Cả thành phố chìm trong cái nóng gay gắt đầu tháng sáu.

Trong khách sạn Quốc Tế, ngó qua khung cửa sổ phòng, ập vào mắt là bạt ngàn những tán cây dã hương xanh ngát trải dài tận chân trời, thỉnh thoảng từng hồi còi tàu ngân dài cao vút lại vang lên xa xa phía bờ sông.

Khi bình minh vừa rạng, sắc màu của sự sống phủ kín trời mây.

Lúc Thích Kiều đang chìm đắm trong hình ảnh ấy thì trợ lý dẫn theo chuyên viên tạo hình vào phòng.

"Kiều Kiều, tới giờ hóa trang rồi."

Thích Kiều "Ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn ngắm nhìn tầng tầng mây đen vừa kéo tới ngoài kia.

"Nhìn trời âm u thế này thì mưa chắc rồi, thế mà dự báo thời tiết còn nói hôm nay trời quang mây tạnh cơ đấy, đúng là vớ vẩn." Trợ lý ỉu xìu phàn nàn.

Ban đêm có một buổi lễ vô cùng long trọng sẽ diễn ra, tập hợp toàn các nhân vật tai to mặt lớn.

Ngay khi Thích Kiều thu được thư mời vào ba tháng trước, người đại diện đã phân phó chuyên viên tạo hình thiết kế lễ phục cũng như cách trang điểm và tạo kiểu, quyết tâm tạo ra một trận kinh thiên động chúng.

"Đêm nay thảm đỏ dải ở bên ngoài." Chuyên viên tạo hình mang theo một chiếc váy nhung đỏ tiến vào, "Gió ngoài kia ngày càng thổi ác, cầu trời khấn phật là trời không mưa."

Lời vừa dứt, cơn mưa như vũ bão đã đổ ụp xuống.

Khác với hai người trợ lý mặt ủ mày ê, Thích Kiều ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, đáy mắt dần dần nâng lên nhè nhẹ vui thích.

Tốn hơn ba giờ loanh quanh với bộ trang phục, đến lúc chuẩn bị đi chụp ảnh, chuyên viên tạo hình nhìn phần lưng trắng nõn lộ ra bên ngoài với những đường cong hoàn hảo của Thích Kiều, linh cảm chợt hiện, đề nghị: " Nếu thêm đóa hoa đính vào hồ điệp xương sẽ càng thêm hoàn mỹ – chờ chị thêm nửa giờ đồng hồ nữa nhé?"

Thích Kiều trên thân khoác bộ váy dự tiệc định chế cao cấp thiết kế kiểu dáng thấp ngực, cổ đeo sợi dây chuyền kim cương Cartier, phía sau lưng nửa lộ, chiếc đai lưng thắt nơ quấn quanh vòng eo thon uyển chuyển điểm tô vào màu rượu đỏ hoa lệ mỹ diễm.

Vốn màu da của cô đã trắng nõn từ trước, lại mặc kín đồ chống nắng che mấy tháng, nên khi mặc vào bộ váy này, phảng phất như sữa bò hòa chung với rượu nho vậy.

Đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.

Trợ lý kích động chụp vô số tấm hình: "Tuyệt lắm, tuyệt lắm!"

Thích Kiều không quan tâm.

Cô đưa lưng về phía bọn họ, cảm nhận được đầu bút lông mềm nhọn lướt qua phía sau lưng, mang theo hơi chút tê dại.

Mỹ nhân ở cốt không ở da, trợ lý cảm thấy, Thích Kiều quả thực là mẫu người hoàn hảo. Lúc mới xuất đạo còn mang chút thanh thuần non nớt, bây giờ ngây ngô rút đi, đã là một đại minh tinh xinh đẹp động lòng người.

Trong lúc nhàm chán, Thích Kiều mở một bộ phim đoạt giải Oscar năm ngoái trong top đề cử phim mà cô lưu lại trên máy từ lâu vẫn chưa kịp xem.

Mới coi được nửa tập, Thích Kiều đã bị phân thần bởi tiếng hô lớn của trợ lý.

"Hoàn mỹ! Thật là một tác phẩm không tì vết."

Thích Kiều hơi nghiêng đầu, từ hình ảnh phản chiếu của mặt gương mà nhìn được toàn bộ phía sau.

Một đóa hồng đỏ kiều diễm dần dần thành hình trên làn da trắng nõn.

Chuyên viên tạo hình trong tay còn cầm bút vẽ, tiếp tục phác họa, ngòi bút hơi điểm, kia đóa hoa hồng liền lại càng thêm linh động.

Đang tập trung vẽ, vô tình ngẩng đầu lên một cái, tầm mắt bỗng dưng rơi xuống một khuôn mặt minh diễm hiện lên trên mặt gương. Trợ lý ngây ngốc nửa ngày, suốt bốn năm trời, tuy mỗi ngày đều nhìn thấy khuôn mặt này nhưng vẫn không tránh khỏi bị hấp dẫn.

Nhiếp ảnh gia nhanh tay nhấn chụp, kịp thời bắt được khoảnh khắc mỹ nhân trong kính quay đầu nhìn, kích động tới run rẩy một hồi lâu mới nói: "Đây sẽ là bức ảnh tuyệt nhất đêm nay."

Trợ lý tiến tới, gật đầu như giã tỏi: "Chút nữa nhất định phải phát trương này, thể nào cũng kinh động toàn trường!"

Tất cả nhân viên cảm xúc đột nhiên tăng vọt.

Duy chỉ có nhân vật nữ chính, không thể hiện chút đắc ý nào, chỉ cười nhẹ, ánh mắt lại rơi vào bộ phim còn đang xem dở.

Chụp xong ảnh, trợ lý vác một tấm thảm tới.

"Xe chuyên dụng đang chờ bên kia, bất quá bây giờ xuất phát có chút sớm, Kiều Kiều, cô có muốn nghỉ ngơi chút không?"

Hôm trước, Thích Kiều vừa chụp xong một bộ phim.

Ròng rã bốn tháng, bôn ba suốt bốn phía tỉnh thành, mùa đông phải lên tận núi tuyết quay phim, trải qua cái lạnh âm độ trên hồ Nộ Giang, huyện Ninh Lạng, tỉnh Vân Nam, sau đó suốt cả mùa mưa đoàn phim bị mắc kẹt trong vùng Miêu Trại vô danh thuộc huyện Quý Châu tỉnh Quảng Nam. 

Fan truyền tai nhau, một khi cô đi đóng phim là như mất tích khỏi truyền thông luôn, mà sự thật thì Thích Kiều đúng là chỉ tập chung vào công việc cả bốn tháng trời qua.

Vừa đóng máy, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền lại tới buổi lễ tối nay.

Cô đã thiếu ngủ rất nhiều ngày nên trợ lý mới thử hỏi một câu.

"Không sao đâu." Thích Kiều xoa huyệt Thái Dương, ngữ khí nhu hòa mà nói: "Em chỉ là có chút đói, chị giúp em mua chút đồ ăn với, thêm một ly cafe Starbucks đá nữa nhé."

Trợ lý vui vẻ đáp ứng, lập tức xuống lầu.

Thích Kiều ngồi ở bên cửa sổ nhìn sắc trời, mưa đã tạnh từ lúc nào.

Cầm điện thoại di động lên mới thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ từ ban trưa.

Đại khái là bà đoán được cô đang mắc việc nên không đánh nữa.

Thích Kiều gọi lại, rất nhanh đầu bên kia đã bắt máy.

Thích Kiều hỏi thăm mẹ vài câu, lúc sắp tắt lại nghe được vài tiếng ho khan trầm đục.

"Mẹ, mẹ thế nào rồi?"

"Cảm vặt mà thôi, con đừng lo."

"Không được, nhỡ biến chứng thì sao, mẹ khám bác sĩ chưa?"

"Uống vài viên thuốc là ổn ngay ấy mà, con cứ yên tâm đi."

Thích Kiều không tin, nhưng thấy mẹ liên tiếp đảm bảo nhiều lần, thanh âm nghe hào sảng khỏe mạnh, cuối cùng yên tâm lại.

Những năm này đã xảy ra nhiều chuyện khiến cô có chút lo được lo mất.

Cúp máy không bao lâu thì trợ lý trở lại.

Lúc đưa đồ cho Thích Kiều cũng không quên nói: "Nhớ kiềm chế khẩu phần ăn một chút nhé."

Nữ minh tinh phải luôn tuân theo chế độ ăn nghiêm ngặt để giữ dáng.

Thích Kiều bật cười: "Em nhớ rồi."

Trợ lý thuần thục đem chai nước, ô dù và các vật dụng khác nhét vào trong bao, miệng lẩm bẩm: "Chị vừa rồi xuống lầu vô tình gặp lại một đồng nghiệp cũ, anh ta nói đêm nay trên Weibo vẫn còn chưa công bố một vị đại nhân vật. "

"Là vị nào thế?" Thích Kiều nghe loáng thoáng.

"Chị hỏi mà anh ta không nói, đúng là uổng phí giao tình bao năm nay mà!" Trợ lý bĩu môi nói, "Anh ta chỉ tiết lộ giới tính vị này là nam thôi."

Đúng lúc này hộ vệ gọi điện tới nhắc nhở thời gian, trợ lý đi theo Thích Kiều đi xuống lầu.

Sáu năm trước lúc mới xuất đạo, Thích Kiều thậm chí còn chẳng biết cách đi giày cao gót. Vậy mà giờ đây, cô đã có thể lướt đi một cách nhẹ nhàng trên chiếc giày có đế mười phân.

Thang máy đến lầu một, Thích Kiều nhấc làn váy lên, tiếng giày cao gót giẫm lên nền cẩm thạch phát ra thanh thúy. Đội hộ vệ áo đen một trước một sau đi theo bên cạnh cô, mỗi khi có người đi qua sẽ ngay lập tức bao quanh bảo hộ Thích Kiều ở giữa.

Thích Kiều bất đắc dĩ lên tiếng: "Thế này có vẻ khoa trương quá."

"Đâu có! Em đã quên lần trước..." Trợ lý nhanh chóng dừng lời, ở đại sảnh nhiều người phức tạp nên tốt nhất là cẩn thận một chút, nghĩ vậy cô chuyển lời: "Thế này có tính là gì, khối người còn phô trương quá đáng hơn nhiều."

Mới nói xong, phía trước có tiếng ồn ào truyền đến.

Một nhóm hơn mười người hộ vệ áo đen cường tráng, vây quanh một nữ minh tinh mang chiếc váy dạ hội màu hồng nhạt.

"Đó, so với người ta, bên mình có là gì." Trợ lý nhỏ giọng nói.

Thích Kiều thất thần, không vì sự phô trương thái quá kia, mà là cô nghe lọt hai chữ được nhắc tới trong cuộc đối thoại giữa đối phương và trợ lý.

"Không phải nói đạo diễn Tạ sắp tới sao? Đã qua nửa giờ, ngài ấy thế nào còn chưa đến?"

Trong vòng cũng không có đạo diễn danh tiếng nào mang họ Tạ.

Không...

Còn có một người.

Thích Kiều bước chân hơi ngừng lại, nhưng tại sao hắn lại trở về vào thời điểm này?

Cô mỉm cười một cái, vẫn chưa để ở trong lòng, rất mau theo trợ lý lên xe.

Xe chuyên dụng chậm rãi khởi hành.

Giống như là vòng quay định mệnh đã chú định.

Cô chỉ là vô ý thức nhìn về phía ngoài.

Ánh mắt lại tự động rơi vào một người.

Cách bức màn màu đen trên cửa sổ xe, bóng một nhóm người từ thang máy bước ra phản chiếu qua bức tường thủy tinh của khách sạn.

Rõ ràng nhiều người như vậy, trong mắt của cô lại chỉ chứa duy nhất một hình bóng.

Bất cứ lúc nào, vô luận bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn cứ nổi bật như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Cửa kính pha lê màu đen phảng phất tự động che thêm một tầng huyền bí cho hắn.

Tạ Lăng Vân đứng ở trung tâm đám hộ vệ, chậm rãi bước tới.

Cơn mưa lại bất chợt rơi xuống, từng hạt lộp độp đập ngoài cửa xe.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn phản chiếu qua kính, mang theo chút xa lạ, hiện lên trong mắt Thích Kiều.

Vô số hình ảnh về hắn hiện lên, giống một bộ phim quay chậm, tua đi tua lại vô số lần trong đầu cô.

May mà xe đã phóng nhanh về phía trước làm cô không tới nỗi quá thất thố.

Thích Kiều nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không quay đầu lại.

-

Cơn mưa thế tới rào rạt, không tới một phút đồng hồ, mặt đường đã lầy lội những vũng nước.

Trong không khí tràn ngập hơi thở mùa hè.

"Đạo diễn Tạ, ngài tới rồi, không biết ngài có thích ứng với cuộc sống trong nước chưa? Tôi biết một nhà làm đồ ăn Hoài Dương đặc biệt nổi danh, không biết..."

Tạ Lăng Vân híp mắt, thần sắc bực bội.

Không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Lý Nhất Nam đã đưa tay ngăn lại, nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Cô Phùng, gặp được cô hôm nay là vinh hạnh lớn của tôi."

Thấy Tạ Lăng Vân quay đầu rời đi, nữ minh tinh họ Phùng liền muốn theo sau nhưng Lý Nhất Nam đã nhanh chóng chắn lại, thầm than phiền cô gái này không tinh tế chút nào, hôm nay tâm tình Tạ Lăng Vân không tốt nên mong cô ta đừng có dại mà chọc tổ ong vò vẽ.

"Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ phụ trách báo cáo cho Tạ Lăng Vân."

"Có chuyện tôi muốn đích thân đàm luận với đạo diễn Tạ."

"Cô Phùng, nói với tôi cũng như nhau mà!"

...

Tạ Lăng Vân làm lơ cuộc trò chuyện sau lưng.

Vừa ra khách sạn, cơn mưa đột nhiên trở nên nặng hạt hơn, rào rào trút xuống.

Tạ Lăng Vân không lập tức lên xe Bentley Mulsanne ngừng ở trước mặt mà chăm chú nhìn theo chiếc Elfa của Thích Kiều đã mất hút phía xa.

Tiếng mưa rơi tí tách đánh tan cảm xúc bức bách trong lòng, Tạ Lăng Vân ngắm nhìn màn mưa xa xa, ngồi lên Bentley rời đi.

Xe không được ngừng trước cửa đại sảnh quá lâu nên Lý Nhất Nam không dám tới trễ, lừa gạt vị nữ minh tinh kia xong thì tranh thủ thời gian chạy đến.

"Tiệc tối diễn ra ở Mercedes, cách chỗ này không xa." Phân phó lái xe xong, Lý Nhất Nam thở một hơi dài, căn dặn người ngồi sau, "Đã lỡ đáp ứng rồi thì chút nữa đừng có lấy mặt lạnh đãi người đấy, cậu nhớ chưa?"

Tạ Lăng Vân mặt không đổi sắc, cũng không biết có nghe vào hay không, đốt ngón tay chống trên huyệt Thái Dương, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa xe.

Lý Nhất Nam cười, mỗi khi gặp ngày mưa, tâm tình của vị tổ tông này so bình thường tốt hơn nhiều, nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, bàn giao luôn tiệc tối hành trình.

Xem ra trận mưa này, đúng lúc tắt đi sự bực bội trong lòng hắn.

"Yến tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, biết cậu không thích loại trường hợp này nên tôi đã cùng ban tổ chức nói rõ. Cậu không cần bước trên thảm đỏ, trực tiếp vào trong luôn là được. Lần này coi như trả một ân tình cho tổng giám đốc Tiết, dù sao ngài ấy đầu tư nhiều tiền cho điện ảnh của chúng ta như vậy, giờ cậu chỉ cần ló mặt chút thôi là ngài ấy có thể thu lại đủ tiền vốn rồi, quá nhẹ nhàng, dại gì mà không làm."

Tạ Lăng Vân: "?"

Lý Nhất Nam: "Lẽ nào cậu không biết, trên mạng fan liếm nhan của cậu so fan chân chính nhiều gấp tám trăm lần sao?"

Tạ Lăng Vân mặt không cảm xúc, ngước mắt liếc nhìn anh ta một cái, Lý Nhất Nam thông minh làm một động tác "Tôi ngậm miệng".

Xe chậm rãi rẽ vào đường tới thành phố Tân Giang, nhìn ra xa, tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông bên bờ sông sừng sững cao ngất ở trong màn mưa, đèn neon lấp lóe, tạo ra không khí hư huyễn mộng ảo.

"Nghe nói đêm nay có không ít biểu diễn, mấy vị minh tinh top đầu đều tới, bao gồm cả..."

Anh ta quay đầu nhìn, hắn vẫn mang biểu tình nhạt nhẽo mà nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt cứng nhắc lạnh băng.

Lý Nhất Nam thở dài: "Được rồi, đợi lát nữa lại tới phiên tôi giải quyết cho cậu thôi, dù sao cậu cũng đâu chú ý mấy thứ này bao giờ."

Hắn từ chối cho ý kiến, nghe tiếng mưa rơi, dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không cần đi thảm đỏ nên Tạ Lăng Vân đợi đến gần sát giờ mới tiến vào tiệc tối.

Đủ loại ánh sáng phản chiếu, xa hoa tới tận cùng.

Vừa bước vào, đã nghe thấy tiếng fan trên khán đài hò hét chấn động cả màng nhĩ.

Tạ Lăng Vân khuôn mặt lãnh ngạnh, nói ra câu đầu tiên: "Chỉ nửa giờ."

Lý Nhất Nam nhìn khuôn mặt bực bội khó chịu của vị tổ tông này, âm thầm may mắn hắn không có quay lưng về luôn.

"Được được được, nghe cậu hết."

Tạ Lăng Vân vào đại sảnh, sau lưng thanh âm trên khán đài cũng không dừng lại, cũng không biết là thấy được ai vào sân, đám người này tựa như điên vậy.

"Lăng Vân? Trở về từ lúc nào thế?"

Có người tiến lên bắt chuyện, là vị tiền bối tuổi tác lớn hơn hắn mấy tuổi, Tạ Lăng Vân rốt cuộc cho người ta mặt mũi, đứng dậy xã giao.

Dạng này trường hợp, lui tới bắt chuyện xã giao đương nhiên không ít.

Cùng mấy vị trong vòng có thể xưng là tiền bối hàn huyên xong, lại có người khác tiến lên đưa danh thiếp, Lý Nhất Nam cản hết lại, mãi mới có thời gian để thở, anh ta lập tức gọi một ly rượu nho trắng.

Rượu tự nhiên là ban tổ chức cung cấp, Tạ Lăng Vân tiếp qua, đưa lên ngửi một chút, lại buông xuống.

"Nước."

Lý Nhất Nam “sách” một tiếng, nhìn ra hắn ghét bỏ: "Vâng, thưa đại thiếu gia."

Anh ta phàn nàn một tiếng rồi gọi thêm một ly nước.

Tạ Lăng Vân nhấp một ngụm nhỏ, nhìn ánh đèn không ngừng lấp lóe chiếu lên từng gương mặt. Trai thanh gái lịch, ưu nhã quyến rũ, người người đều đang cười, hắn lại chỉ cảm thấy vô vị.

Cảm xúc trên mặt càng thêm lãnh đạm, nghiêng đầu gọi Lý Nhất Nam: "Cho tôi đặt trước vé máy bay, đêm nay hồi Bắc Kinh."

Vừa dứt lời, phương hướng khán đài lại đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai.

Trên đài, người chủ trì vào chỗ, đèn chiếu bắn ra một đường ánh sáng.

Tất cả mọi người đều tưởng, những tiếng thét kia là để chào đón giây phút mở màn.

Lý Nhất Nam ở trong hoàn cảnh huyên náo, gian nan hỏi lại: "Đêm nay trở về? Nghỉ ngơi một đêm đi, cậu không mệt nhưng tôi mệt, khách sạn đều đặt xong rồi."

Tạ Lăng Vân không biết có nghe vào hay không, vẻ lười biếng mệt mỏi giấu ở hai đầu lông mày, ánh mắt tùy ý quét ngang sân khấu.

Sau lưng tiếng la càng lớn, không ngừng đập vào trong tai.

Bỗng dưng, Tạ Lăng Vân ngừng lại.

Trong tiếng hò hét kia, một cái tên dần dần hiện ra.

Ánh đèn lóe lên, dưới đài một mảnh u ám.

Lối vào, một đoàn người không nhanh không chậm tới.

Bóng người trùng điệp, màu váy đỏ như ẩn như hiện.

Tạ Lăng Vân giương mắt nhìn, rốt cục thấy rõ người bị hộ ở trung ương.

Hắn ánh mắt rốt cuộc rời không ra hình bóng ấy.

Đi qua ghế mời, có người hướng cô hỏi thăm, có lẽ là quen biết, Tạ Lăng Vân nhìn thấy cô nghiêng đầu, hướng người kia cười, đẹp đến có chút không chân thật.

"Chỉ còn chuyến bay lúc mười một giờ, hay là ngày mai đặt sau..."

Lý Nhất Nam đang muốn tận tình khuyên bảo khuyên một chút, dù sao vị tổ tông này đã làm quyết định thì chín đầu ngưu cũng kéo không lại, chỉ là lần này, liền nghe Tạ Lăng Vân nói: "Ừm."

Lý Nhất Nam chấn kinh: "Hả?"

Tạ Lăng Vân nói: "Hôm nào?"

Buông di động, Lý Nhất Nam đang khó hiểu, lại phát hiện Tạ Lăng Vân đang nhìn chằm chằm một cái phương vị.

Anh ta nghi hoặc nhìn theo, liếc mắt thấy một đạo thân ảnh yểu điệu.

Không khỏi nhìn nhiều một chút.

"Đây không phải là cô Thích Kiều đi."

Mười mấy mét bên ngoài, Thích Kiều cùng người chào hỏi xong, được trợ lý dẫn tới chỗ ngồi.

Bọn họ ngồi cùng một hàng, ở giữa lại cách mấy người.

Trên đài người chủ trì ngay lúc này đọc lời chào mừng.

"Rất đẹp, đúng không?" Lý Nhất Nam biết Tạ Lăng Vân đối với bên trong vòng giải trí không quan tâm nên giúp hắn giải thích, "Đây chính là một trong những nữ diễn viên nổi tiếng nhất mấy năm gần đây trong nước, Thích Kiều. Cô Thích hình như cũng tốt nghiệp học viện điện ảnh, hai người cũng coi là bạn cùng trường đấy. Nhưng cô ấy học ngành diễn xuất, khác khoa nên chắc cậu không quen biết..."

"Ai nói cô ấy học ngành diễn xuất?" Tạ Lăng Vân bỗng nhiên cắt lời.

"A... Không phải sao?"

Lý Nhất Nam chỉ nghe nói Thích Kiều là học viên bên học viện điện ảnh, lại là diễn viên, tự nhiên cho rằng cô học ngành diễn xuất.

Tạ Lăng Vân không trả lời câu này.

Thần sắc càng thêm lãnh đạm lên.

Yến tiệc xa hoa thế này, vốn là đất diễn cho các minh tinh ganh đua sắc đẹp chứ không phải nơi để khoe khoang mấy thứ giải thưởng.

Trên đài người qua kẻ lại, Tạ Lăng Vân uống cạn một ly nước, dáng người lạnh lùng quyền quý. Khí tràng cường đại quét ngang toàn trường khiến mấy kẻ định giật dây bắc cầu sợ hãi mà lánh xa.

Lơ đãng nhìn qua nơi nào đó, lại phát hiện cô đang vui vẻ trò chuyện với người khác.

Tạ Lăng Vân đang nhìn chằm chằm thì đột nhiên, cô hơi nghiêng người, cách đám đông, hai người bốn mắt chạm nhau.

Chỉ một cái chớp mắt.

Thích Kiều dẫn đầu dời đi ánh mắt, không ngập ngừng chút nào.

Tạ Lăng Vân nhếch mép một cái, trong mắt xẹt qua một tia mỉm cười, nhưng cũng không làm thêm bất cứ hành động dư thừa nào.

Hắn nhìn Thích Kiều đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau khán đài.

Tạ Lăng Vân ngừng lại một chút, khuôn mặt sắc bén vô thức căng chặt.

Sau mười phút, thấy bóng hình xinh đẹp rực rỡ kia đã trở lại chỗ ngồi, hắn lấy ra tấm danh thiếp giấu trong túi áo âu phục, kẹp ở tay một lúc mới đưa cho Lý Nhất Nam.

"Đi, nói với cô gái đằng kia, tôi muốn trân trọng mời cô ấy đóng nhân vật nữ chính cho bộ phim sắp tới."

Lý Nhất Nam vừa uống xong hai ly rượu, ngơ ngẩn nói: "Cậu nói ai?"

Tạ Lăng Vân ngữ khí không kiên nhẫn: "Thích Kiều."

"Nga nha." Lý Nhất Nam đứng dậy, kỳ quái liếc hắn một cái, "Cậu quen cô Thích à?"

"Bớt nói nhảm."

"Ây, tôi nghe đồn, cô Thích rất kén chọn kịch bản cùng đoàn đội, lịch trình của cô ấy cũng dày đặc hết rồi, vụ hợp tác này khó mà thành công."

Tạ Lăng Vân gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn, nói cho Lý Nhất Nam bốn chữ: " Người quen biết cũ."

"?"

"Cô ấy sẽ không từ chối tôi."

"???"

Lý Nhất Nam mờ mịt, im lặng rời đi.

Tạ Lăng Vân thu hồi ánh mắt.

Hắn nhàm chán rót ra một ly rượu nho trắng Deakin Estate Moscato của Ý, dù hắn không thích hãng này cho lắm nhưng đây đã là loại rượu sang nhất có thể tìm được trong yến tiệc rồi nên đành miễn cưỡng chấp nhận.

Vừa buông ly rượu xuống, Lý Nhất Nam đã mang theo tấm danh thiếp kia quay về.

"Tôi đã nói nguyên câu của cậu cho cô ấy."

"Sau đó?"

"Cô Thích từ chối rồi, và..."

"Và?"

"Cô ấy nói không quen biết cậu."

"......"

Lý Nhất Nam có chút lúng túng hỏi: "Hai người quen nhau thật hả?"

Còn chưa nói xong, đã thấy Tạ Lăng Vân ngửa đầu ực một cái cạn ly rượu kia, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn hắn.

Lý Nhất Nam: "?"

Tạ Lăng Vân đưa mắt tìm kiếm, cách đám người, lần nữa đem tầm mắt dừng trên bóng người có làn váy đỏ.

Lần này, hắn rất nhanh thu lại ánh mắt.

Cho đến khi thấy người kia rời đi cùng trợ lý tới phía sau hậu trường thay đổi lễ phục.

Hắn đứng dậy.

"Cậu đi đâu thế?"

"Con người có ba cái vội, " Tạ Lăng Vân ngữ khí bất thiện, "không cần đi theo."

-

Trợ lý suy nghĩ nát óc cũng đoán không ra, vừa rồi khi anh ta tự xưng là người đại diện của Tạ Lăng Vân tới mời Thích Kiều diễn phim, cô không thèm nhìn một cái đã trực tiếp từ chối.

Phải biết, những bộ phim mà Tạ Lăng Vân biên đạo, không bộ nào không lọt top đầu.

Phòng bán vé đắt như tôm tươi không nói, danh tiếng các diễn viên cũng được nâng lên một tầng cao.

Cả diễn viên chính lẫn phụ, đều thu được lượng fan đông đảo.

Hắn luôn được xưng là đạo diễn trẻ tiềm lực nhất, thiên tài kỳ ba nhất từ trước đến nay.

"Kiều Kiều, vừa rồi sao em cự tuyệt anh ta? Đây chính là... là... Tạ Lăng Vân đấy!"

Thích Kiều không để ý, cười cười: "Chị cứ coi em là kẻ không biết điều đi."

Hai người đi vào phòng nghỉ ngơi.

Hậu trường nhân viên lộn xộn, không ngừng có người chào hỏi, Thích Kiều mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng, tia rung động kia lại thật lâu không tiêu tan.

Cho đến khi tới ngã rẽ ngoài hành lang, bên tai an tĩnh lại, cô mới thở phào. Vừa định tìm phòng có treo tên mình thì bỗng thấy bóng người đứng dựa trên bức tường đằng xa.

Hắn dáng người cao ráo, một chân hơi đưa lên, bàn tay cắm trong túi quần. Tư thái hờ hững, lười biếng nhưng lại mang theo sức cuốn hút lạ kỳ.

Lúc đầu gặp hắn cũng như vậy.

Thích Kiều ngừng chân.

Thấp giọng cùng trợ lý nói: "Chị vào trước đi."

Trợ lý lòng đầy nghi hoặc, tròng mắt ở trên hai người đổi tới đổi lui, im lặng vào phòng.

Chờ hành lang chỉ có hai người, Thích Kiều mới đi qua.

"Đạo diễn Tạ có chuyện tìm tôi sao?"

Tạ Lăng Vân nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Đạo diễn Tạ?"

Không đợi Thích Kiều trả lời, lại nói: "Xem ra cô Thích thật sự không nhớ tôi?"

Cô nói một câu Đạo diễn Tạ, hắn liền đáp lễ một tiếng cô Thích.

Dùng cách xưng hô tôn kính nhất trả lại cho cô.

Thích Kiều không phản bác.

Bàn tay giấu bên hông nắm chặt, trên mặt biểu tình lại thanh lãnh như không có chuyện gì: "Đạo diễn Tạ có chuyện gì không?"

Tạ Lăng Vân nhìn chăm chú vào mắt Thích Kiều, sau một lát, hắn khẽ cười, nghiêm túc lên, lại biến trở về dáng điệu thiên tài đạo diễn xa cách lãnh đạm kia.

Hắn tiến lên một bước, dường như muốn ly khai, lại dừng một chút lúc đi ngang Thích Kiều.

Cúi đầu, liếc mắt, hô hấp phảng phất ngừng ở bên tai.

Thích Kiều hơi cứng lại, chỉ nghe hắn nói: "Cô Thích bạc tình quá đấy."

Xoay người đi, nam nhân cao lớn bóng lưng biến mất ở lối rẽ.

Thích Kiều lúc này mới chầm chậm hồi ức lại, cũng lâu lắm rồi chưa gặp hắn.

Hoa nở hoa lại tàn, đảo mắt một cái 5 năm đã qua.

Mùa hè năm ấy bọn họ chia tay, giờ đây gặp lại trời cũng vào hè, là định mệnh sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play