Lý Vi lồng tay vào áo cụp mắt đứng thẳng dưới bức hoành trước cổng chính. Sau lưng ông ta là cổng chính khóa chặt của phủ Hi Hòa, trước mặt là cột đá trấn phủ do Tiên vương ngự ban, bên trên dùng chữ Tiểu Triện khắc đầy công trạng của bốn đời liệt sĩ nhà họ Mặc.

“Lý quản gia, ông muốn lật trời à! Lẽ nào phủ Hi Hòa các ông định kháng chỉ sao?!!”

“Triệu Công, ngài nói gì kỳ vậy. Chẳng phải tôi đã giải thích với ngài rồi sao? Hiện giờ Hi Hòa quân đang mang bệnh, không thể ra tiếp vương chỉ được, chờ tình trạng của ngài ấy khá hơn, tôi sẽ lập tức bẩm báo thánh ý đến ngài ấy. Ngài chớ có nổi giận, giận đổ bệnh thì không tốt lắm đâu.”

Triệu Công quả thật tức sùi bọt mép, chỉ vào mũi Lý quản gia mà mắng: “Lý Vi! Ông nói láo cũng phải có giới hạn! Chuyện tối nay Hi Hòa quân tự ý xông vào đài Tư Thuật đến tai Quân thượng rồi! Không ngờ hắn lại dám cướp tên phản đồ họ Cố kia ngay dưới mí mắt của Chu trưởng lão, bây giờ ông lại nói hắn không được khỏe, ông xem ai là thằng ngốc vậy?!”

Lý Vi vuốt mũi: “Khụ, việc này kể ra rất dài dòng, chỉ e bên trong có hiểu lầm…”

“Có hiểu lầm gì được! Chỉ trong một đêm, đài Thần Nông vào phủ, công chúa Mộng Trạch vào phủ, Khương Phất Lê cũng vào phủ —— Sao hả, những người này Hi Hòa quân đều gặp được, chỉ chặn mỗi người của Quân thượng phái tới ngoài cửa thôi —— Đạo lý gì đây?!”

Lý Vi vỗ tay một cái: “Ây da ngài nói quá đúng luôn! Ngài cũng phát hiện ra rồi hả? Những người vào phủ đều là tu sĩ dược tông, tất cả đều đến khám bệnh đêm cho chủ thượng, chủ thượng bệnh nặng lắm luôn đấy!”

“Ông ——!”

Đang tranh chấp kịch liệt, đột nhiên “két” một tiếng, cổng phủ mở ra.

Mặc Tức đứng sau cổng chính, giữa ánh trăng dằng dặc, hắn ngước đôi mắt phượng mỏi mệt nhưng sắc sảo như trước lên, lạnh lùng nhìn ra ngoài.

Lý Vi thật sự đã kéo tới mức không thể kéo được nữa, thấy Mặc Tức đi ra thì không khỏi thở phào, vội tránh sang một bên, cúi đầu nói: “Chủ thượng.”

Mặc Tức bước qua bậc cửa, trầm giọng nói: “Vất vả cho ông rồi. Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Lý Vi lui xuống, Mặc Tức đi tới, ánh mắt men theo thềm phủ, lia xuống nhìn Triệu Công bên dưới. Tuy Triệu Công là tùy tùng thân cận nhất bên người Quân thượng, được Quân thượng tin tưởng, song địa vị tôn ti vẫn còn đó, huống hồ trên người Mặc Tức còn có một luồng khí chất rét lạnh trời sinh, mỗi lần hắn im lặng không cười, loại khí chất này gần như có thể khiến người người cảm giác được áp lực nặng ngàn cân.

Triệu Công lập tức thu hồi thái độ hùng hổ vừa rồi.

Gã cúi đầu hành lễ: “Hi Hòa quân.”

Mặc Tức không đáp lời, khẽ ngước đầu nhìn sao đêm trước mắt, trong mắt chớp động một ít cảm xúc khó tả bằng lời.

Triệu Công nói tiếp: “Quân thượng mời ngài ——”

“Quý thể của Quân thượng thế nào?”

Triệu Công hơi sửng sốt. Gã đã nghĩ đến đủ mọi phản ứng của Mặc Tức, thản nhiên chấp nhận, nổi trận lôi đình, không chịu tuân theo… nhưng rồi vẫn bị câu hỏi không đầu không đuôi của Mặc Tức làm nghẹn họng.

“Mộng Trạch nói mấy hôm trước người tái phát bệnh cũ, bây giờ người sao rồi.”

“… Làm phiền Hi Hòa quân ghi nhớ, Quân thượng tự có trời cao phù hộ, tất nhiên đã gần khỏe hẳn rồi.”

“Được. Vậy tốt.” Quân ủng khảm lát sắt của Mặc Tức giẫm trên mặt đất, hắn bước xuống bậc thềm, lạnh nhạt nói: “Ta theo ngươi vào cung.”

Sâu trong vương thành.

Điện Chu Tước.

Tẩm điện này là nơi ấm áp nhất cả vương thành, cung điện không lớn, nhưng đều được xây bằng nham thạch vận chuyển từ núi Liệt Hỏa ở cực Nam, trong điện quanh năm đốt hương liệu xua lạnh, nơi nơi trải thảm nhung dày cộm. Mỗi lần chứng Hàn Triệt phát tác, Quân thượng sẽ chọn nghỉ ngơi ở đây để tĩnh dưỡng.

Mặc Tức theo Triệu Công đi đến ngoài điện Chu Tước. Triệu Công vào trong bẩm báo, sau đó lồng phất trần lui ra ngoài, khom người nói với Mặc Tức: “Hi Hòa quân, Quân thượng cho mời.”

Mặc Tức bước đến trước cửa điện —— Xưa nay hắn vẫn không thích đến tẩm điện này, bởi vì thảm của điện Chu Tước thật sự quá dày, chỉ cần vừa vào cửa, lòng bàn chân của hắn sẽ lún sâu xuống thảm mềm, hệt như con thú hoang rơi vào trong vũng lầy, lại như con sâu bọ ngã vào tấm mạng nhện, một luồng cảm giác thân bất do kỷ sẽ men theo xương sống bò lên trên, hương huân có thượng thừa cách mấy cũng không xua tan được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play