Vu Tích Nhạc nhịn không được cười phá lên, to tới mức vang hết cả phòng học.

Thích Kiều ngượng chín mặt, nhanh chóng ngồi xuống.

Vu Tích Nhạc cười nói với cô: "Mặt cậu đỏ rần."

Thích Kiều nhanh chóng quàng tay qua bàn và vùi đầu vào đó, hận không thể đào một lỗ dưới sàn để chui xuống.

Nghe thấy tiếng cười trong phòng học lắng xuống mới ngẩng đầu, chủ nhiệm tức giận nhìn về phía Tạ Lăng Vân: "Em dạy hư các bạn khác rồi đấy."

Thanh âm ngả ngớn của Tạ Lăng Vân truyền vào trong tai Thích Kiều: "Oan cho em quá thầy ơi, em có làm gì đâu."

Cũng may trừ hai người ra, phần tự giới thiệu bản thân của các bạn khác sau đó đã trở nên bình thường hơn rất nhiều. 

Đợi lúc mặt hết đỏ, Thích Kiều mới dám ngẩng đầu lên.

Cô len lén nhìn hắn một chút, mới đưa lực chú ý đặt ở các bạn khác.

Riêng phần này đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

" Ngày đầu tiên đi học, mọi người còn có chút xa lạ, theo quy trình từ những năm trước, thầy đã chuẩn bị một trò chơi nhỏ giúp làm nóng không khí." Chủ nhiệm từ trong túi móc ra đạo cụ, những sợi dây nhỏ được đặt trong một chiếc hộp kín, "Các em mỗi người đưa tay rút một đầu sợi dây, nếu có hai người rút chung một sợi thì phải nói ra ấn tượng đầu tiên lúc mới gặp đối phương."

Các quy tắc rất đơn giản và dễ hiểu, lại mang theo cảm giác mới lạ.

Các bạn sinh viên đều tỏ ra hào hứng và háo hức muốn thử. 

Thích Kiều bị Vu Tích Nhạc kéo về phía trước. 

Theo mọi người lần lượt tiến lên lựa chọn, cô cũng chọn bừa một cái.

Không đợi mọi người đều rút xong, đã có bạn vội kéo sợi dây thừng trong tay mình.

Sau đó quan sát biểu tình mọi người, ý đồ tìm ra đối tượng chung sợi dây với mình.

"Còn một đầu dây, là bạn nào chưa tuyển?" Chủ nhiệm lớn tiếng nói.

"Em ạ." Một thanh âm lười biếng vang lên.

Tạ Lăng Vân lúc này mới đứng lên, sải bước đi tới, quét một vòng, ngón tay quấn lấy đầu sợi dây cuối cùng.

Hắn vừa lúc đứng đối diện cô, Thích Kiều liếc mắt nhìn và nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Chủ nhiệm chưa kịp phát biểu thì đã có người sốt ruột bắt đầu trò chơi trước.

Khoa đạo diễn nam nhiều nữ ít cho nên “cặp bài trùng” đầu tiên là một đôi nam đồng học.

Hai người này thân hình cùng màu da đều khác nhau rõ rệt.

Nhìn nhau nửa phút, một người nói: "Trông bạn này khỏe như Thánh Gióng."

Anh bạn kia nghe xong, gật đầu đồng ý: "Cậu nói chuẩn đấy."

"..."

Có người bắt đầu, lúc sau mọi người rất nhanh bắt cặp chơi với nhau.

Bầu không khí xa lạ và hơi gượng gạo dần trở nên sôi động. 

Người chọn cùng một sợi dây với Vu Tích Nhạc là một bạn nam để tóc dài tới thắt lưng.

Anh ta buộc tóc đuôi sam sau đầu, cằm để râu lông quạ, mang chất đặc trưng của một người làm văn học nghệ thuật. 

Vu Tích Nhạc giơ ngón tay cái lên và nói ấn tượng đầu tiên của mình về đối phương: "Kiểu tóc rất phong cách."

Nam sinh tên là Tiết Khải Văn, có lẽ vì kiểu tóc và để râu nên trông cậu ấy già hơn những người khác vài tuổi. Nhưng tướng mạo cùng khí chất cũng không thô kệch, mà rất nho nhã tuấn tú.

Tiết Khải Văn nghe xong câu đánh giá, nở nụ cười ôn nhu: "Cám ơn, ", sau đó đáp lại luôn ấn tượng đầu tiên về Vu Tích Nhạc, " Viên nốt ruồi trên chóp mũi của cậu rất đặc biệt, rất xinh đẹp."

Vu Tích Nhạc đồng ý với lời nhận xét: "Cậu rất có mắt thẩm mỹ."

Tiết Khải Văn cười cười, khiêm tốn nói: "Cám ơn."

Hai người về chỗ, thầy giáo chủ trì nói: "Cặp kế tiếp?"

Chỉ còn lại bốn người.

Thích Kiều ngước mắt, vô ý thức nhìn hắn.

Tạ Lăng Vân tư thái nhàn tản, thân thể hơi nghiêng, dựa vào bàn giáo viên, tựa hồ không để ý tới trò chơi này chút nào.

Nghe chủ nhiệm gọi, hắn mới hơi ngẩng đầu.

Thích Kiều bỗng dưng chột dạ, nhanh chóng rời đi ánh mắt.

Cô lúc đầu cũng không để ý người chọn trúng với mình là ai, nhưng khi thấy có hắn bên trong bốn người còn lại, trái tim tự dưng đập mạnh liên hồi.

Lặng lẽ liếc hai bạn nam khác, có vẻ đều là người hướng nội, Thích Kiều đang phân vân không biết có nên là người làm trước thì sợi dây thừng trong tay phải chợt bị người kéo về phía trước.

Thích Kiều bất ngờ, đứng không vững, bị kéo đi hai bước.

Cô ngước mắt, lông mi run rẩy.

Tạ Lăng Vân đứng cách mấy bước, vẫn là tư thái hững hờ nhưng quyến rũ người kia.

"Thích Kiều, " hắn mở miệng, "Đúng không? Thích nghĩa kế thừa vinh quang, kiều trong cao lớn—— "

Tạ Lăng Vân lời nói hơi ngừng lại, ý cười sâu thêm: "Giới tính nữ, cũng biết dùng Final Cut, Premiere, After Effects cùng Photoshop."

Thích Kiều: "?"

Cô nhỏ giọng: "Em thật sự biết dùng các phần mềm đó."

Tạ Lăng Vân cười một tiếng: "Anh cũng đâu có ý nghi ngờ em."

Các bạn phía dưới thúc giục: "Hai bạn đừng rải cơm chó trên đó nữa, nói nhanh một chút ấn tượng đầu tiên với đối phương đi, thầy ơi, nếu bọn họ nói chậm thì phải chịu phạt hát một bài nhé?"

"Luật mới này hay đấy."

"..."

Thích Kiều không nghĩ tới sẽ cùng Tạ Lăng Vân rút trúng cùng một sợi dây thừng, trong thời gian ngắn càng không biết dùng từ gì để hình dung hắn.

Nghịch ngợm sợi dây ở ngón tay, trong đầu lướt qua mấy chữ.

Kén cá chọn canh, miệng thối, dáng người ngược lại rất đẹp.

Mấy lời trên, tựa hồ... không thích hợp nói ra.

Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tạ Lăng Vân, chợt thấy hắn mỉm cười tinh nghịch, tay phải động nhẹ.

Làn tóc đuôi ngựa trên không trung lay động, Thích Kiều lại bị hắn kéo về phía trước một bước nhỏ.

Động tác rất nhanh, chỉ sợ trừ cô ra, không người chú ý đến.

Tạ Lăng Vân lúc này mở miệng: "Rất ngoan ngoãn."

Ba chữ nói ra rất nghiêm túc, có lẽ là thêm vào chút ý cười, có lẽ là bởi vì tư thái lười biếng, lúc âm cuối truyền vào trong tai Thích Kiều, cô cảm giác tim đập nhanh hơn một chút.

Cô nhấp nhẹ môi dưới nhìn hắn.

Một bên chủ nhiệm đúng lúc phát biểu: "Thích Kiều, đến em rồi."

Tạ Lăng Vân nhìn chằm chằm Thích Kiều, ung dung chờ cô nói.

Ánh mắt của Thích Kiều nhẹ nhàng liếc qua mặt hắn, nhìn chiếc mũi dọc dừa với đôi môi mỏng, cuối cùng tới cánh tay bọc thạch cao, trong đầu vẫn không nghĩ ra được lời nào hay ho.

Đúng lúc đang khó xử, gió từ cửa sổ thổi vào, Tạ Lăng Vân nâng tay tùy ý vuốt phẳng lại mái tóc rối tung.

Cái đồng hồ hiệu Richard Miller giá trị chí ít bảy chữ số lọt vào trong mắt.

Tất cả mọi người còn đang chờ cô, Thích Kiều không muốn chậm trễ thời gian nữa, liền buột miệng nói thẳng: "Rich kid."

Tạ Lăng Vân: "..."

Chủ nhiệm cũng sửng sốt: "Chỉ cái này?"

Thích Kiều siết chặt sợi dây trong tay, cương cứng người gật đầu.

Chủ nhiệm cười cười: "Cũng được, hai em về chỗ đi."

Rốt cục chịu đựng được đến lúc kết thúc, Thích Kiều về chỗ, Vu Tích Nhạc lại gần, chia sẻ tin tức vừa nghe được từ bạn bàn dưới: " Hình như ngày mai phải đi căn cứ huấn luyện quân sự đấy, Kiều Kiều, cậu đoán nếu tớ làm đào binh thì có khả năng bị nghỉ học hay không?"

Lời vừa dứt, chủ nhiệm trên bục giảng đã bắt đầu nói rõ những điều cần lưu ý.

Thay đổi vẻ mặt ôn hoà lúc trước, nói rõ hậu quả vi phạm luật lệ, nếu có người cố ý giả bệnh sẽ bị phạt tới nhà bếp nấu ăn cho cả đội.

Trừ Tạ Lăng Vân ra, vì cánh tay hắn đang bó bột nên được đặc cách nghỉ huấn luyện.

Buổi giới thiệu đầu tiên mất gần hai giờ.

Lúc kết thúc, chủ nhiệm nhìn mười sáu học sinh mới trong phòng học, phát biểu:

"Hoan nghênh mọi người gia nhập khoa đạo diễn, không biết trước khi mọi người quyết định ghi danh có từng đắn đo suy nghĩ, con đường này cũng không dễ đi, tương lai khó khăn muôn trùng, gai nhọn cùng hoa hồng luôn rải cùng một chỗ. Tôi rất chờ mong, các em đang có mặt ngày hôm nay, sẽ vẫn luôn kiên trì bước tiếp. Mấy năm này ngành điện ảnh không ngừng phát triển, nhưng tiền tài, tư bản không phải thứ cốt lõi làm nên vinh quang này mà là…"

Chủ nhiệm dừng một chút, nghiêm nghị nói: "Là sự sáng tạo, là do chúng ta viết ra những ý tưởng mạnh bạo và mới lạ. Cho nên, tôi sẽ tặng cho các em một câu, hi vọng các em bảo trì sơ tâm, hi vọng các em trong bốn năm trên ghế nhà trường sẽ ra sức học tập kiến thức lý luận về nghệ thuật điện ảnh, hi vọng các em, sẽ trở thành những đạo diễn tài ba thúc đẩy sự phát triển của ngành điện ảnh Trung Quốc."

Thích Kiều trong lòng dao động, nhiệt huyết sôi trào.

Mười sáu bạn có mặt trong lớp hôm nay đều phải trải qua biết bao vòng thi, nhiều năm miệt mài luyện tập, gian khổ tranh đua với biết bao thí sinh khác trong cả nước, mang theo ước mơ cùng lý tưởng bước chân vào học viện điện ảnh, lúc này trong lòng ý chí sôi lên sùng sục, mấy bạn nam hàng sau đã cùng nhau hô khẩu hiệu "Quyết không bỏ cuộc".

Thích Kiều giương mắt, vô ý nhìn lên hàng phía trước.

Phong thái của Tạ Lăng Vân cũng không còn uể oải như trước, lại chờ chủ nhiệm tới gần, thấp giọng trêu chọc: "Thầy Dương, sao mấy đoạn này nói giống hệt năm ngoái thế, chẳng lẽ đây là câu khẩu hiệu của trường ta hả?"

Chủ nhiệm: "..."

Thích Kiều: "..."

Cô nhịn không được mỉm cười, nhìn sang chỗ khác.

-

Kế Niệm đã ở ký túc xá trước, phát tin tức trong nhóm hỏi hai cô lúc nào về phòng, phải tận dụng thời gian rảnh tham quan một vòng thành phố trước khi khóa huấn luyện quân sự bắt đầu.

Vu Tích Nhạc vào phòng tắm,

Thích Kiều nhận hai bộ quân phục từ chủ nhiệm, trả lời Kế Niệm trên nhóm WeChat, đi đầu bậc thang chờ Vu Tích Nhạc.

Vào lúc này, ba của cô gọi tới.

"Dạ, con chào ba."

"Kiều Kiều, đã làm xong hết thủ tục chưa?" Ba của cô ôn nhu hỏi.

"Xong hết rồi ạ, con vừa nhận quân phục, ngày mai sẽ đi căn cứ huấn luyện cùng mọi người."

"Có thích ứng với cuộc sống nơi đó không?"

"Có ạ, con không gặp vấn đề gì hết, ba đừng lo lắng." Thích Kiều rất thích hoàn cảnh mới, lại hỏi, "Mẹ đâu ba?"

"Mẹ con đang ngồi soạn giáo án cho buổi dạy ngày mai." Ba ba nói, "Con chờ một chút, ba đưa điện thoại cho mẹ."

Thích Kiều nói: "Thôi ba ơi, con không muốn làm phiền mẹ đâu, để đêm mai con gọi lại cho mẹ sau."

"Ừm, " ba cô lại nói, "Kiều Kiều, báo cho con một tin tức tốt, hai ngày trước có một quý ông gọi điện và nói rằng ông ấy muốn mua hai bức tranh của ba, ra giá rất cao, chắc hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng, đến lúc đó ba ba mua cho con chiếc camera xịn hơn."

Thích Kiều vui vẻ nói: "Thật hả ba?"

"Tất nhiên, chờ mua bán xong ba sẽ gọi lại cho con."

Cúp điện thoại, Thích Kiều vẫn cứ cười ngây ngô mãi.

Cô vui không phải vì chiếc camera mới mà là biết có người nhận mua tranh của ba.

Đã qua hơn hai mươi năm, ba cô vẽ không ít tranh, tích lại thành cả hai thùng tranh to trong nhà.

Dù Thích Kiều không học chuyên ngành mỹ thuật, nhưng vì có ba là họa sĩ nên cô cũng hiểu biết đôi chút.

Ba cô vẽ tranh sơn dầu rất giỏi, năm đó ba từng được ba vị họa sĩ có tiếng nhất trong ngành này tận tay truyền dạy tại Học viện Mỹ thuật Trung ương nên kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thậm chí còn nhận được giải thưởng nghệ thuật sáng tạo do Liên đoàn Văn học thành lập, là giải thưởng hội họa nổi tiếng nhất bấy giờ.

Thực ra nghề này còn yêu cầu phải có chút điên của máu nghệ sĩ mới làm được.

Mà ba cô thì có thừa luôn.

Dù trong tay thiếu tiền thì ba cũng sẽ không chịu bán rẻ bất cứ bức tranh nào của mình.

Ngoài ra  —— ba cô còn từ chối bán cho những kẻ dốt đặc cán mai về hội họa.

Vốn dĩ muốn theo ngành nghệ thuật phải tốn rất nhiều tiền, tài sản trong nhà cũng dần cạn kiệt vì đống thuốc màu vải vẽ đắt đỏ.

Thích Kiều nhớ kỹ, khi còn bé có người nhìn trúng một bức, tới tận nhà xin tranh, ra giá hơn 300 triệu, chỉ để mua một bức tranh rước xuân chưa hoàn thiện.

Đáng tiếc đối phương là chủ công ty than đá nhưng mù chữ, ba cô hỏi đôi ba câu liền biết ông này là dạng người thô kệch, bán tranh cho ông ta thưởng thức chẳng khác nào đàn gảy tai trâu nên dứt khoát từ chối.

Thích Kiều khi còn bé rất đơn giản, cảm thấy ba ba chính là điển hình cho câu ca dao nghèo cho sạch rách cho thơm, nhưng khi dần trưởng thành, mới hiểu được tại sao mẹ không muốn ba làm như vậy.

Dựa theo tình trạng kinh tế lúc đó trong nhà cô, từ chối 300 triệu là sự lựa chọn ngu dốt.

Cô còn đang đắm chìm vào kí ức xa xăm ngày xưa, phía sau bỗng vang lên thanh âm:

"Mày đã hỏi ba mày chưa? Mười vạn hay hai mươi vạn, lão già ra giá nào tao cũng cân được hết."

Thích Kiều: "..."

Giọng đại thiếu gia họ Tạ từ hành lang phía đối diện vang tới, làm khó hắn còn phải dùng cánh tay bị thương kẹp lấy quân phục.

Nguyên lai giữa trưa nghe được "Ba mày" không phải là chửi bậy.

Thích Kiều nghiêng tai, lại nghe hắn nói:

"Tao biết đó là bảo bối của ba mày nên tao mới ra giá cao vậy chứ."

"Còn lâu ba tao chịu bán, nó là đồ vô giá, Lăng Vân, đây là máy quay có phim nhựa 35mm của Đức sản xuất năm 1919, người ta gọi là đồ cổ, hiểu chưa?"

"Bớt nói nhảm, hoặc là giúp tao truyền lời, hoặc là cuối tuần dẫn tao đi gặp ba mày, tao tự mình đàm phán."

Máy quay chứa phim nhựa 35mm đời đầu xuất hiện vào thế kỷ 20.

Thích Kiều ngưỡng mộ nhìn hắn.

Cô hiểu.

Đây chính là máy quay có phim nhựa 35mm đời đầu đấy.

Nếu có tiền thì cô cũng sẽ tìm mọi cách mua về.

Tạ Lăng Vân cúp điện thoại, đi mấy bước đến trước thang lầu.

Thích Kiều đứng ở một bên, tuy tương lai là bạn cùng lớp, nhưng trước mắt ngoài hắn nhận xét một câu "Rất ngoan", cô trả lại một câu "Có tiền" thì hai người cũng không coi là quá thân quen.

Cô tưởng hắn sẽ đi luôn, ai ngờ hắn còn dừng lại hỏi cô một câu:

"Nghe được?"

"Cái gì?"

Đã gần chín giờ, ánh trăng rải rác trên mặt đất, bóng đèn sợi đốt trong cầu thang mờ mịt, Thích Kiều ngửa đầu, ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn.

"Nghe được." Thích Kiều nhỏ giọng.

Tạ Lăng Vân nhét điện thoại vào túi, đổi cánh tay xách quân phục, liếc xéo, ngữ điệu trêu tức: "Ấn tượng đầu tiên lại sâu hơn?"

Thích Kiều: "..."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vừa mới bắt đầu: kén cá chọn canh, miệng thối, dáng dấp ngược lại rất đẹp.

Sau lại: Dáng dấp đúng là rất đẹp.

Phóng viên: Xin hỏi trừ bỏ tướng mạo, còn điểm ưu tú nào khác không?

Thích Kiều: Hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play