Quân thượng giương mắt lên, nói khẽ: “… Không thì thế nào.”
Rõ ràng là tẩm điện ấm áp như xuân nở bốn mùa, thế mà lại đột nhiên tỏa ra khí lạnh rét thấu xương.
Quân thượng ngồi tựa vào vương tọa, bễ nghễ nhìn Mặc Tức bên dưới. Hắn bọc áo lông cáo kín mít, khoan thai nói: “Chuyện quá khứ đều đã qua hết rồi, cô giữ chúng lại chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Hi Hòa quân, xin hỏi đống ngọc giản mà khanh bất chấp nguy hiểm tính mạng để phục hồi, chúng có thể góp một viên gạch cho nước nhà, hay có thể giúp bách tính được an cư lạc nghiệp? Có thể làm nước Liệu sụp đổ, hay có thể dẹp yên Cửu Châu dựng thiên hạ thái bình?”
Dừng một lát, Quân thượng nói: “Chẳng làm được gì cả.”
“Giữ lại đống ngọc giản đó, chỉ gây nên hiểu lầm và rắc rối không cần thiết. Chỉ gây nên… khanh nhìn đi, gây nên cục diện hôm nay khanh và ta quân thần đối nghịch nhau.”
“Khanh có còn nhớ tấm bia đá dựng trước cửa đại điện Ngự Sử không? Trên đó viết ‘hôm qua đã chết’, bốn chữ châm ngôn này thật ra không hề sai. Có một vài chuyện cũ, có một số bí mật, cần phải bị năm tháng chôn vùi, một khi bị đào lên, chúng chỉ có hại cho thời thế mà thôi.”
Im lặng giây lát, Quân thượng lạnh nhạt nói: “Cô không ngờ khanh lại nghĩ không thông đến vậy.”
Ánh mắt của Mặc Tức bị bao phủ bởi màu máu đỏ thẫm. Trong lòng hắn như có dung nham sôi sùng sục tuôn trào, máu chảy đều dồn hết lên trán.
Hắn siết tay thành đấm, giọng khản đặc: “Không phải thần nghĩ không thông. Mà là Quân thượng… người nghĩ quá thoáng rồi.”
“Vào đêm mưa gió tám năm trước, người gần như đã hứa hẹn với Cố Mang mọi điều huynh ấy muốn ở trên đài Hoàng Kim, người nói hết những lời ngon tiếng ngọt, người nói chưa từng xem bọn họ như kiến hôi nghiệt súc, người nói sẽ trả cho huynh ấy một thiên hạ người người đều có được công bằng, người nói sớm muộn sẽ có một ngày đích thân đeo khăn lụa anh liệt cho huynh ấy —— Tất cả những lời người từng nói, tất cả những điều người từng hứa, lẽ nào đều là thủ đoạn quyền mưu của quân vương người, lẽ nào đều là giả dối sao?!”
“Hi Hòa quân.”
Quân thượng đột nhiên quắc mắt, hắn nhĩu sống mũi, ánh nhìn trông như hổ sói lúc cắn giết.
“—— Khanh thật sự quá càn rỡ rồi!”
“Thần càn rỡ cái gì?! Thần chỉ muốn mọi chuyện đúng ra đúng, sai ra sai, thần chỉ muốn thấy huynh ấy có được sự tôn trọng mà huynh ấy đáng có chứ không phải tiếp tục bị kẻ khác hãm hại! Tám năm rồi… bí mật này đã ủ trong lòng huynh tám năm rồi, có đau đớn cách mấy huynh ấy cũng chưa từng phản bội người, chưa từng nói cho ai biết sự thật dù chỉ là một chút! Bây giờ huynh ấy kiệt sức rồi, huynh ấy không thể phụng sự cho người nữa, người trả cho huynh ấy sự trong sạch đáng có thì khó khăn lắm à?! Người gạt huynh ấy đến cùng đường bí lối, sau đó thẳng tay đem vứt bỏ, Quân thượng, quân cờ hôm qua của người là huynh ấy, quân cờ hôm nay của người là ai đây?! Là thần sao?!!”
“Rầm” một tiếng, trái cây và bánh ngọt trên bàn đổ ụp hết xuống đất. Bánh đậu bị đập thành bùn nhão, quả nho vỡ tan tành, nước nho chảy đầy đất.
Quân thượng thình lình bật dậy, màu máu trào lên mặt.
“Mặc Tức! Cô nhắc nhở khanh, đừng quên lời thề mà chính khanh đã lập!”
Quân thượng cũng bị dồn vào đường cùng không kịp trở tay mới buột miệng thốt ra câu nói đó, mà sau khi nói xong, hắn gần như hối hận ngay tắp lự.
Đúng như dự đoán, tia sáng trong mắt Mặc Tức chớp động, hắn lấy tay che trán, ngẩng đầu lên, thì thào như đang cười nhạo: “… Lời thề Thiên kiếp…”
Quân thượng: “…”
“Giảm thọ mười năm, tự lập lời thề máu. Từ nay về sau tu sĩ nô tịch không thể dấy binh làm phản, ta cũng không thể dấy binh làm phản, thề chết tận hiến cho Quân thượng, tận hiến cho Trọng Hoa.”
Cảnh tượng năm đó thân bất do kỷ dập đầu lập lời thề máu vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Cổ họng của Mặc Tức giật giật, hắn nhắm đôi mắt ươn ướt lại, lẩm bẩm: “… Đúng là trò hề buồn cười nhất thiên hạ.”
Mặc Tức yên lặng chốc lát, dùng cánh tay che mi mắt của mình, cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng, song tất cả chỉ phí công mà thôi, gương mặt tiều tụy của hắn hiện rõ nỗi hận tận xương tủy. Không biết qua bao lâu, Mặc Tức đột ngột thả tay xuống, lúc mắt đen mở ra lại lần nữa, đáy mắt đã sắc lạnh tận cùng!
Quân thượng nhất thời rùng mình, lập tức nâng tay ngăn cản, nhưng hắn không ngờ linh hạch của Mặc Tức đã tổn hại đến vậy mà nổi giận vẫn hung hãn khiếp người. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, xà tiên Suất Nhiên xé trời bay ra đập vỡ kết giới mà Quân thượng dựng lên, chiếc roi rực ánh đỏ quất mạnh vào không trung một cái, tiện đà hóa thành một thanh kiếm sắc nhọn kề ngay yết hầu của Quân thượng.
Quân thượng lập tức biến sắc: “Hi Hòa quân, nếu khanh xuống tay với cô, khanh sẽ tan thành tro bụi chết không toàn thây đấy!”
“Quân thượng, rõ ràng lúc đó ngươi đã biết sự thật là thế nào, rõ ràng ngươi đã quyết định sẽ không đụng đến tàn quân của Cố Mang —— Nhưng vẫn muốn đòi thêm một lần an lòng ở nơi ta.”
“Hi Hòa quân…”
“Cùng một điều kiện dùng hai lần, một lần buộc huynh ấy vào sinh ra tử, một lần buộc ta vĩnh viễn không thể nào phản bội. Một mũi tên bắn hai con chim, Quân thượng không hổ là Quân thượng, quyền mưu quá hay!”
“…” Quân thượng quay đầu đi: “Lúc đó cô thật sự không thể giải thích với khanh được… khanh tự nhớ lại đi, có phải cô vẫn nhất mực lảng tránh khanh không? Nhưng khanh lại quỳ trước cung điện của cô suốt ba ngày ba đêm…”
Quân thượng đột nhiên quay mặt lại, ánh kiếm rọi vào khiến gương mặt của hắn thêm vài phần dữ tợn.
“Ba ngày ba đêm! Cô còn biết phải nói gì? Bảo khanh cút về đi? Đánh chết cũng không gặp khanh đâu? Khanh làm ơn nghĩ lại cho cô đi Hi Hòa quân! Mấy ngàn cặp mắt của văn võ cả triều đang nhìn cô chằm chặp đấy! Nếu cô nói cho khanh biết sự thật, khanh sẽ làm ra chuyện gì chính khanh không tự đoán được à? Khanh có thể trơ mắt nhìn vị sư huynh tốt kia của khanh đến nước Liệu chịu tội chịu nhục nhiều năm như vậy sao?! Khanh căn bản không làm được!”
Nói đến đây, đôi mắt của Quân thượng vì tức giận và không cam mà hằn đầy tơ máu, hắn trừng mắt nhìn Mặc Tức, run giọng nói: “Những chuyện mà khanh làm, không phải đang dồn ép cô sao? —— Khanh cho rằng cô muốn làm vậy sao!! Khanh cho rằng cô thật sự có thể không thẹn với lòng kê cao gối mà ngủ sao?!”
Mặc Tức giận dữ nói: “Nếu Quân thượng hổ thẹn với lòng, sao hôm nay còn làm ra hành động tàn nhẫn như thế?”
“Nhưng cô có lựa chọn nào chứ?” Quân thượng thở hổn hển, đỏ mắt lườm Mặc Tức, trở tay chỉ vào chỗ ngồi của mình, nói: “Khanh muốn ngồi lên nhìn thử không? Có biết bao chuyện cô căn bản không thể tự quyết được, khanh không ngồi trên vị trí này thì làm sao thấy rõ lũ yêu ma quỷ quái!”
“…”
“Khanh cho rằng cô không muốn trả lại trong sạch cho y sao? Khanh cho rằng cô không muốn nhìn thấy chiến thần của mình lại mặc giáp ra trận chinh chiến sa trường sao, khanh cho rằng cô không muốn nắm tay y nói cho toàn bộ Trọng Hoa biết, nói cho tất cả mọi người biết, tín ngưỡng của bọn họ chưa bao giờ sụp đổ, Cố soái của bọn họ vẫn là Cố soái của bọn họ, tấm lòng sắt son trước nay chưa một lần thay đổi, khanh cho rằng cô không muốn sao?!” Quân thượng cắn nát chữ cuối cùng, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
“Ta nói thật cho khanh biết…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT