Tạ Phi một mình chậm rãi bước đi trong khuôn viên trường, con đường rộng rãi rợp bóng cây, bóng cây rậm rạp vừa đúng lúc che bớt ánh mặt trời gay gắt mang lại cảm giác mát mẻ. Tạ Phi nhìn một vài sinh viên tràn đầy sức sống thỉnh thoáng lướt qua bên cạnh cậu, nhìn bọn họ nói nói cười cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Bỗng, Tạ Phi nghe thấy phía sau có người hỏi, "Vị ... đàn anh này! Cho hỏi hội trường đại học đi như thế nào vậy ạ?"
Tạ Phi xoay người lại, trước mắt là một nam sinh kéo rương hành lý trên tay, trên người mặc T shirt, nụ cười sảng khoái, hai bên má có hai cái lúm đồng tiền làm khuôn mặt vốn đã tinh tế xinh đẹp càng thêm đáng yêu. Đứa nhỏ này, ngược lại có chút giống với thằng em trai vô lương tâm nhà mình.
Tạ Phi cười cười chỉ về tòa nhà phía bên trái nam sinh, "ở bên đó."
Nam sinh lập tức xoay đầu, nhìn dòng chữ 'Hội trường đại học' to rõ trên đầu, vỗ nhẹ sau gáy một cái, trên mặt lộ ra biểu cảm thì ra ở đây, "Bất cẩn quá! Vừa rồi sao tôi không nhìn thấy nhỉ ..." Nói xong lại quay đầu qua vui vẻ vẫy vẫy tay với Tạ Phi, "Cảm ơn đàn anh, tôi tìm được đường rồi! tạm biệt nhé!"
Đàn anh ... hử, không bị gọi thành thầy giáo, khá tốt.
Đến trường báo danh cũng là lưu trình bắt buộc, hôm nay không có việc gì quan trọng cho nên Tạ Phi rất nhanh liền trở lại công ty. Còn với khúc nhạc chen ngang vừa rồi tự nhiên cũng bị cho vào quên lãng.
Buổi tối Tạ Phi lại đăng nhập vào game, không tới vài giây liền nhận được thông báo mời vào đội ngũ. Tạ Phi cho rằng là Trẫm ngã kỳ thùy hoặc Diệp lạc ô đề gửi qua, vừa nhìn một cái, thế mà lại là Nhược nữ tử.
Vị trí nhóm người Nhược nữ tử là ở Đế nghiêu đài thuộc phía đông bắc núi Côn Lôn, có lẽ bởi vì theo truyền thuyết, con sông Nhược thủy được bắt nguồn từ Côn Lôn nên người bang Nhược thủy tam thiên cũng đặc biệt thích chạy tới chạy lui trên núi Côn Lôn, sắp có xu thế đem vùng này biến thành khu vực tổ chứ hoạt động của bang hội mình. Đế nghiêu đài bình thường không có mấy người lui tới, cho nên khi Tạ Phi chạy tới Đế nghiêu đài, bên này an tĩnh im ắng, chỉ có ba mươi mấy acc đều là người bang Nhược thủy tam thiên.
(Gần) Phong thiên nguyệt: Tiếp tục!, tiếp tục!
Tình huống gì thế này? Không đợi Tạ Phi hỏi liền có người giải đáp nghi vấn trong lòng cậu.
(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Tiểu ô nha quân, bọn này đang tiến hành luận bàn chủ nghĩa nhân đạo với Nguyệt Nguyệt nha ~
(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Đúng vậy đúng vậy, lão nạp có thể làm chứng.
Bàn luận còn chia làm chủ nghĩa nhân đạo? Tạ Phi nhìn qua phía Phong thiên nguyệt, đúng lúc nhìn thấy một lá cờ đỏ thắm cắm xuống, vòng tròn pk được vẽ ra, Phong thiên nguyệt và Nhược nữ tử không nói một lời bắt đầu lao vào đánh nhau.
Tạ Phi nghĩ tới một vấn đề.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Mấy người không phải đang truy sát cậu ta sao?
(Đội ngũ) Đại thấp huynh: Aishhh ... còn không phải tại bài viết hôm qua gây ra à, hội trưởng đại nhân thông minh sáng suốt võ nghệ cao cường nhà chúng ta bất mãn với cái danh hiệu 'bang hội bạo s số một Cổ Vực', vì để chứng minh bang hội chúng ta là một bang hội tích cực hướng tới phát triển công bằng, khỏe mạnh lạc quan, cô ấy liền quyết định thu nhận Phong thiên nguyệt. Bởi vậy ... chúng tôi mới tới đây bàn luận, ai thắng thì nghe người đó.
(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Đúng vậy đúng vậy, hội trưởng đại nhân nhà chúng ta nói, thuộc tính của Tiểu nguyệt nguyệt quả thực khó tìm, nhất định phải thu về bang hội Nhược thủy chúng ta làm vật may mắn ~
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Không phải thu về làm ấm giường sao?
Câu chuyện không có giới hạn, ba phút luận bàn lại trôi qua rất nhanh, Nhược nữ tử đã trở lại, vậy nên ...
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Mấy người đang nói cái gì thế ? (phe phẩy quạt)
(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Không có gì! hội trưởng đại nhân vất vả rồi, hội trưởng đại nhân anh minh thần võ!
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Hội trưởng đại nhân bá khí v5!
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Ừm, chị đây biết rồi. Nhanh, người tiếp theo!
(Gần) Phong thiên nguyệt: Ahhhhaaaaa, tiếp tục! đánh thực sáng khoái!
Trong đầu mọi người đều xuất hiện vạch phân cách đen ngòm, đặc biệt là Ngẫu nhĩ quân, rất có trách nhiệm bẩm báo tình hình hiện tại đã đánh tới trận thứ ba mươi bảy rồi. Nhược nữ tử uy phong lẫm liệt đã đáp xuống trên một hòn đá gần đó.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Đem nó ra hành hạ tới chết cho tôi.
(Đội ngũ) Mộ Nha: Không có chuyện gì thì tôi đi trước.
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Đừng mà! chính cung nương nương, hôm qua sau khi ngài rời đi, ngài có biết tụi tui cô đơn biết bao nhiêu không?!
(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: Đúng vậy đúng vậy! cây non thấy cô đơn cũng sẽ biến thành cây khô nè ~
(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: Cá gỗ thấy cô đơn cũng sẽ bơi đi ....
(Đội ngũ) Yêu nghiệt khán tiện: Kiếm thấy cô đơn kiếm sẽ han rỉ ....
......
Tạ Phi cảm thấy bản thân tuyệt đối sai lầm khi đã gia nhập cái đội ngũ này. Có điều, cậu nhớ tới một chuyện,
(Đội ngũ) Mộ Nha: Mấy người không biết danh ngạch gia nhập bang hội chúng ta đã đầy rồi hả?
(Đội ngũ) Cà sa như hỏa: ....
(Đội ngũ) Ngẫu nhĩ quân: ....
(Đội ngũ) Nhược nữ tử: Mẹ kiếp! chị đây quên mất!
(Đội ngũ) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: ....
Vậy nên dưới sự 'nhắc nhở thân thiện' của Mộ Nha, vấn đề thăng cấp bang hội của Nhược thủy tam thiên được bày ra trước mắt. Tạ Phị lại càng bi ai phát hiện, dù cậu đã thành công chuyển dời câu chuyện thì cậu vẫn không thể chạy thoát được ma trảo của bang Nhược thủy tam thiên, ngược lại tên nhóc Phong thiên nguyệt kia lại bị Nhược nữ tử vắng vẻ, sau khi nhân thức được cấp bậc bang hội có vấn đề, Nhược nữ tử dứt khoát làm lơ luôn cậu nhóc.
Theo Tạ Phi thấy tên nhóc này mới đúng là kiểu cô đơn liền tìm chết, bị ngó lơ một hồi liền không cam tâm, nhảy lên nhảy xuống bắt đầu đánh chữ spam, đến khi Nhược nữ tử xoay người vung vẩy Rìu lớn gõ ra một câu 'Phải cho cậu ta biết tại sao hoa lại có sắc đỏ thắm', sau đó chính là bị tàn nhẫn giết liên hồi mới chịu im lặng.
Lúc này kênh bang hội của Nhược thủy tam thiên cũng đang mở hội nghị thảo luận. Thực ra điều kiện thăng cấp bang hội đã hoàn thành từ đời nào rồi, nhưng điều quan trọng ở đây là có nên thăng cấp hay không, điều này làm người bang Nhược thủy đắn đo suy nghĩ thật lâu. Tạ Phị nhìn một lúc cũng hiểu được nguyên nhân trong đó.
Nói ngắn gọn thì bang hội Nhược thủy không thuộc loại bang hội chính quy bình thường, nó thực như lời Nhược nữ tử từng nói, là 'hậu cung' của Diệp lạc ô đề mà thôi. Toàn bang hội tổng cộng có một trăm người, thành viên cốt lõi có Nhược nữ tử; Cà sa như hỏa; Yêu nghiệt khán tiện; Ngẫu nhĩ quân; Văn tử tuyệt sát 999 ..., đều là những người ngay từ khi mới vào game đã quen biết với Diệp lạc ô đề. Do Diệp lạc ô đề quá chói mắt, là đích nhắm của nhiều công hội lớn, cho nên một ngày đẹp trời nào đó Nhược nữ tử đề xuất 'Chúng ta dứt khoát tự lập một cái công hội cho riêng mình đi'. Sau đó chính là sự ra đời của bang hội Nhược thủy tam thiên.
Nhóm người này tập trung lại một chỗ đều là vì Diệp lạc ô đề, điển hình của đoàn đội toàn người nhà. Thời gian dài cũng không nghĩ mở rộng hay tránh bá gì hết, cũng không có quy định phải nâng cấp bao nhiêu kỹ thuật nha, tập trung cùng một chỗ, chơi game sao thấy vui vẻ là được rồi. Dù cho năm đó Diệp lạc có không ở đây, ý định ban đầu của họ vẫn chưa từng thay đổi.
Nhiều người lo lắng một khi bang Nhược thủy thêm vào quá nhiều người mới, sẽ dần bị biến chất, không giống với trước đây nữa. Lúc này cũng chỉ có một người có thể thay họ quyết định.
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Không cần nghĩ nhiều đến thế. Nhược nữ tử, trước đây mấy người không phải nói muốn tham gia bang chiến quy mô lớn sao? Muốn tham gia thì nhanh đi thăng cấp đi, xảy ra chuyện gì có tôi chống đỡ.
Lời Diệp lạc ô đề vừa gửi ra, kênh bang hội lập tức sôi động hẳn lên, tung hoa khắp màn hình, tán thưởng đại thần nhà họ ngày càng uy vũ. Ngược lại chỉ có Nhược nữ tử mất một lúc lâu mới nói chuyện trở lại, không biết có phải vừa trốn ở góc nào đó tự cảm động đến phát khóc rồi không.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Áu áu áu áu áu! Diệp thần người ta càng ngày càng yêu chết ngài rồi biết làm sao giờ ! (Thần phu đại nhân tôi thề tôi không có ý gì khác)
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Phu nhân nhà tôi đâu, mấy người đem cậu ấy lừa đi đâu rồi?
(Bang hội) Đại thấp huynh: Diệp thần yên tâm, chúng thần tuyệt đối không dẫn cậu ấy đi làm chuyện xấu. Hiện tại đang ở Đế nghiêu đài xem hiện trường biểu diễn trận thứ bốn mươi hai của Tiểu nguyệt nguyệt.
Tạ Phi không biết tại sao đề tài nói chuyện vòng qua vòng lại cuối cùng vẫn vòng lên trên người cậu, cậu rõ ràng không muốn bước chân vào hố nhà Nhược thủy a, có thể sao ... hình như càng lún càng sâu rồi thì phải.
Vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, Tạ Phi cảm thấy bản thân nhất định cần biến mất khỏi chỗ này trước khi Diệp lạc ô đề chạy qua, có điều khi Mộ Nha dự tính lại bắt đầu lắc lư duôi ngựa, không quan tâm đến diễn thuyết cô đơn của nhóm phi tần bên cạnh, dự tính chuồn đi một cách hoàn mỹ thì Diệp lạc ô đề đã cưỡi bạch điểu cực đại phi hành ngàn dặm đuổi tới nơi.
Được rồi, không nghĩ đến anh ta còn chiêu thú cưỡi, thất sách.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Làm sao thế? Thích nó hả?
Xin hỏi ngài làm thế nào từ trên người nhân vật game có thể nhìn ra tầm nhìn của tôi đang ở nơi đâu chứ?! Tạ Phi cười tươi gõ ra hai chữ.
(Gần) Mộ Nha: Phải na.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Cậu nhấn vào giao diện tọa kị, tôi nhớ rõ phần thưởng nhiệm vụ phu thê lần đó hình như vẫn còn.
Phần thưởng? Tạ Phi mở ra giao diện tọa kị, quả nhiên có một viên trứng sủng vật nằm ngay ngắn tại đó. Dùng chuột dê qua nhìn, tên quả trứng là ... Bỉ dực (cái). Ngay cả hệ thống cũng biết bắt nạt người khác là sao? Vì sao đằng sau còn phải thêm cái dấu ngoặc kép? Hệ thống ngươi rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì?
(Gần) Mộ Nha: Con còn lại ở chỗ anh hử?
Không cần hỏi, con bên Diệp lạc ô đề nhất định là (đực). Nếu là phần thưởng phu phu, tại sao hệ thống điên khùng kia không thiết kế Bỉ dực thành hai con đực luôn đi? Kì thị chủng tộc hả?
(Gần) Diệp lạc ô đề: Đi thôi, dẫn cậu đi ấp trứng.
(Gần) Mộ Nha: Không cần, tôi tạm thời không cần dùng tọa kị.
(Gần) Diệp lạc ô đề: (mặt cười) Nhưng mà, tôi cần dùng.
(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Tiểu ô nha quân không cần ngượng ngùng nha ~~~ đi thôi đi thôi ~~~ chúng tôi sẽ không nói ra ngoài mà ~
Lời của Ngẫu nhĩ quân lập tức nhận được sự đồng ý từ bốn phía, nhưng Tạ Phị thật muốn hỏi cậu ta: Mấy người thế quái nào từ bộ dáng ung dung lãnh tĩnh không nhượng bộ, từ dáng vẻ kiến quyết từ chối của tôi nhìn ra được cái chữ 'ngượng ngùng' kia chứ hả?
(Gần) Diệp lạc ô đề: Sau khi ấp trứng tọa kị hình như còn có một cái phụ bản hai người có thể đi, nghe nói rất khó đánh, không muôn thử xem sao hử?
Ngạch, Nhất tiễn xuyên tâm -- Tạ Phi lọt bẫy. Sao có thể dùng lí do này câu ra hứng thú của một người mới chơi lại game đang muốn tìm lại cảm giác như cậu chứ, sao có thể nói câu nói đó trước mặt thần nãi có quyết tâm khiêu chiến tất cả phó bản game cơ chứ? Đây là dụ người phạm tội a, phạm tội nha.
La Khanh nhìn Mộ Nha còn đang bất dộng trên màn hình, khóe miệng chầm chậm kéo dãn, khóe môi nhất thời cong thành độ cong mê người.
Đúc kết của đại thần: Đánh rắn phải đánh bảy tấc; biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Người dịch: Hana_Nguyen