“Ngài...” Ninh Mộ Hàm tức giận đập tay vào thành ghế, hai mắt nứt ra vẫn phải nhịn xuống, miễn cưỡng nở nụ cười châm chọc: “Luật chơi là của ngài, ngài muốn làm gì thì làm, một trưởng lão cấp thấp như tôi làm gì có quyền chứ? Mọi người nói có đúng không?”

Hửm? Ông lão chống gậy nheo mắt, cười khằng khặc đầy ghê rợn: “Ninh Mộ Hàm, thu lại đống tâm tư nhỏ của cô đi. Lão già ta đây cho cũng là cho cũng là cho hai lão già họ Mạn và họ Ninh kia mặt mũi, về phần cô, trong mắt ta không đáng mặt đồng.” Dừng lại một lúc ông mới tiếp tục: “Thứ ta có thể đưa ra được thì cũng có thể thu hồi lại được, ít nhất trước khi chết, việc xóa sổ thế lực của một hai cái gai đối với ta vẫn không khó khăn chút nào.”

Toàn trường vì lời này lạnh ngắt như tờ. Xóa sổ khỏi Ám Vân, đó là khái niệm gì, bọn họ đương nhiên hiểu rõ. Một gia tộc muốn lớn mạnh và giàu có lâu dài, ngoại trừ việc làm ăn có thể lộ ra ánh sáng bên ngoài thì không thể thiếu được một vài con đường không chính quy, mà con đường đó cần thông qua một đường dây trung gian để vận hành cho thật tốt, và Ám Vân chính là lựa chọn tối ưu nhất, an toàn nhất. Không ai dám tưởng tượng, nếu bọn họ bị tách khỏi nơi này sẽ có kết cục như thế nào.

Ninh Mộ Hàm đã nhận ra được tầm nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt tái nhợt, bàn tay giấu trong túi áo run lên, rất lâu rồi mới có người khiến cho bà ta cảm thấy sợ hãi như vậy. Đáng chết, đều do tên Cố Thịnh kia khiêu khích làm tâm trạng nôn nóng quá mức, làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.

“Thật xin lỗi ngài hội trưởng, tôi chỉ là bất bình thay cho con gái nên có lỡ lời, mong ngài thông cảm.” Ninh Mộ Hàm cúi đầu, thành khẩn nói.

“Được vậy là tốt nhất. Bằng không, để tôi ra tay với con cháu của hai lão già kia, lòng sẽ cảm thấy không được thanh thản cho lắm!”

Nói rồi quét mộ vòng nhìn xung quanh, dừng lại trên gương mặt lạ lẫm của Nhã Lan và Cố Lam Hi, quay đầu hỏi hội phó: “Chỗ của chúng ta an ninh vẫn tốt đó chứ?”

Hội phó không hiểu ra sao, toát mồ hôi lạnh, vội vã tiếp lời.

“Tổng bộ của Ám Vân vẫn luôn được các thành viên giữ kín, không ai dám để lộ nửa phần, chuyện này tôi có thể đảm bảo.”

Hội trưởng hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Cứ cảm tưởng như đang bới lông tìm vết.

“Vậy hai kẻ lạc loài đó ở đâu ra? Tàng hình đi vào?”

Ông nói xong liền giơ gậy chỉ vào Nhã Lan và Cố Lam Hi đang ngồi ở hàng ghế của Ninh gia, gương mặt giấu trong lớp áo choàng trầm xuống, khí thế lạnh lẽo lẫn bễ nghễ của kẻ bề trên tỏa ra bốn phía, thậm chí còn có sát ý lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt đậm chất của dân lính đánh thuê.

“Ngài hiểu lầm rồi! Hai người bọn họ là người của Cố gia, do Ninh gia nhiệt tình đề cử nên đang trong giai đoạn khảo sát, tạm thời giữ chức vụ trưởng lão dự bị. Tôi nghĩ lần họp mặt này không quá quan trọng nên mới mời họ tới. Lại không biết rằng...”

Hội phó liên tục lau mồ hôi trán, cắn răng giải thích. Lần này lão ta đâm lao thì phải theo lao. Người là ông chấp nhận cho vào, nếu không bảo toàn được, mặt mũi chính là mất sạch, chưa kể còn bị lão già này trách tội, khi đó chức vị hội phó giữ được hay không còn khó nói.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Ninh Mộ Hàm không giấu được vẻ bất mãn. Đều do người phụ nữ này gây ra, bằng không sao ta sao lại rơi vào tình huống khó xử như vậy cơ chứ?

Thứ tham lam không có điểm cuối, lúc nhận tiền thì nhanh như chớp, đến khi có chuyện lại chỉ biết đổ lên đầu người khác. Tên vô dụng.

“Thịnh, cháu biết hai người đó không?”

Cố Thịnh: “...” Ông Tiền đưa cái nồi lớn như vậy cho hắn làm gì?

Hắn còn đang mong ngóng mọi chuyện mau kết thúc để về ôm vợ ngủ ngon đâu, ai ngờ được lại thành thế này. Ánh mắt nhìn về phía ông nội ngồi chính giữa mang theo ý khẩn cầu.

Cố Mục xấu hổ nhún vai, ho nhẹ hai cái. Chuyện của lão Tiền ông quản không được, cái tên này trước nay tính tình quái gở, đừng nhìn bề ngoài thật thà mà lầm, trình độ gây chuyện của hắn lúc trẻ so với ông chỉ hơn chứ không kém. Lần này vất vả lắm mới rũ bỏ thân phận quản gia trở về, không để hắn chơi chán, sau này người bị giày vò chính là thân già ông đây. Cố Mục nháy mắt với bạn hữu ngồi kế, nụ cười hiền từ đến không thể hiền từ hơn.

Thạch lão gia tử che mặt, liếc xéo Cố Mục đang giả vờ không biết gì, thở dài lên tiếng: “Hội trưởng, tôi thấy trời không còn sớm, hay là làm lễ nhậm chức cho Cố Thịnh trước, về phần hai người bọn họ, tìm thời gian giải quyết sau cũng không muộn.”

“Ông mệt thì về nhà mà nghỉ ngơi. Tôi mượn ông ở đây nói chuyện à?”

Tiền Dụ trực tiếp hạ lệnh đuổi người làm vẻ bình tĩnh trên mặt Thạch lão gia tử như muốn nứt ra, tần suất vuốt râu tăng vọt. Cái tên khốn nạn Tiền Dụ này, già rồi còn không nên nết, miệng vẫn độc ý như hồi nào. Trước mặt người trẻ tuổi, không chịu cho ông chút mặt mũi nào.

Nhã Lan và Cố Lam Hi bên kia đã gấp đến không được, bọn họ so với những người ở đây không hiểu được sâu sắc Ám Vân đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là Cố Lam Hi nghé mới sinh không sợ cọp, trực tiếp nhảy bổ lên tranh cãi: “Hội trưởng, chúng tôi đúng là đường đường chính chính được mời tới. Tôi biết ngài vì Cố Thịnh mới ra mặt làm khó, nhưng chuyện gì cũng cần có điểm dừng, bằng không...”

“Bằng không thì sao?” Tiền Dụ nhướn mày hỏi lại.

Hai kẻ dư thừa, nếu không phải thằng nhóc Cố Đinh kia kiên quyết muốn cưới, ông đã thay mặt Cố Mục đuổi hai kẻ này đi từ lâu, chứ còn để bọn họ tác quai tác quái ở nhà họ Cố chắc. Hai tên ăn cháo đá bát, vong ơn phụ nghĩa, nhìn thôi đã thấy chướng mắt. Còn cả tên nhóc Cố Lam Hi kia nữa, đức tính dưới sự nuôi dưỡng của Nhã Lan đã tàn tạ đến mức độ này, đúng là hết thuốc chữa.

“Chuyện đó...” Cố Lam Hi ấp úng nhìn mọi người xung quanh. Hắn nói mấy câu này là định khuấy đảo ý chí chống lại sự chuyên quyền của lão già sắp xuống lỗ kia, vốn tưởng sẽ có nhiều người ủng hộ, ai dè một tên đều không có.

Hừ! Lũ già nhát gan, sợ chết đến mức độ này còn bày đặt tổ chức ra tổ chức lính đánh thuê cái gì chứ?

Nhã Lan so với con trai cẩn thận hơn, cũng có mắt nhìn người hơn, tuy không nghĩ mấy lời Cố Lam Hi có gì sai nhưng vẫn kéo áo hắn, lắc đầu.

“Hội trưởng, thành thật xin lỗi ngài. Lam Hi nó thực sự không có ác ý. Hôm nay nhận được lời mời của phó hội trưởng, lại là lần đầu tiên tham dự sự vụ trong tổ chức nên thằng bé có phần quá khích, nói ra mấy lời không hay.

Thế này đi, Cố Thịnh và Lam Hi đều là anh em, ngài xem có thể nể mặt anh trai nó tha cho nó lần này không? Dù sao là ngày vui của thằng bé, nếu mẹ kế và em trai ruột lại xảy ra chuyện, người khác nói ra nói vào thì không được hay cho lắm.”

Tiếp đó lại quay qua chỗ của Cố Mục, giọng điệu mềm mại: “Bố, con biết chuyện hôm nay là con và Lam Hi không đúng. Nhưng đây là đều là chuyện trong nhà, chúng ta vẫn nên về nhà giải quyết, chứ ở đây thì e...” Nhã Lan cười nhạt nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, ý tứ không còn nói cũng biết.

“Hít... Tôi có phải đánh giá thấp Nhã Lan này rồi không? Cô ta nào giống bộ dạng người nhát gan lại huênh hoang không sợ phiền phức giống vẻ bề ngoài, rõ ràng là một con cáo thành tinh.”

“Đều là bảo vệ con trai cả thôi, có trách thì trách con trai bà ta ngu ngốc khó bảo. Nếu không có mấy lời khi nãy, cho dù Cố Mục đứng ra bảo vệ, hai người bọn họ chưa chắc đã có thể nguyên vẹn quay về. Nhã Lan thông minh, bà ta đánh vào là thể diện của Cố Thịnh, mà Cố Thịnh chính là người thừa kế sẽ nhậm chức trong hôm nay của hội trưởng. Vậy thì khác nào chính là đánh vào thể diện của ngài ấy. Nước đi này cao minh lắm, tất nhiên không phải một kẻ tầm thường nghĩ ra được.” Một người đưa ra nhận xét khách quan.

Đối mặt với ánh mắt như cười như không của Cố Thịnh cùng với những tầm mắt xa lạ khác dò xét dừng trên người mình, mồ hôi trên lưng Nhã Lan chạy dài. Hơn hai mươi năm nay, để sống sót, để lớn mạnh, bà ta gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mặc kệ là linh hồn hay thể xác đều bị bán rẻ mới bước được đến một bước này.

Một bên cùng với Ninh Mộ Hàm hợp tác, một bên âm thầm qua tay của Cố Đinh cùng chú hai của hắn tập hợp lực lượng, mỗi bước đi đều cẩn thận, dù cho bị người ta khinh rẻ, ghen ghét vẫn phải giấu đi vuốt nhọn, hèn mọn mà sống.

Thật không ngờ lại bị lật tẩy trong âm mưu của tên nhãi Cố Thịnh kia.

Cố Thịnh cười khẽ nhìn bà, ánh mắt khiêu khích không hề che giấu như muốn nói: “Lâu như vậy cũng nên tháo mặt nạ xuống thôi.”

Hắn sắp xếp lâu như vậy, hắn cũng muốn xem thử liên minh bền chặt giữa Ninh Mộ Hàm và Nhã Lan có thể kéo dài bao lâu.

Tiếp đó, buổi lễ nhậm chức diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Cố Thịnh thành công trở thành người thừa kế của Ám Vân, đồng thời thử thách mà Ninh Mộ Hàm đặt ra cũng bị hủy. Ninh Mộ Hàm dù không cam lòng cũng không thể nói được gì, Tiền Dụ bênh vực người mình rõ rành rành, nếu không may Cố Thịnh xảy ra mệnh hệ gì, ông lão đó nổi giận không phải bà có thể thừa nhận nổi.

Chuyện này vẫn cần tính kế lâu dài, Cố Thịnh nhất định phải chết nhưng không phải hiện tại. Chưa kể hiện tại còn có một chuyện khẩn cấp hơn cần phải làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play