Ba ngày sau, tiệc sinh nhật.

Khách khứa hôm nay đến nhà họ Mạn rất đông, phần lớn đều là người có máu mặt, bình thường rất khó để nhìn thấy, có điều hôm nay lại giống như lũ gà chạy đầy đường. Đâu đâu cũng là những gương mặt tươi cười giả tạo làm người ta chán ghét.

Ninh Mộ Hàm lần này đúng là dốc hết vốn gốc.

Khác với Cố Thịnh ăn mặc tương đối trang trọng, hôm nay Kiều Hạ Linh chỉ mặc một chiếc đầm xòe màu trắng điểm một bông hoa sen làm họa tiết, kết hợp với đôi bông tai bằng đá Sapphire màu xanh làm toàn thân đều toát lên khí chất thanh cao, tao nhã. Đặc biệt là khi đứng bên cạnh Mạn Ly với lối trang điểm đậm nét, cả hai giống như hai thái cực đối lập nhau hoàn toàn, làm mọi người trong bữa tiệc không khỏi ghé đầu vào bàn tán.

“Nói xem, các người thấy ai đẹp hơn?”

An Tùy Lâm cầm theo ly rượu, dõng dạc bước tới, gác tay lên vai của người vừa nói, thao thao bất tuyệt:

“Đương nhiên là Kiều Hạ Linh. Bữa tiệc lần trước các người không đi nên không thấy được, bộ dạng quyến rũ động lòng người, y như hồ ly tinh hóa thành làm cho tất cả đàn ông hận không thể quỳ gối đó mới thực sự là báu vật.”

Mẹ nó, đến cả An Tùy Lâm hắn đây quanh năm sống trong vườn hoa còn bị cô ta suýt chút nữa câu đi hồn phách làm ra chuyện táng tận lương tâm, may mắn ngất đúng lúc, bằng không cậu em sợ là không còn.

Mấy người thấy An nhị thiếu của Giang thành lên tiếng, trong lòng tin hơn phân nửa. Tuy An gia ở Giang thành là số một số hai nhưng ra bên ngoài, danh tiếng chỉ miễn cưỡng tính là nửa thượng đẳng. Có điều tên An Tùy Lâm này tùy ý làm bậy đã quen, chuyên môn cùng mấy tên phú nhị đại khác ở thủ đô làm chuyện xấu, ô danh lan xa. Để được tên này để nhớ mãi không quên như vậy, Kiều Hạ Linh đương nhiên phải cực kỳ xuất sắc.

“Công nhận Kiều tiểu thư thực sự rất đẹp. Rõ ràng chỉ là một bộ váy đơn giản đến không thể đơn giản hơn, phụ kiện đi kèm lại chỉ có một đôi bông tai, vậy mà cô ấy vẫn vô cùng nổi bật, thực sự là hạc giữa bầy gà. Về phần đại tiểu thư nhà họ Mạn, trước kia cảm thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp nhưng hiện tại... Ha... Ha... Thôi thì vẫn tính mà mỹ nữ cực phẩm.” Cô gái lắc đầu cảm thán. Chưa kể đến gương mặt thì thần thái cũng cách nhau quá xa, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Kiều Hạ Linh và Cố Thịnh theo lệ đến chào hỏi, thật không ngờ lại xảy ra màn đọ sắc đẹp thế này, bọn họ cũng không ngờ được.

Gương mặt Mạn Ly đen kịt, cất giọng trách mắng: “Có vẻ như ai đó từ nhỏ không có mẹ bên cạnh nên đến ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không biết.”

Kiều Hạ Linh giữ lấy cánh tay của Cố Thịnh, khẽ lắc đầu. Cô nở nụ cười hiền lành, hoàn toàn giữ vững khí thế thanh cao không nhiễm bụi trần, quét mắt về phía Mạn Ly, điềm nhiên đáp: “Vậy thì thật xin lỗi, người không có mẹ nuôi dạy như tôi so với người từ nhỏ đã được mẹ dạy dỗ như ai đó mà đối xử với khách nhân giống như Mạn tiểu thư đây đúng là kém xa.”

“Cô...”

“Mạn Ly.” Ninh Mộ Hàm gọi khẽ một tiếng.

“Mẹ, cô ta...”

“Im miệng.” Ninh Mộ Hàm lần nữa quát lên, tuy đã cố kìm giọng xuống nhưng vẫn bị mấy vị khách ở gần đó chú ý tới quay ra để ý.

Mạn Ly cắn môi, ngậm miệng, ánh mắt nhìn về phía Cố Thịnh mang theo ý tứ thỉnh cầu cùng ủy khuất. Cố Thịnh đen mặt, khí lạnh tỏa ra, bộ dạng cự người vạn dặm. Nhưng khi quay sang bên cạnh, tất cả đều hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười ấm áp như gió xuân, cưng chiều vô hạn.

Kiều Hạ Linh véo sườn hắn cảnh báo, nhe răng hung dữ giống hệt con mèo nhỏ đang giận dỗi. Không thèm để ý đến tên trêu hoa ghẹo nguyệt bên cạnh, cô lấy ra một hộp quà đưa cho Mạn Thanh Tuyền đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt từ ái: “Quà cho em. Chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Mạn Thanh Tuyền ngẩn người nhìn cô. Cho dù buổi tiệc sinh nhật này dành riêng cho hắn nhưng hắn từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, cơ thể nhiều bệnh, không thể giao lưu quá lâu với bên ngoài. Đến ngay cả trường học vẫn chưa từng đi, cuộc sống quanh năm chỉ xoay quanh mấy bức tường trong căn nhà hoa lệ.

Những người trước đó đến đây để chúc mừng, không nói đến mấy chuyện công ty hắn không hiểu thì cũng là chuyện làm ăn, chúc hắn chỉ là mấy câu sáo rỗng cho có. Duy chỉ có người này, từ đầu đến cuối đều có địch ý với chị gái và mẹ hắn, nhưng khi nãy, lúc nói ra câu chúc mừng kia, hắn có thể cảm nhận được đó là lời thật lòng.

“Cảm ơn chị rất nhiều.” Mạn Thanh Tuyền nói hơi lớn.

Kiều Hạ Linh quay đầu, vẫy tay với hắn mỉm cười.

Cố Thịnh không biết từ lúc nào đã ôm lấy eo cô chặt hơn, gương mặt băng lãnh không lộ cảm xúc nhưng Kiều Hạ Linh vẫn ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc.

“Bể dấm của anh rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy hả?”

Hừ! Cố Thịnh quay mặt không thèm để ý đến cô. Rõ ràng là cô ấy trêu hoa ghẹo nguyệt, nhìn đi, mới có lần đầu gặp gỡ mà đã như vậy, sau này gặp thêm vài lần không phải hai con mắt kia của Mạn Thanh Tuyền sẽ dính chặt lên người bảo bối của hắn sao?

Kiều Hạ Linh bất đắc dĩ nhìn hắn, nhân lúc xung quanh không có ai để ý, lặng lẽ hôn một cái vào má, “Cục cưng à, anh biết em chỉ có mỗi anh thôi mà.”

“Thế này còn tạm được.” Cố Thịnh đánh dấu lại một cái lên môi cô mới hài lòng gật đầu.

Sau hai người, tất cả những người khác đều lần lượt đi đến, chúc mấy câu rồi tặng quà.

Mỗi món quà đều được xếp lại cẩn thận, chờ kết thúc bữa tiệc sẽ được quản gia và người giúp việc cầm lấy cất vào phòng chứa. Ngày mai sẽ có người chuyên dụng đến mở quà, ghi lại danh sách, làm như vậy để sau này dễ dàng đáp lễ lại. Chỉ có một số phần quà đặc biệt được Mạn Thanh Tuyền cùng với Ninh Mộ Hàm phân phó mới để lại tự tay bóc.

“Sao chỗ quà kia lại được để riêng thế?” Kiều Hạ Linh chỉ vào chỗ quà được đặt ngay ngắn trên bàn riêng cạnh Mạn Thanh Tuyền hỏi.

“Là quà mà Mạn Thanh Tuyền lát nữa sẽ mở, mọi năm toàn thấy là của người nhà, ấy vậy năm nay khi không lại có thêm một phần của ai đó mới gặp lần đầu.”

Kiều Hạ Linh nhìn quà của mình nằm trong một số món quà tự tay bóc kia, khóe miệng giật giật khó hiểu, xoa mũi cảm nhận được bể dám bên cạnh lại vỡ lần nữa, trong lòng thầm than không ổn. Chốc nữa về lại phải phí một chút công sức rồi!

“Chắc là trùng hợp thôi, anh đừng nghĩ nhiều quá!”

Thấy sắc mặt của Cố Thịnh không những không dịu đi mà còn tối hơn, Kiều Hạ Linh vội vã cam đoan: “Anh yên tâm, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm.”

“Còn có lần sao?”

Kiều Hạ Linh vội vã lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”

“Vẫn không đủ.”

“Vậy anh muốn cái gì nào? Em chiều tất.”

“Thật?” Cố Thịnh nhướn mày hỏi lại.

Kiều Hạ Linh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu. Cố Thịnh híp mắt cười gian, giống hệt tên cáo già lừa được con mồi, mỹ mãn ôm lấy cô vào trong lồ ng ngực.

Đến mục bóc quà, Mạn Thanh Tuyền hồi hộp cầm từng hộp quà lên, phần lớn đều là những hàng thông thường mà mọi năm cậu hay nhận được, không có gì đặc biệt.

Rất nhanh đã đến lượt của ông nội, tuy Mạn gia chủ chết bất đắc kỳ tử nhưng trước khi chết đã kịp chuẩn bị quà cho đứa cháu trai duy nhất. Cánh tay bóc từng gói giấy của Mạn Thanh Tuyền run lên, nước mắt không kìm được rơi xuống, cuối cùng, một con gấu Qoobee Agapi xuất hiện trong tầm mắt. Mạn Thanh Tuyền vui vẻ ôm lấy nó, yêu thích đến nỗi không muốn buông tay.

Ninh Mộ Hàm đen kịt nhìn thứ vô dụng trong tay con trai, nghiến răng nhìn chằm chằm, lão già đó trước khi chết để lại quà mừng, bà vốn tưởng rằng sẽ là thứ gì đó có giá trị như cổ phần hay gì đó quan trọng, ai mà ngờ được lại là thứ này. Biết vậy trước khi lão ta chết, bà ta đã ép ông ta chuyển nhượng cổ phần chứ không để chết một cách nhẹ nhàng như vậy.

Những món quà lần lượt được bóc ra, đến phần của Kiều Hạ Linh…

Người trong bữa tiệc thấy được quà tặng của cô, hai mắt trợn trắng. Ông cụ Mạn trước khi chết không minh mẫn nên có thể tặng nhầm một con gấu bông thì thôi đi, Kiều Hạ Linh vậy mà cũng học theo, đã thế còn là bản mimi. Chuyện này cũng không nể mặt quá rồi đó.

Kiều Hạ Linh mím môi, cô chỉ là tình cờ nghe được sở thích của Mạn Thanh Tuyền từ chỗ ông cụ Cố nên mới tặng một móc khóa chibi hình Qoobee Agapi. Ai mà biết nó sẽ biến thành thế này?

“Kiều tiểu thư đúng là hào phóng quá!” Mạn Ly khinh bỉ nhìn lại.

“Mạn tiểu thư nặng lời, quà sinh nhật đúng là cần sự thành tâm, chỉ cần chủ nhân thích là được, phải không nhóc con?” Kiều Hạ Linh nhoẻn miệng cười nhìn Mạn Thanh Tuyền trên xe lăn.

Mạn Thanh Tuyền nhìn cô thẹn thùng cúi đầu cười khẽ. Lúc nhỏ có lần đi công viên, nhìn thấy một cậu bé được bố mẹ tặng cho một cái móc khóa đeo cặp để đi học. Hắn khi đó còn mơ ước, nằng nặc đòi bác quản gia đi mua bị mẹ hắn biết được, sai người đánh bác ấy một trận. Sau lần đó, hắn đã không còn dám tùy ý như vậy nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại hộp quà của Mạn Ly là chưa bóc. Mạn Thanh Tuyền hồi hộp nhìn chị gái, mở ra, bên trong vậy mà cũng là một con gấu bông Qoobee Agapi.

“Chị, cái này chị tặng em sao?”

Mạn Ly vuốt v e đỉnh đầu của em trai, chỉ vào chỗ đá quý đính khắp người con gấu kia, cười xấu xa nói: “Đúng thế, vì em thích nên chị nhất định phải tặng rồi! Còn nữa, con gấu này được đính đá quý nên rất nặng, em phải ôm cẩn thận đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play