Sau khi Mộ Dung Hoàng qua đời, Mộ Dung Sở Y trở nên càng trầm lặng ít nói, thường xuyên tự giam mình trong phòng luyện khí, trên dưới Nhạc phủ chỉ có Giang Dạ Tuyết dễ dàng gặp được hắn.
Trong thời gian để tang, Mộ Dung Sở Y lặng lẽ nặn rất nhiều tượng đất, rót linh lực cho chúng, chậm rãi điều chỉnh và thử nghiệm, bảo chúng học theo thần thái và ngôn hành của Mộ Dung Hoàng, đi qua đi lại trong sân nhỏ của mình. Giang Dạ Tuyết hiểu được nỗi đau trong lòng hắn nên cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy bản vẽ của tượng đất rồi nặn theo.
Có điều Giang Dạ Tuyết không chỉ nặn mỗi Mộ Dung Hoàng, tượng đất nặn ra từ tay hắn, có vài con giống Mộ Dung Sở Y, có vài con giống chính bản thân hắn, thậm chí còn có vài con giống đứa trẻ tên Nhạc Thần Tình vừa chào đời.
Đám tượng đất ồn ào nhốn nháo kia đi tới đi lui trong sân nhỏ, hét la ầm ĩ, phá vỡ bầu không khí vốn ngột ngạt trĩu nặng.
Mộ Dung Sở Y sầm mặt nhìn Giang Dạ Tuyết: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Kiếm chuyện hả?”
Giang Dạ Tuyết đi đến bên cạnh Mộ Dung Sở Y, muốn kéo tay đối phương, nhưng cuối cùng chỉ níu ống tay áo của hắn: “Sở Y, huynh không thể chỉ sống dưới cái bóng của dì Hoàng được.”
Mộ Dung Sở Y thình lình rút tay áo về, ương ngạnh nói: “Ta không có.”
Dứt lời có vẻ không muốn nhiều lời với Giang Dạ Tuyết, chỉ xoay người bước một mình đến trước đài cơ giáp, nhìn đống mảnh vụn của tượng đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bên cạnh lại truyền đến giọng nói ôn hòa kia, có thứ gì đó nhẹ nhàng níu tay áo của hắn, cố chấp gọi: “Sở Y, Sở Y…”
“Đã nói ta không có rồi! Ngươi đừng ——”
Quay đầu phát hiện người nói chuyện chỉ là một tượng đất nho nhỏ, mặt mũi có nét của Giang Dạ Tuyết, đang vụng về dỗ mình vui: “Đừng buồn mà, đừng buồn mà.”
Mộ Dung Sở Y: “…”
“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.”
Mộ Dung Sở Y lẳng lặng lườm nó, lườm một hồi, hốc mắt từ từ đỏ lên. Hắn quay đầu lại, trông thấy Giang Dạ Tuyết đứng dưới hàng hiên rộng lớn của gian nhà, sau lưng là màn trời màu xám chì và hoa tàn rơi như tuyết, tay áo màu ngó sen phất phơ theo làn gió.
Hai người cách nhau một khoảng, nhìn nhau từ xa, vài lần Mộ Dung Sở Y định mở miệng, nhưng đều kẹt lại giữa răng môi, cuối cùng hắn chỉ hậm hực lầm bầm một câu: “… Ngươi nặn xấu quá đi.”
Giang Dạ Tuyết phì cười ra tiếng, dường như cấm chế nào đó đã tan biến, hắn bước về phía Mộ Dung Sở Y, ngẫm nghĩ giây lát rồi dùng một tư thái trấn an nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Sở Y.
“Huynh nói đúng lắm.” Giang Dạ Tuyết dịu dàng dỗ dành hắn: “Vậy tiểu cữu tự mình dạy ta nên nặn thế nào đi, được không?”
Mộ Dung Sở Y: “…”
Quan hệ của hai người lúc đó thật sự là thoải mái nhất, Giang Dạ Tuyết vẫn kiềm chế được dục vọng, Mộ Dung Sở Y cũng rất thân cận với hắn. Thật ra sau này Giang Dạ Tuyết thường nghĩ, nếu mình không ngăn cản chuyện kia xảy ra, phải chăng mọi thứ giờ đã khác.
Bên trong động Hồn Thiên, Giang Dạ Tuyết nâng tay bóp cổ Nhạc Thần Tình, đầu ngón tay lành lạnh, khiến cho người ta nảy sinh cảm giác sởn gai ốc như bị rắn quấn thân.
Giang Dạ Tuyết cúi người, đôi mắt nheo lại một cách nguy hiểm, quan sát Nhạc Thần Tình: “Nhạc Thần Tình, đệ có biết lúc đó, nếu không nhờ ta giúp đỡ, đệ đã sớm bỏ mạng trong tay mẹ ta không?”
Nhạc Thần Tình run rẩy.
Tròng mắt nâu của Giang Dạ Tuyết dí sát vào cậu ta, bên trong như chớp động những tia sáng đã tan biến thật nhiều năm về trước.
——
Không lâu sau khi Mộ Dung Hoàng qua đời, một ngày nọ, Giang Dạ Tuyết cầm đồ chơi nhỏ bằng gỗ mà Mộ Dung Sở Y làm cho đứa bé kia, định vào phòng chơi với Nhạc Thần Tình.
Mặc dù hắn biết rất nhiều người trong phủ thay đổi thái độ với mình cũng vì sự chào đời của Nhạc Thần Tình, nhưng đối với đứa bé còn bọc tã lót ấy, thật ra hắn không có bất cứ địch ý và ác ý nào.
Ngược lại là Mộ Dung Sở Y, dù lòng thương tiếc đứa bé này, nhưng vì sĩ diện nên chưa bao giờ chủ động đến tìm nó, chỉ tùy tiện nhét những món đồ chơi đã dày công đẽo gọt cho Giang Dạ Tuyết, bảo Giang Dạ Tuyết tặng cho Nhạc Thần Tình. Theo thời gian dần trôi, người gỗ nhỏ, ngựa gỗ nhỏ, cá gỗ nhỏ, thỏ nhỏ dựng lỗ tai… một đống đồ lặt vặt do Mộ Dung Sở Y làm chất đầy nôi của Nhạc Thần Tình.
Giang Dạ Tuyết nhìn sóc gỗ trong tay, vừa buồn cười vừa thở dài bất đắc dĩ, hắn nghĩ, thật sự nên bảo Mộ Dung Sở Y tự đến xem, nếu còn tặng kiểu này, bé Thần Tình làm gì còn chỗ ngủ?
Dọc đường nghĩ miên man, đi đến ngoài cửa phòng của Nhạc Thần Tình, lúc đẩy cửa bước vào lại nghe một tiếng “xoảng”.
Giang Dạ Tuyết trông thấy nhũ mẫu của Nhạc Thần Tình như chim sợ cành cong quay phắt đầu lại, chén thuốc làm đổ vỡ nát dưới đất, nước thuốc bên trong phát ra tiếng “xèo xèo” khác thường trên nền đá.
“Dạ, Dạ Tuyết công tử!”
Giang Dạ Tuyết lập tức nhận ra thứ nằm trong chén vốn là thuốc độc làm nát ruột đứt hồn, dưới cơn phẫn nộ và kinh ngạc, hắn túm lấy nhũ mẫu đã sợ đến quýnh quáng: “Chuyện gì thế này?! Bà đang làm gì vậy?!”
Nhũ mẫu là kẻ tham sống sợ chết, lập tức dập đầu liên tục, quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể sự thật cho Giang Dạ Tuyết nghe, nói rằng Tạ phu nhân ép buộc mình, muốn mình thừa lúc trong phòng không có ai đổ thuốc độc vào miệng Nhạc Thần Tình, nếu như không nghe theo, tính mạng cả nhà sẽ khó mà bảo toàn.
Nghe về hành vi của mẹ mình, Giang Dạ Tuyết chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Bất luận thế nào hắn cũng không dám tin mẹ ruột của mình sẽ lại vì quyền thế mà tàn nhẫn đến mức này, hắn bèn dẫn nhũ mẫu đi tìm Tạ phu nhân.
Mà kết quả nhận được, lại là trận đánh chửi cuồng loạn của Tạ phu nhân.
“Con có cái gì để chỉ trích mẹ? Mẹ đang dọn sạch chướng ngại trên con đường sau này của con đấy! Đồ vô dụng không biết tranh không biết giành!”
“Đạo nghĩa cái gì, lương tâm cái gì… thói đời ngày nay vốn là mạnh được yếu thua, là con quá ngây thơ đấy Nhạc Dạ Tuyết! Con có biết mẹ con đi từng bước thế nào mới đi được đến vị trí hôm nay không? Con chưa từng giãy giụa dưới bùn lầy nên con chẳng hiểu được cảm giác làm nô lệ của người khác là thế nào! Con cứ chờ xem, hai mươi năm sau… không, không cần hai mươi năm, mười năm sau con sẽ biết tất cả những chuyện tàn nhẫn mà mẹ làm đều là vì con thôi! Nơi này là Nhạc phủ, không phải loại nhà ất ơ nào, có nó không có con, có con không có nó! Con hiểu không?!”
“Nhạc Dạ Tuyết, sao mẹ lại sinh ra thứ khốn kiếp lòng dạ đàn bà như con chứ!”
Lúc đó Giang Dạ Tuyết cũng vừa đau lòng vừa giận dữ: “Mẹ à, đó là một sinh mạng đấy! Sao mẹ lại thành ra như vậy…”
“Con hỏi được câu này đã chứng tỏ con hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là gia tộc vương hầu! Nhạc Dạ Tuyết, mẹ của hôm nay chính là con của sau này!! Con cứ chờ xem! Con giữ nó lại, những thứ vốn dĩ thuộc về con mai này sẽ trở thành của nó, đến lúc đó…” Tiếng cười bén nhọn của Tạ phu nhân như truyền đến từ cái đêm của nhiều năm về trước, khiến người ta ớn lạnh như tiếng móng tay dài cào vét dưới đáy nồi: “Con nhất định sẽ hối hận hôm nay con ngăn cản mẹ con…”
“Con nhất định sẽ hối hận!”
Con nhất định sẽ hối hận…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT