thực đến vậy, lúc hắn ghét ác như thù trông chân thực đến vậy, lúc hắn đau đớn xót xa trông vẫn chân thực đến như vậy —— Mặc Tức từng nhìn thấy vô số gương mặt của Quân thượng, cảm xúc của Quân thượng cứ như lớp trang điểm trên mặt đào kép vậy, có thể được tô vẽ tinh xảo đến cực độ.
Đến giờ Mặc Tức vẫn không dám chắc gương mặt nào mới là diện mạo thật sự của Quân thượng, cảm xúc nào mới là cảm xúc thật sự trong lòng Quân thượng.
Mà giờ đây Giang Dạ Tuyết nói Quân thượng từng ủng hộ hắn dùng khí tức hắc ma, dẫu cho Mặc Tức vẫn không rét mà run, nhưng lại phát hiện mình chẳng hề kinh ngạc.
Quân thượng của Trọng Hoa cũng là người điên, hắn đã sớm biết rồi.
Giang Dạ Tuyết nhìn thẳng vào Nhạc Thần Tình, nói: “Lúc đó ta nhìn đệ lớn dần theo thời gian, nhìn đệ bắt đầu chủ động bám riết lấy Sở Y, dù cho huynh ấy tận sức xa lánh đệ, đệ vẫn không nản lòng thoái chí. Ta đã cảm thấy… đệ quả nhiên chẳng khác gì con sên, bám dính tới cùng, làm người phát ghét.”
“Từ nhỏ đến lớn, đệ coi trọng thứ gì, ta lại mất đi thứ đó, ta thật sự căm ghét đệ cùng cực, cảm giác căm ghét này càng lúc càng mãnh liệt, đến cuối cùng.” Giang Dạ Tuyết khựng lại, đôi mắt hẹp dài lấp lóe những tia sáng cay độc: “Ta không nhịn được nữa, muốn hạ pháp chú hắc ma với đệ.”
“…!”
“Đệ đừng kinh ngạc như thế, thật ra ta còn muốn giết quách đệ cho xong, chỉ là nếu đệ chết, Sở Y khó tránh phải đau lòng lần nữa.” Giang Dạ Tuyết khoan thai nói: “Ta thương huynh ấy, nên đành giữ lại cái mạng chó của đệ. Vì vậy ta mới định hạ ma chú với đệ, muốn đệ biến thành một thằng ngốc vô tri, đừng có lượn quanh Sở Y nữa.”
“Lẽ ra ta đã thành công rồi, pháp chú cũng đã bắn vào ngực đệ, chỉ cần chờ đủ một canh giờ, không ai có thể cứu được đệ.”
Giang Dạ Tuyết nói đến đây, sắc mặt từ từ sa sầm.
“Chỉ tiếc là hôm đó… có một người, y sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến phủ làm việc ngay lúc đó. Y tình cờ phát hiện sự bất thường của đệ, thế là ăn no rửng mỡ đưa đệ đến đài Thần Nông chữa trị.”
Nhạc Thần Tình: “… Là… ai?”
“Còn là ai được nữa.” Giang Dạ Tuyết tỏ vẻ chán ghét tột độ: “Tất nhiên là anh em tốt của ta, cái vị chết không hối hận vĩnh viễn một lòng, cả người nhuộm đẫm khí tức hắc ma mà vẫn cố vùng vẫy chống cự —— Cố soái của chúng ta.”
Mặc Tức: “…!”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết không khỏi quan sát Mặc Tức chẳng thể nào nhúc nhích hay mở miệng nói gì, gằn giọng bảo: “Ta quả thật ghét y chết đi được, thế nên người mà y càng không muốn tổn thương, ta càng muốn thương tổn, thứ mà y càng quan tâm lo lắng, ta càng muốn hủy diệt… Hi Hòa quân, thật ra huynh cho rằng ta không biết sau khi sửa ngọc giản huynh sẽ nhìn thấy cái gì sao? Huynh cho rằng lúc đó ta giúp huynh phục hồi ngọc giản, là vì muốn giúp huynh sao?”
Một tiếng cười lạnh khẽ khàng.
“Chẳng qua ta chỉ muốn huynh sống không bằng chết, muốn y lún càng thêm sâu vào con đường hắc ma thôi!”
“Ai bảo năm đó y cản trở kế hoạch của ta, làm hỏng chuyện tốt của ta? Y còn suýt nữa khiến hành vi của ta bại lộ trước mắt lão Quân thượng! Làm sao ta không hận y được!”
Mặc Tức: “…”
“Năm đó chính là y! Là y lo chuyện bao đồng, đưa Nhạc Thần Tình đến đài Thần Nông, để dược tu phát hiện khí tức hắc ma trong người Nhạc Thần Tình, bẩm tấu tin này lên điện Kim Loan.” Giang Dạ Tuyết tặc lưỡi: “Quá nguy hiểm. Nếu để lão Quân thượng biết ta tu luyện hắc ma chú, ta chết là cái chắc.”
“May là lúc đó lão Quân thượng không có ở đô thành, mà đang ở vực Gọi Hồn tế tự với đám người Nhạc Quân Thiên, vì thế vụ án này đã rơi vào tay Thái tử đương thời —— cũng chính là đương kim Quân thượng.”
Giang Dạ Tuyết khựng lại: “Ta không thể không nói, đương kim Quân thượng là người rất tài ba, hắn nhanh chóng tra ra được ta, sau đó dùng nước Kể Tội thẩm vấn ta. Lúc đó ta cứ ngỡ mọi chuyện đã chấm dứt tại đây.”
“Nào ngờ cuối cùng lại không phải.”
Đáy mắt của Giang Dạ Tuyết chớp động những tia sáng mờ ảo: “Sau khi phát hiện ta có thể luyện chế ma dược, Thái tử chẳng những không khai ta ra, trái lại còn nhận ta vào dưới trướng, làm một ước định với ta.”
Nhạc Thần Tình: “… Ước định gì?”
Giang Dạ Tuyết nói: “Hắn muốn ta dùng khí tức hắc ma của mình, thay hắn tiến hành thí luyện mà hắn cần. Ngoài ra để trao đổi, hắn sẽ giúp ta giấu diếm tình hình với triều thần, hơn nữa còn hứa với ta, chờ khi thời cơ chín muồi, hắn sẽ giúp ta danh chính ngôn thuận giành lại quyền vị của mình ở nhà họ Nhạc, để ta trở thành chủ nhân nhà họ Nhạc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT