Gõ cửa đi vào, liền trông thấy một người đang ngồi trên giường.
Thấy có người tiến đến, nữ sinh tóc ngắn nhìn lại, đẩy đẩy kính mắt, hỏi: "Chào cậu, cậu cũng ở phòng ký túc xá số 306 sao?"
Thích Kiều gật đầu.
Cô không am hiểu nói chuyện với người lạ, trước lúc gõ cửa đã nghĩ sẵn lời nói trong đầu, kết quả vẫn chỉ đáp một câu "Chào cậu" liền lặng lẽ vào phòng.
May là đối phương tính cách thân thiện, chủ động hỏi thăm: "Cậu ở giường số 2 hay số 3?"
Thích Kiều nhìn tờ ghi danh ký túc xá: "Số 3."
"À, " nữ sinh chỉ cái giường trống gần ban công, "Giường số 3 chỗ kia kìa."
"Cám ơn."
"Không có gì." Nữ sinh liếc mắt cười, đứng dậy giúp cô cầm hành lý, lại nói, "Tên tớ là Kế Niệm, học bên ngành thu âm của khoa thanh nhạc."
Thích Kiều cười với cô: "Tớ tên là Thích Kiều, khoa đạo diễn."
"Cậu cũng bên khoa đạo diễn a."
Thích Kiều khó hiểu nhìn cô.
"Bạn kia cũng học ngành đó." Kế Niệm đưa tay gõ gõ vào thành giường số 4: "Vu Tích Nhạc, tỉnh ngủ chưa? Hai người học chung khoa kìa."
Người trên giường bị gõ tỉnh.
Vu Tích Nhạc ngồi dậy với cái đầu bù xù như ổ quạ, con mắt cũng không mở ra: "Chào cậu, tôi tên Vu Tích Nhạc, hôm nào đi học chung nghe."
Nói xong, thẳng tắp ngã xuống, đắp chăn che đầu lần nữa thiếp đi.
Thích Kiều: "..."
Kế Niệm thấp giọng giải thích: "Tối hôm qua cô ấy mất ngủ suốt cả chuyến đi trên xe lửa vì ông ngồi cạnh gáy to quá."
Thích Kiều nhỏ giọng nói: "Vậy tớ sẽ thu dọn đồ đạc nhẹ một chút, để cậu ấy ngủ bù."
Vu Tích Nhạc ngủ một giấc tới một giờ trưa, nhìn dưới giường, thấy hai bạn cùng phòng đều đang im lặng dọn dẹp.
"Các cậu ăn cơm trưa chưa?"
"Chưa ăn."
Kế Niệm nói xong, lấy quyển sách trong tay Thích Kiều: "Đi ăn cùng nhau luôn, thuận tiện dạo chơi quanh trường học một vòng."
Thích Kiều gật đầu, cười nói: "Được."
Kế Niệm chú ý tới nụ cười nhẹ thoáng qua trên mặt cô, nhịn không được nói: "Cậu cười lên trông duyên quá."
Vu Tích Nhạc lại gần: "Tôi xem một chút —— ủa? Sao cậu thấy tôi liền không cười nữa?"
Thích Kiều: "..."
Kế Niệm biểu tình một lời khó nói hết: "Có một loại khả năng, cậu bây giờ giống cái đồ biến thái, Kiều Kiều cười không nổi." Lại chuyển hướng Thích Kiều: "Tớ gọi cậu là Kiều Kiều nghe? Cậu cũng có thể gọi tớ là Niệm Niệm."
"Ừ."
Vu Tích Nhạc cũng không thèm để ý, xoa xoa gương mặt, cố giữ tỉnh táo: "Đi, đi căn tin số 2."
Kế Niệm nói: "Nhưng nghe nói căn tin số 3 nấu ăn ngon nhất."
Vu Tích Nhạc: "Tôi nghe nói căn tin số 2 có món khoai tây xào sợi giá giảm còn một đồng thôi."
Kế Niệm: "..."
Thích Kiều: "..."
Hai người ăn ý nhìn về hai chiếc camera hàng hiệu mà Vu Tích Nhạc đặt trên bàn, bên cạnh còn bày biện máy MacBook Pro bản mới nhất đang sạc pin.
Nhìn xem không giống như là nghèo khó đến mức phải ăn đồ giảm giá.
Kế Niệm: "Đi chỗ khác không được sao?"
Vu Tích Nhạc xoắn xuýt một hồi, cuối cùng thỏa hiệp: "Nếu các cậu không muốn... vậy đi căn tin số 3 cũng được."
Căn tin số 3 ở phía bắc trường học, bên cạnh là ký túc xá nam sinh.
Đã qua giờ cơm nên khi ba người đến, nhà ăn chỉ có lác đác vài người.
Đúng như Kế Niệm nói, nơi này thật là nhà ăn xa hoa nhất trong trường học, có vô số loại đồ ăn khác nhau.
Thích Kiều cùng Kế Niệm chọn rất lâu, mới chọn mua bún cá cùng lẩu cay Tứ Xuyên.
Đợi khi hai người quay về, Vu Tích Nhạc đã ăn hết nửa bát bún, phần dư lại cũng không động đũa. Nhìn thấy trong bát của Thích Kiều không thêm ớt, liền hỏi: "Cậu không thể ăn cay sao?"
"Ừm."
Vu Tích Nhạc đầy hứng thú truy vấn: "Cậu là người phương nào?"
"Tớ sinh ra ở Lạc Dương, khi còn bé cùng cha mẹ sinh hoạt ở Tế Nam qua mấy năm, sau chín tuổi đi Nam Kinh, tốt nghiệp tiểu học ở Tô Châu, trung học ở Hàng Châu. Cho nên... Tớ cũng không biết mình rốt cuộc là người phương nào."
Kế Niệm há miệng thành chữ "O", giọng ao ước nói: "Cậu được đi nhiều nơi ghê."
"Kia tính là một nửa người phương nam rồi? Bảo sao không thể ăn cay, đáng tiếc không thể ăn chung lẩu Tứ Xuyên rồi." Vu Tích Nhạc thở dài nói.
Thực ra vừa rồi Thích Kiều còn chưa kể hết tất cả các nơi cô từng đi qua. Trên thực tế, từ nhỏ, cô chưa từng ở lại một chỗ quá 5 năm.
Ký ức rõ ràng nhất trong trí nhớ là những lần chuyển nhà theo ba mẹ.
Cũng bởi vậy, cũng đều dần dần mất đi liên lạc với bạn bè thời học sinh.
Kế Niệm đang ăn gạo kê trong nồi lẩu Tứ Xuyên, nghe vậy gật đầu lia lịa: "Đồng ý luôn. Phải đông người ăn lẩu mới ngon!"
Có lẽ là biểu tình cùng ngữ khí của Thích Kiều toát ra mấy phần đáng thương, Vu Tích Nhạc há to miệng, thỏa hiệp nói: "Cũng được đi."
Thích Kiều cười một cái: "Cám ơn."
Vu Tích Nhạc nhìn cô chằm chằm nửa ngày, lâu tới mức Thích Kiều cứng còng người, chân thành đặt câu hỏi: "Người phương nam cười lên đều ngọt như vậy à?"
Cô ăn xong rồi, chống cằm nhìn Thích Kiều ngồi phía đối diện, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Sao vậy?" Thích Kiều không khỏi hỏi.
Vu Tích Nhạc nói: "Tôi chợt nhớ tới đến, tôi từng gặp cậu ở lần thi loại. Tới vòng ba tôi mang số 18, cậu là số 14 vẫn là số 15 thì phải?"
"Số 15." Thích Kiều suy tư, nhớ đến, "Ngày đó cậu mặc áo sơ mi và váy trắng."
Vu Tích Nhạc cao hứng nói: "Đúng rồi!"
Thích Kiều bị cô cười lây nhiễm, lại nghĩ đến, theo lý thuyết khoa đạo diễn mỗi năm chiêu sinh nhân số cũng không tính nhiều, vòng thi loại chia làm ba đợt, trải qua vòng đầu cùng vòng hai, chỉ còn rất ít người.
Cô nhớ kỹ Vu Tích Nhạc, lại không nhớ rõ Tạ Lăng Vân.
Huống chi, nếu như gặp qua, cô không có khả năng quên mất một người như hắn.
Không nghĩ ra, Thích Kiều đành mặc kệ.
Cơm nước xong xuôi, tìm hiểu kĩ đường lối, chuẩn bị đi tham quan một vòng quanh trường.
Kế Niệm ghé qua mua trà sữa, Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc đứng chờ tại cửa phòng ăn số 3.
Có vài bồn hoa đặt bên khung cửa, bên trong trồng ngân quế, mới đến thời kỳ nở hoa, nụ hoa sắp nở, trong không khí mang theo chút hương thơm mát.
Thích Kiều đứng dưới tàng cây, đưa tay nghịch một bó hoa, hương quế lưu lại trên đầu ngón tay.
Tuy rất khó thích ứng với cuộc sống nơi đất khách quê người, trong lòng cô vẫn có chút cao hứng.
Từ lúc quyết định ghi danh khoa đạo diễn đến nay vẫn luôn tập chung 100% tâm trí vào ôn luyện và trau dồi chuyên môn, chưa từng dám thả lỏng một chút nào.
Ba mẹ mặc dù rất muốn giúp cô, nhưng giá học khóa bồi dưỡng năng khiếu quá đắt đỏ, bằng cả một năm tiền lương của mẹ nên cô đành phải tự mình luyện tập.
Một năm trước, Thích Kiều quyết tâm dồn toàn lực hoàn thành mục tiêu ấy.
Cho tới giờ khắc này, đứng ở trong sân trường, cô mới chắc chắn đây không phải là mơ.
Đây là trường điện ảnh số một số hai cả nước, là nơi cô sẽ học tập bốn năm. Cô tới Bắc Kinh, toại nguyện đỗ ngành mà cô mong ước, gặp được hai người bạn cùng phòng thân thiện, hết thảy đều tốt đẹp và đáng để mong chờ, ngay cả thời tiết nóng bỏng ngày hè đều trở nên thoải mái dễ chịu.
Thích Kiều cảm thấy bản thân giống một con cá nhỏ tự do bơi lội giữa dòng suối mát.
Đây thực sự là khoảnh khắc tuyệt vời nhất đời cô.
Hai tên nam sinh đi qua trước mặt, sở dĩ chú ý tới, là bởi vì nam sinh đi ở phía bên phải có cánh tay bó bột treo trên cổ.
Bọn họ đang trò chuyện với nhau, bạn nam có màu da rám nắng tức giận nói: "Tao nhọc nhằn đến báo danh cùng mày, chạy lên chạy xuống giúp mày, thế mà mày chỉ dẫn tao đi ăn căn tin là xong à? Tạ Lăng Vân, mày keo kiệt quá rồi đấy."
Cách quá xa, Thích Kiều chỉ kịp nghe thấy Tạ Lăng Vân nói:
"Thế mày có ăn hay không, ba mày..."
Thích Kiều: "..."
Cô nhịn không được, lại nhìn bóng lưng người đi phía bên phải kia trước khi hai người vào cửa.
Nếu không hay nói tục thì tốt rồi.
Vu Tích Nhạc bỗng nhiên đánh Thích Kiều một cái: "Thấy không, cậu có thấy cái anh chàng vừa tiến vào không!"
Thích Kiều chột dạ: "Không có... cậu nói cái gì?"
"Hai người kia đều là rich kid đấy." Vu Tích Nhạc chậc chậc hai tiếng, "Đi bên phải cái kia, trên tay đeo cả đồng hồ hiệu Richard Miller, giá ít nhất bảy chữ số."
"Sao cậu biết?"
Vu Tích Nhạc: "Thì tôi cũng có một cái giống y chang đây."
Thích Kiều: "???"
Cô ý tưởng đột phát hỏi: "Hình như cậu cũng không thích ăn lẩu Tứ Xuyên, sao còn mua nó?"
"Bởi vì món đó chỉ phí sáu đồng, rẻ nhất ở đây đấy." Vu Tích Nhạc hưng phấn bừng bừng giải thích.
Thích Kiều "..."
Cô xác nhận, Vu Tích Nhạc không phải con nhà nghèo, mà là thánh keo kiệt.
-
Hai tuần huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu từ ngày mai nên cả lớp phải tập chung vào đêm nay.
Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc dậy sớm, lúc chạy tới phòng học, bên trong mới ngồi tầm năm tới sáu bạn nam.
Các cô chọn chỗ ngồi hàng thứ hai gần cửa sổ.
Trong phòng học cũng không có mấy người nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng chơi điện thoại, hoặc chỉ thấp giọng trò chuyện với bạn cùng phòng.
Mọi người lúc sau lục tục đến đông đủ.
Thích Kiều đảo mắt một vòng, nhưng lại không thấy Tạ Lăng Vân.
Lúc này, chủ nhiệm kẹp lấy một chồng danh sách tiến đến, là một thầy giáo tầm ba mươi tuổi, mang kính đen, mặc áo phông có cổ, dù trang phục giống các thầy giáo trung niên khác nhưng trên thân lại có loại phong độ của người trí thức.
Đứng trên bục giảng, gật đầu một cái: "Có mặt mười lăm bạn."
Chủ nhiệm cười nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Mọi người có ý thức rất tốt, cơ bản đều tới sớm mười phút."
Dừng một chút, bổ sung: "Trừ một người ra."
Thanh âm nghe cũng không tức giận.
Thích Kiều ngước mắt, thấy phản ứng của thầy chủ nhiệm, anh ta tựa hồ biết Tạ Lăng Vân?
"Thầy họ Dương, sau này sẽ là chủ nhiệm của lớp, mọi người có chuyện gì, vô luận là học tập hay sinh hoạt gặp vấn đề, đều có thể liên hệ trực tiếp thầy."
Chủ nhiệm lưu lại phương thức liên lạc trên bảng đen, sau đó tốn năm sáu phút giới thiệu qua khoa đạo diễn.
Đúng 7 giờ, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa phòng học.
Thích Kiều nhìn qua, không khỏi dừng lại thêm mấy giây.
Hắn thay quần áo khác, không phải bộ áo trắng quần đen buổi sáng cùng giữa trưa, mà là một kiện lam nhạt màu lót áo sơmi, có chữ cái in hoa được thêu bên ngực.
Tạ Lăng Vân lười nhác phanh vạt áo, bên trong là một chiếc áo thun trắng, phía dưới vẫn mặc quần đùi, giày thể thao, bít tất đổi thành loại tất dài, bọc lấy một đoạn mắt cá chân.
"Biết ngay em sẽ tới giờ này mà." Chủ nhiệm nói, "Còn không tiến vào, chờ thầy mời em hay sao?"
Tạ Lăng Vân cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa, nghe vậy nói: "Em nào dám, em sợ em lên tiếng sẽ quấy rầy thầy thôi."
Chủ nhiệm cười: "Nhanh ngồi đi, định đứng đấy gác cửa luôn phải không?"
Tạ Lăng Vân đứng thẳng người, hàng lông mi dài hơi rũ, quét một vòng phòng học, tựa hồ đối với mười mấy đôi mắt nhìn chăm chú không để ý chút nào, trực tiếp tới vị trí hàng thứ nhất gần cửa sổ.
Vừa hay ngồi trước mặt cô.
Thích Kiều lông mi run rẩy.
"Mọi người đến đông đủ rồi, vậy trước tiên, mọi người tự giới thiệu bản thân chút đi, xếp theo thứ tự chỗ ngồi —— "
Thích Kiều từ nhỏ đến lớn, sợ nhất chính là phần tự giới thiệu ngày đầu tiên khai giảng.
Nhưng mà một giây sau, chủ nhiệm chỉ Tạ Lăng Vân: "Em nói đầu tiên." Lại điểm điểm Thích Kiều: "Em kế tiếp, về sau, theo thứ tự giới thiệu."
Thích Kiều nhéo nhéo ngón tay, đang muốn trả lời, hắn đã đứng lên tới.
"Chào mọi người, tôi là Tạ Lăng Vân, giới tính nam, có thể sử dụng thành thạo Final Cut, Premiere, After Effects cùng Photoshop."
"..."
Trên bục giảng chủ nhiệm biểu tình một lời khó nói hết, nhìn hắn hỏi: "Hết rồi à?"
"Hết rồi ạ." Tạ Lăng Vân nói.
"Được rồi, em ngồi đi." Chủ nhiệm bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, lại nói với mọi người: "Tạ Lăng Vân năm ngoái xin nghỉ học một năm nên năm nay sẽ học chung với niên khóa lớp ta."
Thì ra là thế.
Thích Kiều rốt cuộc hiểu ra, bảo sao không gặp hắn ở vòng thi loại.
Mới nghĩ xong, đã bị chủ nhiệm gọi lên: "Bạn nữ phía dưới tiếp tục đi, mọi người có thể giới thiệu về bản thân nhiều một ít để hiểu biết lẫn nhau hơn." Lại cảnh cáo: "Nghiêm cấm học tập cách nói qua loa của Tạ Lăng Vân."
Thích Kiều hít sâu, đứng dậy, rũ mắt liền có thể nhìn thấy hàng trước người.
Hình như trong không khí có mùi chanh thơm thoang thoảng.
Tựa hồ là mùi dầu gội đầu của Tạ Lăng Vân.
Cúi đầu xuống, liền trông thấy xoáy tròn trên đỉnh đầu hắn, sợi tóc mềm mại suôn mượt bồng bềnh theo gió.
Thích Kiều mới phát hiện tóc của hắn rất đen.
Vu Tích Nhạc tưởng cô sợ tới ngu người, đụng đụng cánh tay nhắc nhở.
Thích Kiều hoàn hồn, nhẹ giọng nói: "Chào mọi người, tớ là Thích Kiều, Thích mang nghĩa kế thừa vinh quang, Kiều mang nghĩa cao lớn."
Yên tĩnh ba giây, chủ nhiệm hỏi: "... Còn gì nữa không em?"
Hơi thở bên trong tất cả đều là mùi hương dễ ngửi kia, Thích Kiều phản ứng hơi chậm, đại não không trải qua suy nghĩ nói: "Giới tính nữ, cũng biết dùng Final Cut, Premiere, After Effects cùng Photoshop."
"..."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Final Cut, Premiere, After Effects, Photoshop đều những phần mềm quan trọng được sử dụng trong ngành đạo diễn.
-
Tết Đoan Ngọ vui vẻ!
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT