“Nhã Lan, là tôi coi thường cô rồi!” Ninh Mộ Hàm vắt chéo chân, đung đưa ly rượu vang trên tay, ánh mắt đó nhìn thẳng vào người trước mắt, không che giấu sự tức giận.

“Đều như nhau cả thôi, cả tôi và cô, chúng ta là cùng một loại người.” Nhã Lan nhàn nhã vuốt phẳng chân váy bên dưới, mỉm cười nhã nhặn đáp lại, đúng chuẩn một quý bà quyền quý. So ra thì dáng vẻ giận dữ của Ninh Mộ Hàm kém sang hơn hẳn, còn lộ ra vài phần thấp kém.

“Cùng một loại người? Nhã Lan, cô đề cao bản thân quá rồi! Mọi thứ cô có được ngày hôm nay đều là tôi cho, muốn ngang hàng ngang vế với tôi, cô xứng sao?”

Ninh Mộ Hàm trả lại toàn bộ những lời Tiền Dụ đã nói ngày hôm qua.

Trong cuộc chiến này, kẻ mạnh mới có quyền nắm giữ tất cả, Nhã Lan chỉ là một hòn đá được tạo ra để thay bà khuấy đảo mặt hồ gợn sóng này mà thôi, vậy mà hòn đá đó hôm nay lại dám dõng dạc ở đây muốn ngang vai ngang vế với chủ nhân của mình sao? Đúng là buồn cười.

“Xứng hay không xứng, về sau mới biết được.” Nhã Lan nhếch môi, cầm lấy túi xách quay người đi về.

Ninh Mộ Hàm đứng trên đỉnh cao quá lâu, có lẽ đã quên đi một số thứ. Con đường bà bước đi từ trước tới nay chính là con đường khó khăn nhất. Cô công chúa lọ lem gặp được chàng hoàng tử của đời mình có thể bình yên để sống hạnh phúc từ đó về sau sao? Câu trả lời đương nhiên là không. Cô ta sẽ chỉ biết càng nỗ lực chứng minh bản thân, thậm chí còn điên cuồng đến mức đánh mất bản thân.

Ninh Mộ Hàm, cứ chờ đó đi, mọi thứ mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Kiều Hạ Linh cầm tấm thiệp mừng sinh nhật trên tay, vẻ mặt quái dị dựa đầu vào vai của Cố Thịnh hỏi nhỏ: “Anh nói xem Mạn gia này đầu óc tất cả đều bị nước vào hay sao mà lại tổ chức sinh nhật của con trai trạng trọng quá mức vào thời điểm nhạy cảm này?”

“Ha... Tự mình đường chết.” Cố Thịnh khinh miệt nói.

Hai vợ chồng nhà họ Mạn gấp gáp như vậy hắn có thể hiểu được. Mạn lão gia tử vừa mất, mặc ngoài nhìn thì thấy vẫn bình yên nhưng dưới gối Mạn Tây Nam bây giờ chỉ có hai đứa con, con gái Mạn Ly sau này phải lấy chồng, nhà họ Mạn đương nhiên không rơi vào tay cô ta được. Về phần Mạn Thanh Tuyền, ốm yếu nhiều bệnh, tài giỏi đến mấy cũng chỉ được vài năm, nhưng vậy đã đủ rồi, mấy năm ngắn ngủi cũng để đứa trẻ thừa kế được sinh ra. Cho nên, tiệc sinh nhật lần này chính là một buổi tuyển vợ điển hình.

Có điều, như vậy mới thú vị chứ. Con trai độc đinh được cưng chiều biết bao lâu nay lại không phải con ruột của mình, Mạn Tây Nam không biết có vì thế mà lên cơn nhồi máu cơ tim không nữa. Để kỷ niệm, hắn đã làm vài phần quà nho nhỏ coi tỏ rõ thành ý.

Hai ngày trước.

“Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Đường Minh Tú đang làm việc liếc xéo Cố Thịnh, cảnh giác nhìn hắn lùi lại hai bước chân muốn chạy, nhưng Cố Thịnh đã nhanh hơn, bắt được tay cô ta kéo lại.

Cảm thấy bản thân chạy không được, Đường Minh Tú ngồi xuống ghế, hất cằm hách dịch: “Cố tổng tìm tôi có chuyện gì? Nếu muốn nói về chuyện năm xưa thì khỏi cần. Kiều Hạ Linh năm đó mới bảy tuổi, vốn dĩ không có khả năng suy nghĩ chu đáo, tôi sẽ không làm gì cô ta. Còn nữa, mong ngài chuyển lời rằng từ nay về sau, không hẹn gặp lại.”

Cố Thịnh chống tay xuống bàn, nguy hiểm nheo mắt, từ trong túi áo lấy ra một nửa cuốn sổ bị cháy đen đẩy về phía trước, “Vốn định đưa cho cô thứ này nên mới đến mà xem ra cô Đường đây không cần.”

“Thứ này…”

Đường Minh Tú vội vã cướp lấy, từ trong túi lấy ra một nửa cuốn sổ còn lại ghép vào với nhau. Bất kể góc độ nào, từ chữ viết, mức độ tổn hại lẫn viền giấy đều cho thấy chúng đã từng là một, chỉ vì lý do nào đó mà bị miễn cưỡng tách ra.

“Anh có được thứ này từ đâu?”

“Quá trình là một cái gì đó rất dài, chúng ta không thể chỉ để ý tới kết quả thôi sao?”

Mặc kệ tên này có được từ đâu, cô chỉ cần biết đây là nửa cuốn nhật ký người chị quá cố đáng thương của cô để lại là được. Tìm bao lâu, cuối cùng cũng thấy rồi!

“Nhưng tôi vẫn cần phải nhắc nhở cô, bí mật sẽ chỉ là bí mật khi không được bật mí. Cuốn sổ này cũng như chiếc hộp của Pandora vậy, một khi mở ra thì không thể hối hận được nữa. Đường Minh Tú, cô là em của Đường Vân, tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ cho kỹ. Nếu lựa chọn rút lui, tôi sẽ đảm bảo nửa đời sau của cô vô ưu vô lo, còn nếu chọn lựa tiếp tục...”

Cố Thịnh không nói tiếp mà chỉ lấp lửng để đó bởi cả hai người đều hiểu được kết cục của lựa chọn thứ hai quá mức tàn khốc.

“Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Lúc ngẩng đầu lên thân ảnh của Cố Thịnh đã biến mất từ bao giờ, cô cầm lấy cuốn sổ, vuốt v e từng con chữ đã nhòa dần theo thời gian, nước mắt theo đó chảy dài. Bất chợt dưới tay kệnh lên cái gì đó, cúi đầu, nhìn thấy bên dưới xuất hiện một chiếc USB, chắc hẳn là do Cố Thịnh trước khi đi cố ý để lại.

Về đến nhà, Đường Minh Tú vội vã bật thứ đó lên xem. Đoạn băng đã cũ vang lên tiếng rè rè giống như mấy cái đài cát xét ở quê, mất một lúc mới có hình ảnh đen trắng hiện lên, ly nước trên tay trượt xuống vỡ tan tành, hai tay che miệng không thốt lên lời.

Là chị ấy, Đường Vân.

Lộc cộc.

Hẻm nhỏ tối đen không một bóng người, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô gái đang sợ hãi trốn chạy. Cô liều mạng chạy về đằng trước, không dám có một chút lơ là hay nhìn về phía sau. Tiếng bước chân đuổi theo ngày một gần. Trong đôi mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng vô bờ, hình ảnh phản chiếu của những người bình thường bằng xương bằng thịt đang đuổi phía sau lại chính là đám quái vật ghê tởm, máu lạnh vô tình.

Bịch.

Cô vấp vào hòn đá dưới chân ngã quỵ, máu từ đầu gối chảy chạy dài đến tận gót, nếu nơi này có ánh sáng, Đường Vân nhất định sẽ nhìn thấy đầu gối của bản thân thảm đến mức độ nào. Cơn đau từ chân truyền đến lại không có cách nào so sánh được với nỗi sợ hãi trong lòng, cô không hề quan tâm mà vẫn tiếp tục chạy, như thể chỉ có làm như vậy thì bản thân mới có thể sống sót.

Tiếc thay, vì chân đau nên tốc độ của cô giảm đi, chưa bao lâu đã bị lũ người kia đuổi kịp.

Một gã trong số đó túm lấy tóc cô giật ngược lại, mấy gã còn lại thì hả hê cầm đèn pin chiếu thẳng loạn xạ. Khi nhìn thấy gương mặt sợ hãi tột độ cùng hoang mang của người con gái đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng, bọn chúng không có chút nào thương tiếc mà còn càng cười lớn hơn, sau đó thi nhau tuôn ra những lời nhục mạ, dọa dẫm.

“Mày chạy nữa cho tao xem nào.”

“Con đ**m, tao xem lần này mày còn dám cắn ông đây không.”

Bốp...

Một bạt tai không chút lưu tình được giáng xuống, gương mặt đã thảm thương nay lại càng thảm thương hơn, Đường Vân hộc ra một ngụm máu lớn, sợ hãi quỳ xuống khóc lóc van xin.

“Tôi xin các anh hãy tha cho tôi đi. Tôi còn có em nhỏ ở nhà cần nuôi dưỡng, thật sự không thể chết ở nơi này.”

“Chỉ cần các anh tha cho tôi, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm.”

Đám người kia nghe xong liền nhìn nhau cười, trong mắt bọn chúng chỉ còn lại vẻ giễu cợt không cách nào giấu giếm, “Gì cũng được sao?”

Máy quay dí sát vào mặt cô, quay lại gương mặt hốt hoảng đang giãy giụa trong tuyệt vọng ấy một cách cận cảnh nhất.

Tên tóc đỏ đứng đầu nắm lấy tóc cô kéo đến chiếc xe đang đậu bên ngoài, hai tên còn lại thì cầm lấy máy quay đùa đùa nói nói.

Đường Minh Tú đứng ở bên cạnh, hai hàm răng cắn chặt, cô vươn tay muốn đánh giục bọn người kia nhưng thứ đánh vào chỉ là không khí hư vô.

“Chị… Chị ơi…”

Sau đó, cô trơ mắt nhìn bọn chúng từng chút, từng chút một làm nhục chị gái, huyết lệ chảy xuống, gầm gừ giống như một con thú bị bỏ rơi, dù có vùng vẫy đến đâu vẫn không thoát ra được.

Thân thể dần mất đi độ ấm, hai mắt trợn trừng, khắp người đều là dấu vết h0an ái bẩn thỉu.

“Này... Cô ta hình như không ổn rồi! Không thấy động đậy gì cả.”

“Mày quan tâm làm gì, biết bí mật của bà chủ Ninh rồi còn muốn sống chạy ra ngoài. Xùy...” Một tên khinh thường đóng lại cúc quần, nhổ bọt xuống thân thể mềm oặt bên dưới, “Cái thứ đồ rách nát, mới chơi vài lần đã ngất rồi, chán bỏ mẹ.”

“Thằng ôn con, mày tức chút đức đi xem nào.”

“Được rồi! Trước hết cho cô ta uống chút nước đã, đừng để chết thật thì chút nữa chúng ta khó ăn nói với người ta.”

Cảnh trong mơ theo đó vỡ thành mảnh vụn, Đường Minh Tú ngồi phắt dậy, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, đáy mắt vẫn còn vương vấn giọt nước mắt khi nãy chưa kịp rơi. Cô không biết bản thân đã xem đoạn băng đó bao nhiêu lần, nước mắt cạn đến mức không thể rơi nổi nữa.

Đèn trong phòng được bật sáng, cô tự rót cho mình một ly rượu vang rồi khoác thêm một chiếc áo ngoài ra ban công hóng mát, đôi mắt căm phẫn hướng về nơi xa.

Phanh...

Những mảnh thủy tinh từ ly rượu đang uống giở thi nhau cào cấu lên những tấm ảnh được treo trên tường. Gương mặt ghê tởm của đám người khi nãy dưới màu đỏ của rượu vang lẫn những vết xước bị rạch khắp người, trông bọn chúng bây giờ không khác gì chị gái cô khi nãy trong cơn mơ.

Không đừng lại ở đó, từng chiếc phi tiêu ùn ùn kéo đến, cái nào cái đó đều trúng vào chính diện gương mặt cao cao tại thượng của Ninh Mộ Hàm, nát bấy đến mức không thể nhìn ra hình hài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play