La Khanh có thể phát thệ với ông trời là anh không hề cố ý đem Mộ nha biến thành bộ dáng lông tơ mềm mại, tròn vo mũm mĩm như vậy. Hiệu quả tác dụng của thuốc biến thân sau khi sử dụng đều là ngẫu nhiên, điểm này ngàn vạn người chơi của Cổ Vực có thể làm chứng. Mà Tạ Phi nhìn bộ dáng Diệp lạc ô đề đắc ý đem gà vàng nhỏ ôm vào trong lòng lại có niềm tin vững chắc là anh ta cố ý làm ra.

Đừng hỏi cậu vì sao từ một cái nhân vật game có thể nhìn ra được bộ dáng đắc ý của anh ta, Tạ Phi chính là có thể thấy được, tính cách tà ác của La Khanh đều thuận theo đường truyền của dây mạng truyền qua đây rồi!

Thực ra thiết kế trong Cổ Vực sau khi bị biến thân cũng không mất đi năng lực công kích. Mặc dù sẽ ảnh hưởng không đồng nhất tới thuộc tính của người trúng chiêu, Nhưng là muốn đánh, hay là có khả năng đánh. Phải là người có tâm lý cường hãn tới đâu mới có thể nhìn một đám sinh vật kì quái đến từ tinh cầu kì quái, thứ thì không có tay thứ thì không có chân, nhảy qua nhảy lại ném ra một đoàn kĩ năng đẹp mắt chứ? Dưới tình huống này? ai còn có thể trấn định mà đi cướp dâu nữa đây?

Diệp lạc ô đề trả lời bạn: Không có!

Người bang Nhược thủy tam thiên có thể trả lời bạn: Đánh cái lông á! nhanh tay chụp ảnh lưu niệm nào!

Vậy nên, đám người không hình tượng không liêm sỉ này vừa rồi còn cầm kiếm rút tên đâm chém lẫn nhau, không lâu sau đã buông hạ đầu đao, tiến nhập vào trạng thái xây dựng xã hội tốt đẹp hòa bình.

(Gần) Phong thiên nguyệt: Bên đó đủ rộng để xếp hình cây kéo! bán manh là phạm quy nha!

(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Cậu đang nói tôi sao? Tiểu nguyệt nguyệt đã lâu không gặp a ~

(Gần) Phong thiên nguyệt: Vừa rồi không phải anh vẫn còn đứng trên bờ tường bắn tôi sao? !

(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Tôi đã xuống rồi nè ~

(Gần) Nhược nữ tử: Ai yoh này không phải vật cát tường của bang chúng ta sao ~ đã lâu không thấy cưng nhảy nhót rồi nè, mau tới đây cho chị ôm một cái a ha ha ha haaaa~~~

(Gần) Phong thiên nguyệt: Cha nhà mi bị ngốc à! nhìn bộ dáng hiện tại của mấy người đi, có đứa nào không phải vật cát tường chứ?

(Gần) Nhược nữ tử: A ha ha ha ha hình như cũng đúng nhỉ!

Đối mặt với vị hội trưởng thời thời khắc khắc đều muốn lên cơn ngu ngốc nhà mình, quần chúng bang Nhược thủy tam thiên đều đã nhìn nhiều thành quen. Quân đoàn em gái nhà Đồng tước đài hùng hùng hổ hổ tiến tới cũng bị dọa ngốc luôn rồi, khiêng búa múa rìu bộ dáng uy vũ, dừng lại bước chân, đây là cái tình huống gì a? !

Không phải tới cướp người chém người sao .. một đám đồ vật bất thường này... mấy người xác định không tới nhầm chỗ chứ hả?

Các em gái tôi nhìn cô một cái, cô nhìn tôi một hồi, cuối cùng Rìu lớn của em gái Phong Hạc dẫn đầu vung lên.

(Gần) Phong Hạc: Bất kể là thuộc giống loài gì, bắt hết về cho tôi! bắt về làm ấm giường ấm ổ chăn!

Bởi vậy được xưng là đại chiến giữa các chủng người ngoài hành tinh; Avatar phiên bản Cổ Vực chính thức được mở màn. Lúc này Trung nhị bất thị bệnh cùng đồ đệ Phù Ly bảo bối nhà mình đang đứng trên đỉnh mái nhà gần đó, nhìn thế giới hỗn loạn dưới kia, Trung nhị bất thị bệnh gửi ra một dòng cảm khái:

Trung nhị bất thị bệnh: Ta đến với thế giới này đã hơn hai mươi năm, tiếc thay, chuyện đến bước này vẫn không thể nhìn thấu thế giới. Gà vàng nhỏ thực đáng yêu quá, tôi cũng muốn! ! ! đồ đệ anh biến một cái được không?

Phù Ly: Không.

Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ anh có nghe thấy âm thanh trái tim sư phụ vỡ vụn sao? /(tot)/~~ Anh có nghe thấy không?

Phù Ly: ......

Trung nhị bất thị bệnh: Trái tim của sư phụ vỡ nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ, mỗi một mảnh nhỏ đều chứa một Phù Ly nho nhỏ ~~

Đa số thời gian đồ đệ bảo bối đều không thèm trả lời cậu, vậy nên Trung nhị bât thị bệnh cũng học được kĩ năng nói chuyện một mình nói mãi không ngừng. Tùy ý tìm một chủ đề, cậu ta có thể nói rất lâu, sau đó lấy danh nghĩa là sư phụ, tiến hành các loại dụ dỗ đối với đồ đệ nhà mình. Nhưng đồ đệ bảo bối nhà cậu ta có đớp loại thính này hay không thì Trung nhị quân hoàn toàn không biết. Nhưng cậu chàng kiên định cho rằng đó là một nhiệm vụ vĩ đại cùng thần thánh, không chết trăm ngàn lần liền không đủ thể hiện sự quyết tâm.

Trong game, hoạt động cướp dâu còn đang tiếp tục. Sau khi Diệp lạc ô đề tự mình ra tay, cục diện rất nhanh từ trong hỗn loạn hình thành xu thế nghiêng về một phía. Đặc biệt là khi Diệp lạc ô đề ra đại chiêu 'Địa chủ phát lì xì', người tới cướp dâu lần lượt gào thét 'Địa chủ chúng ta làm bạn tốt đi, vợ của bạn tốt không thể bắt nạt', một đám biến thành tro bụi lực chiến đấu chỉ còn dưới 5.

Câu chuyện rất nhanh đã tới khâu gửi lời chúc phúc, cảnh tượng đội em gái chiến sĩ của Đồng tước đài xếp hàng chỉnh tề ngồi trên lưng ngựa múa rìu, cũng có đoàn đội Vũ sư tay cầm ô tiêu sái xếp thành hình trái tim ở phía trước, còn có một đám người chơi phân tán khắp nơi không có tổ đội phóng pháo hoa cùng đèn lồng suốt chặng đường, mọi người nói đến mừng ngày thành hôn, mà cảnh tượng thực chẳng khác nào đang ăn tết, tập trung cùng một chỗ hi hi ha ha cùng bán manh cùng điên rồ ngu ngốc.

(Thế giới) Nhược nữ tử: Khụ khụ. Chú ý! chú ý! tiết mục cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã lên đài!

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: 9h đêm nay chiến trường quyết đấu! Phái độc thân mời vào trận doanh Kim quân! Nhưng kẻ còn lại mời vào trận doanh Tống quân! dùng giáo vàng ngựa sắt; trống trận sấm sét của chúng ta, vui vẻ tiễn đưa hai vị tân nhân tiến nhập ! động ! phòng!

(Thế giới) Yêu nghiệt khán tiện: Nhưng xin nhớ rõ, chúng ta dùng là sự hòa bình cùng tình yêu!

(Thế giới) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Tích đủ năm cái đầu người có thể tặng một nụ hôn nha!

(Thế giới) Thoát y cuống ma: Của ai, của ai hả? !

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Tùy cậu chọn! Đoàn ngưu lang đệ nhất Cổ Vực của chúng tôi từ ngày hoạt động tới nay chất lượng đảm bảo tuyệt đối, quyết không lừa gạt, muốn tham gia tốc độ báo danh!

(Thế giới) Ngẫu nhĩ quân: Tôi xin một suất ~

(Thế giới) Thiết bản thi cá chước: +1

(Thế giới) Thử địa vô dâm: +2

(Thế giới) Thiên hạ vô công: +3

(Thế giới) Chí thụ vô địch: +6

(Thế giới) Cúc phân thiên hạ: Điều kiện tiên quyết là cậu còn mạng để có thể nhận nụ hôn muaahhaaaaaaaaa

(Thế giới) Đạm thị kê đản đích đản: → →

Hoạt động vượt qua giới hạn liêm sỉ cuối cùng một lần lại một lần trôi qua, Cúc phân thiên hạ thành công kích phát lòng căm hận của người chơi toàn sever, ôm suy nghĩ hôn không được cũng phải đi đạp vài phát vì dân trừ hại, từng người từng người một đều văn cổ tay xoay cổ chân chờ đợi hoạt động chiến trường mở ra -- Không có cách, nhóm này cư nhiên đem giao dịch tình - sắc treo lên kênh thế giới, đê tiện, thực quá đê tiện!

Tạ Phi nhìn từng trận chiến nước miếng tới chiến đấu tay đôi, khóe miệng tràn đầy ý cười, tâm tình cũng thêm vui vẻ, trận cá cược với La Khanh cũng bị cậu vứt ra sau đầu. Nhìn gà vàng nhỏ do Mộ Nha biến thành, ách không, là gà vàng béo bị Diệp lạc ô đề ôm trong ngực, bộ dáng thực hưởng thụ, Tạ Phi cũng một trận tươi cười đắc ý.

Tạ Phi vốn đang vừa đi vừa tán nhảm với La Khanh, không dễ dàng mới đi xong đoạn đường đón dâu này, La Khanh nói ngày mai anh ta còn phải xử lý công việc lên đăng xuất trước. Tạ Phi cứ nghĩ hôm nay có lẽ sẽ phải chơi tới muộn, lại không nghĩ tới La Khanh rời đi trước rồi. Nghĩ lại thì hai hôm nay anh ấy chạy qua chạy lại nhiều nơi khẳng định rất mệt, cho nên Tạ Phi mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

Nhìn hình đại diện nhân vật của Diệp lạc ô đề tối hẳn, Tạ Phi liếc nhìn đồng hồ treo tường một cái, mới qua chín giờ chưa lâu, sinh nhật của cậu vẫn chưa qua, thế nhưng La Khanh dĩ nhiên một câu 'sinh nhật vui vẻ' cũng chưa từng nói, anh ấy quên mất rồi sao? không phải đi, Ba mẹ anh còn nhớ kia mà.

Không không không, Tạ Phi, từ khi nào mi cũng có cái suy nghĩ của một cô gái nhỏ như thế. Tạ Phi lắc lắc đầu, nhanh chóng đem những suy nghĩ linh tính đó lắc ra khỏi đầu, sinh nhật qua rồi liền qua đi, cũng không phải chuyện lớn lao gì. Chỉ là hiển nhiên vẫn chưa tới giờ đi ngủ của Tạ Phi , La Khanh đăng xuất rồi, cậu cũng không muốn một mình lắc lư trong game, dứt khoát cũng đăng xuất theo, rồi rút một quyển sách trên giá sách của La Khanh xuống bắt đầu xem.

Kim đồng hồ di chuyển đến con số mười giờ, gió thổi qua khe cửa sổ lọt vào căn phòng có hơi lạnh, thổi tới Tạ Phi có chút run rẩy. Cậu đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, Tạ Phi thấy cũng không còn sớm nữa, đang định về giường chuẩn bị đi ngủ, lại nghe thấy bên ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa.

Hử? đã muộn vậy rồi, là mẹ La có chuyện cần tìm sao?

Tạ Phi hồ nghi đi ra mở cửa, cửa vừa được mở, một màu đỏ tươi chắn trước tầm mắt -- đó là một bó hoa hồng, đằng sau bó hoa hồng đứng một dáng người, lúc này đang dùng nụ cười vô địch của anh chăm chú nhìn về phía Tạ Phi, vẫy vẫy tay, "Phu nhân, ngạc nhiên chưa?"

Bó hoa bị nhét vào trong ngực, một câu 'sinh nhật vui vẻ' làm Tạ Phi vui vẻ vạn phần, ngơ ngẩn một hồi mới lấy lại được giọng nói: "Sao anh lại về rồi?"

Hai người đứng ngay giữa cửa, một người đứng bên ngoài, một người đứng bên trong. La Khanh ngả người về phía trước sáp lại gần bên má Tạ Phi, thấy trên mặt Tạ Phi vì sự áp sát của anh hiện lên sự lúng túng cùng xấu hổ, bất giác cười xấu xa một cái, anh giả vờ ngạc nhiên nói: "Hôm nay không phải là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao?"

"Này ....." Trái tim Tạ Phi lộp bộp một cái, bỗng nhiên nghĩ tới vụ cá cược nọ.

"Phu nhân không phải đã quên rồi chứ, vừa rồi là ai nói tùy ý anh muốn làm gì thì làm hử?" La Khanh một tay chống trên cánh cửa, một tay ôm lấy eo Tạ Phi, giống như xử phạt bóp nhẹ vòng eo mềm mại của cậu mấy cái.

"Em ....." Tạ Phi bị chặn tới không nói thành lời, phản bác hả? đó thế nhưng là tự mình nói ra na, lúc này dám phản bác chẳng khác nào ôm đá đập chân mình sao? La Khanh sẽ nghe mi kiếm cớ sao? nói mi bởi vì tin tưởng anh ta ở bên ngoài về không kịp nên mới đáp ứng, căn bản chưa từng có ý định thực hiện nghĩa vụ cho trận cá cược này? La đại nhân sẽ lôi mi ra ngoài chém, kết cục nhất định sẽ còn thảm hơn so với 'muốn làm gì thì làm' có được không!

"Anh mau vào đi rồi nói!" Thảo luận vấn đề đỏ mặt này Tạ Phi thực không dám tiếp tục đứng ngoài cửa như này nữa, nhỡ đâu bị thấy được thì biết làm sao. Nhưng cậu vừa mới đem La Khanh kéo vào trong phòng, đôi môi lập tức gặp tai ương, cả người bị La Khanh ép sát vào vách tường tùy ý hôn sâu, thời gian để hô hấp cũng không có.

Mà bó hoa nọ cũng đã hoàn thành sứ mệnh của nó -- được La đại nhân mang tới, cũng bị chính anh ta vô tình ném dưới nền nhà. Cái gọi là chim bay diệt tận, cung tốt tàng kho, công thần cổ đại đều chết một cách lãng xẹt như vậy.

"Anh.. anh chờ chút đã ...." Tạ Phi nhân cơ hội nhanh chóng hít thở, túm giữ bàn tay không an phận đang luồn lên cởi cúc áo sơ mi của cậu, tức giận trừng anh một cái, "Nào có ai vừa về đã phát tình giống như vậy chứ ...."

"Anh." La Khanh thành thật trả lời.

Tạ Phi baị trận. Lúc này kính mắt của cậu trượt xuống, lỏng lẻo treo trên cánh mũi. Cúc áo sơ mi lành lặn đã bị La Khanh cởi hết một nửa, trên cổ đã bị hôn ra vài cái dấu ô mai đỏ chói, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng nhịp hô hấp, chỉ cần hơi động đậy một cái, hai bên vạt áo nửa che nửa hở quyến rũ tới hô hấp của La Khanh cũng bắt đầu khó khăn.

Cứ vậy, Tạ Phi bị giải quyết ngay tại chỗ. Tại trên sàn nhà trơn trượt bóng loáng, không có chăn hay gối đầu để túm chặt, lại sợ bị ba mẹ La nghe thấy động tĩnh trong này, cậu liền hung ác cắn một ngụm lên tai La Khanh. La Khanh cười tươi chửi một tiếng 'yêu tinh', đôi mắt lóe lên tia sáng làm Tạ Phi tim đập rộn ràng, thế công mãnh liệt của anh hại Tạ Phi chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy cổ anh, hai chân vòng qua bám chặt trên eo La Khanh, chỉ sợ một giây sau bản thân liền bị rớt xuống.

Tên chết tiệt nhà anh đặc biệt trở lại là để hành hạ cậu đây có đúng không!

Cuối cùng Tạ Phi chỉ có thể sức cùng lực kiệt nằm bò trên chiếc giường êm ái rộng lớn mà nghĩ, thực đúng là một cọng lông cũng không động nổi. La Khanh nằm ngủ bên cạnh, dịu dàng ôm lấy cậu từ đằng sau, vừa lòng thỏa ý đùa nghịch những lọn tóc của Tạ Phi. Tạ Phi xoay đầu nhìn, quả nhiên lại là bộ dáng trung khuyển sau khi xong chuyện! tên vừa mới giày vò cậu tới chết đi sống lại là kẻ nào! kẻ nào hử? !

"Phu nhân, sinh nhật vui vè." Thời gian vừa đúng lúc trượt qua con số 12 giờ, La Khanh nhẹ giọng nói bên tai Tạ Phi.

Tạ Phi lúc này đến chút sức lực để nói chuyện cũng đã không còn, nhưng vẫn cố chống đỡ hỏi: "Em có thể ước một điều ước sao?"

"Điều gì?"

"Trong vòng một tháng tới không cho phép anh đụng vào người em!"

............

Một nơi khác, Nhà hát kịch trong ngõ nhỏ nào đó.

Ninh Hàn ngồi trên ghế trước bàn hoá trang, xoay đầu qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông đứng nghiêm trước mặt hỏi: 

"Ông ta lại bắt đầu hoạt động trở lại rồi? Đây là chuyện từ khi nào?"

"Một .. một tháng trước." Người đàn ông cúi đầu, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rớt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Một tháng trước?" Ninh Hàn không chỉ không tức giận còn nở nụ cười nói, nhưng nụ cười này giống như được dặn ra từ chín tầng địa ngục, làm người đàn ông đứng trước mặt run rẩy từng cái một, vội vàng trả lời: "Mấy năm gần đây lão gia đều rất an phận cho nên đám thuộc hạ cũng bắt đầu lười biếng! bên đó thấy có người bị thu mua nên cố tình che giấu một số chuyện với tôi, này là do thuộc hạ thất trách, là do tôi không quản tốt người, thiếu gia ngài ....."

"Đủ rồi." Lời nói của Ninh Hàn không nặng không nhẹ, làm người khác đoán không ra ý đồ của anh ta, nhưng sự khủng hoảng trong lòng lại bị phóng lớn tới cực đại, "Tôi không muốn nghe được bất cứ cái cớ nào, anh theo tôi cũng đã nhiều năm, còn không biết nên làm như thế nào sao?"

"Thuộc hạ đã biết! Tôi lập tức đem tất cả người trong nhà của lão gia đổi hết, thiếu gia cậu yên tâm, nhất cử nhất động của lão gia gần đây tôi nhất định có thể tra xét rõ ràng!"

Ninh Hàn phất phất tay, quay trở lại nhìn vào màn hình máy tính của chính mình, "Đặt vé máy bay cho tôi, tôi tự mình đi xử lý. Người ở đó cũng không cần đổi, không cần đánh rắn động cỏ. Có một số người chưa từng ăn đau khổ liền vĩnh viễn đều không biết thu tay."

Nghe vậy, huyệt thái dương của người đàn ông nọ nhảy lên vài cái, "Tôi đã biết."

Nói xong Ninh Hàn không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính giống như vừa nãy. Người đàn ông nọ thực hiếu kì, những cũng biết sự hiếu kì có thể giết chết mèo, chuyện riêng của Thiếu gia anh ta không dám nhìn trộm. Lúc anh ta mới tiến vào chính là như vậy, ánh mắt Ninh Hàn quét qua một cái, không cố ý che chắn màn hình, nhưng người đàn ông nọ cũng tự biết bản thân không nên nhìn, liền cũng không nhìn.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh từ bên ngoài truyền tới: "Thiếu gia, Tô Lê tới rồi, đang ở bên ngoài, tôi làm theo phân phó của ngài nói thiếu gia không có ở đây nhưng cậu ta nhất quyết không chịu rời đi, nói quyết tâm đợi ở đó. Ngài xem ....."

Đôi mắt Ninh Hàn híp lại, ngón tay thon dài gõ vài cái lên mặt bàn nói: "Đừng để cậu ta tiến vào, còn lại thì tùy ý cậu ta đi." ngừng ba giây, người bên ngoài hiển nhiên cũng biết anh ta vẫn chưa nói hết, cũng không có lập tức rời đi, quả nhiên, Ninh Hàn lại nói: "Phái người đi theo bảo vệ, cậu ta mà mất sợi tóc nào thì ....."

"Đã biết." người bên ngoài hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Ninh Hàn, lúc này mới xoay người rời đi.

Người đàn ông nọ cũng nhanh chóng xin phép lui ra, đi làm một số chuyện Ninh Hàn vừa dặn dò.

Hậu đài vắng vẻ chỉ còn lại một mình Ninh Hàn, khuôn mặt băng hàn của anh ta dần hòa hoãn xuống, lộ ra nét mệt mỏi. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại biến mất không chút dấu vết. Anh nhìn vào hình ảnh cuối cùng trên màn hình máy tính, lẩm nhẩm nói:"Tô Lê, đây là cơ hội cuối cùng ... để em chạy trốn khỏi tôi ....."

Trên màn hình chỉ còn lại câu nói cuối cùng kia.

Phù Ly: Tôi sẽ không lên game nữa, cậu tìm một đồ đệ khác đi.

Trung nhị bất thị bệnh: Tại sao chứ ? ! ! !

Phù Ly: Đi nước ngoài.

Trung nhị bất thị bệnh: Đừng a aaaaaaaa đồ đệ anh đợi đã, tôi lập tức tới tìm anh ! anh đừng có đi a! anh .. anh đi rồi tôi lại không tìm được anh nữa, mắc bệnh tương tư nhất định sẽ chết đó a a aaaaaaa.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play