Cùng với thời gian trôi qua, Cư Bỉ thuận lợi bị dẫn đến nội điện cung Dao Trì, không phải vị trí chính điện lúc nãy bang Nhược thủy tam thiên tụ tập, mà là Dao Trì chân chính, Dao Trì này bên cạnh ao lớn sương mù vờn quanh.
Lượng huyết của Cư Bỉ cũng bị mài xuống còn dưới 20%, người bên Nhược thủy tam thiên xuất chiêu đúng là rất tận tâm tận lực, một nhóm như ăn phải thuốc kích thích đánh liền không ngừng nghỉ. Còn Tạ Phi, cũng đang không ngừng điều khiển nhân vật của mình, dần tìm lại được cảm giác quen thuộc ngày nào, bởi vậy, cậu vẫn cảm thấy không đủ như cũ.
Bời vì acc Mộ Nha này cấp bậc quá thấp, thêm huyết cho acc lớn như Diệp lạc ô đề có chút không đủ dùng. Tạ Phi có thể nhìn ra, Diệp lạc ô đề bắt đầu phải tự dùng dược bổ xung huyết cho bản thân rồi.
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Chiến sĩ chú ý, nhìn thấy 1 dùng Lực bạt sơn hề, mục tiêu Dao Trì.
Tranh thủ thời gian đánh ra dòng chỉ huy tiếp theo, mười đầu ngón tay La Khanh lướt nhanh như gió, trong tiếng lách cách lách cách của bàn phím thao tác Diệp lạc ô đề nhảy lên lan can trên Dao Trì. Đằng sau chính là nước, nhưng La Khanh không có ý định đánh thủy chiến. Mắt thấy Cư Bỉ càng ngày càng gần, Diệp lạc ô đề bắt đầu đứng trên lan can cùng boss chơi trò chơi ngươi đuổi ta chạy. Tất cả mọi người liền nhìn thấy cảnh tượng Diệp lạc ô đề cực kỳ lẳng lơ vô sỉ di chuyển qua lại trên các thanh lan can, bạch y phần phật tung bay trong gió, làm cho Cư Bỉ xông qua trái lại chạy qua phải miệt mài mệt nhọc, kết cục vẫn là không công kích được đến trên người anh ta. Người vây quanh không khỏi rơi lệ đồng tình cho Cư Bỉ, thầm nghĩ: Bỏ cuộc thôi Cư Bỉ à, tên này dù có dung mạo giống như danh bài, thì thịt trong bát người, ngươi ăn không nổi, vẫn nên tích lũy chút bạc về cố định cái đầu bị gãy kia đi-_-||| cái đầu đó cứ lắc qua lắc lại, ngươi không thấy nặng đến phát sợ luôn à!
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Mau tới! Lượng máu sắp xuống dưới 10% rồi, boss sắp ra đại chiêu rồi!
(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Đản đản quân ~ mong ngài hóng hớt náo nhiệt cũng không nên bò lên nóc nhà nhà người ta nha. Ngài chắn mất tầm ngắm của quân đoàn cung thủ nhà người ta rồi nà ~~~~!
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Đản đản quân .....
Đúng lúc hai người còn đang đối thoại với nhau, lượng huyết của Cư Bỉ đột phá mức 11%, Diệp lạc ô đề nhanh tay lẹ mắt xuất đại chiêu cấp 75 Phiên vân phúc vũ tàn nhẫn dập lên người Cư Bỉ. Cùng lúc đó,
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: 1
Kĩ năng Phiên vân phúc vũ còn kèm theo hiệu ứng hai giây lơ lửng, chính là Cư Bỉ sau khi trúng chiêu sẽ ở trạng thái lơ lửng hai giây sau mới có thể đáp xuống. Mà số 1 vừa gửi ra, đáng thương Boss còn chưa kịp kêu cứu mạng, người chơi chiến sĩ nhà Nhược thủy tam thiên đã như hổ như sói hướng về phía boss còn đang trôi nổi xông qua.
Lực bạt sơn hề, mặc dù chỉ là kĩ năng cấp năm mươi, nhưng kĩ năng này có hiệu quả va chạm cực mạnh. Nhiều người không màng sống chết xông về phía boss như vậy, lúc xông về phía trước là đúng lúc Cư Bỉ đang rớt xuống, 'Binh .....', lượng huyết rớt không nhiều, nhưng thân thể như dòng điện chớp nhoáng bay lên cao, trực tiếp rớt xuống dưới ao, khuấy động nước trong ao thành những làn sóng lớn.
Diệp lạc ô đề nhanh chóng xuất ra một chiêu công kích tầm xa, trúng ngay trên người Cư Bỉ đang nổi lềnh bềnh bên trên mặt nước, nháy mắt đem lượng huyết của Cư Bỉ kéo xuống dưới 10%. Cư bỉ phẫn nộ bất kham, trôi nổi trên mặt nước phát động đại chiêu cuối cùng.
Một chiêu này có tên gọi Thiên băng địa liệt. Hiệu quả làm mặt đất rung chuyển, tạo ra các vết nứt, tạo hiệu ứng sản sinh cảm giác chóng mặt cho tất cả người chơi trong bán kính 15m, kèm theo mất huyết liên tục trong vòng mười giây, lượng huyết mất vô cùng nhiều. Nếu là thường ngày, đây chính là tiết tấu muốn diệt đoàn. Nhưng hiện tại .......
Nhìn Cư Bỉ đang đứng trong nước gào thét phẫn nộ, lệch một bên đầu , tư thế xuất chiêu hai tay giơ lên trời có bao nhiêu uy vũ bá khí! Mọi người vẫn không có ý định chuyển rời tầm nhìn, bởi vì, trong nước không có đất.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy những cột sóng lớn bị trấn ra khi boss xuất đại chiêu, sương khói ngập tràn, khí thế to lớn. Sau đó đâu, sau đó chính là không có sau đó.
Người bang Nhược thủy tam thiên đứng bên cạnh ao, yên tĩnh nhìn từng làn sóng xô qua xô lại, sương khói lập lờ, thưởng thức màn biểu diễn của Cư Bỉ. Chỉ duy nhất một mình Diệp lạc ô đề là bạch y phấp phới, đứng trên lan can đón gió, các đợt sóng dù có cao đến đâu, trước lên sau xuống cũng chỉ có thể đánh đến gót giầy của anh ta.
Sau đó boss với lượng huyết tàn không ngoài dự kiến bị ngược đến chết. ngươi một chiêu ta một chiêu, đường đường Dao Trì cung lại bị coi như cái lò sát sinh, huyết nhiễm đỏ một vùng. Tội nghiệt nặng đến thế, dù cho là dịch trừ độc 84 cũng không rửa sạch hết được. Cư Bỉ nhanh chóng biến thành thi thể, lưng hướng lên trời trôi nổi trên mặt nước, trên màn hình nhảy ra câu nói duy nhất của nó: Ta hận a!
Thảm không dám nhìn! đúng là thảm không dám nhìn thẳng!
Trong năm phút ngắn ngủi, trên trang chủ hệ thống Cổ Vực xuất hiện một bài viết như sau: <Từ đầu tới cuối bàn về thảm án tập thể trừng phạt mối họa nơi Dao Trì>. Cả bài văn dùng từ ngữ cực kì vui tai vui mắt tường thuật từ đầu tới cuối về quá trình Nhược thủy trêu chọc phải boss, thảm trạng bị truy sát, và sau đó dùng thái độ chọc mù đôi mắt chó hoàng kim để giới thiệu về biểu hiện của Diệp lạc ô đề; Mộ Nha cùng toàn thể thành viên Nhược thủy tam thiên, cuối cùng ! vì boss bị ngược thảm đến chết kia thắp nguyên một hàng hương.
Tại sao lại dùng bốn chữ 'ngược thảm tới chết'? Bởi vì người nhảy vô ao đi mò thi thể không phải ai khác mà chính là Diệp lạc ô đề, người bang Nhược Thủy tam thiên còn chưa kịp ra tay ngăn cản, Diệp lạc ô đề đã mò xong thi thể boss --- sau đó, tập thể bang Nhược thủy tam thiên chỉ có thể vỗ trán. Đại thần nha! Tay ngài đen tới người trong Cổ Vực không ai dám so bì a! Mẹ nó, mò ra được mười mấy kiện đồ không một cái nào dùng được! <Cổ Vực kiến văn lục> loại sách rách nát này ngài đã mò ra không biết bao nhiêu quyển rồi, kho hàng bang hội đã không còn chỗ để nhét nữa rồi ngài có biết không!
Biết ngươi còn đi mò! còn dám mò! bang chúng Nhược thủy tam thiên dám phẫn nộ mà không dám nói, trợn trừng mắt nhìn bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái của đại thần sau khi mò xong thi thể boss liền biết, chỉ cần dám mở miệng nói ra nhất định có kết cục y chang con boss còn đang nằm phơi thây ngoài kia! bởi vậy quần chúng chỉ có thể đem toàn bộ cục tức này phát tiết lên thi thể boss.
Boss sau khi chết sẽ không biến mất luôn mà còn có vài giây thời gian làm mới, bởi vậy .....
Người đăng bài chính là người mới của trang page tên Kí giả chiến địa Oa cáp cáp, theo lời dẫn của nàng, cảnh tượng quá huyết tinh quá không hợp với trẻ nhỏ, tâm hồn nhỏ bé của nàng phải chịu đựng đả kích nghiêm trọng, cái gì cũng không cần nói trực tiếp đăng hình ảnh chứng minh. Kết quả, quần chúng người chơi lại mở khóa học sinh động mới cho cô nàng mở rộng tầm nhìn.
Toàn thi đại phái tống: Quả là trẻ nhỏ quá đơn thuần rồi cô nương kí giả ơi, dù cho Diệp thần đã bỏ game gần một năm, chúng ta cũng không thể nào quên được danh hiệu vang dội của bang Nhược thủy tam thiên, đó chính là -- nhà dưới tiếp nào.
Đại oa đích năng lực: Bang hội bạo s đệ nhất Cổ Vực!
Thiếu chủ tôi gả: Diệp thần v5!
Lan lăng tiểu tiểu sinh: Cho nên .... cô nương kí giả tìm hiểu không có được toàn diện na, Tôi nói cho cô biết nha, không nên dùng kiến thức mối họa bình thường để hiểu! còn nhớ chăng, năm đó Diệp lạc ô đề vừa mới xuất đạo, Bễ nghễ thiên hạ bị ngược thảm biết bao nhiêu .....
Tiểu nha yêu tiểu nhị lang: Ai biểu em gái hội trưởng Bễ nghễ thiên hạ bắt nạt Nhược nữ tử làm chi, nên biết, trình độ bao che của Diệp lạc ô đề cùng với trình độ bạo s của bang Nhược thủy tỉ lệ thuận với nhau.
Đại oa đích năng lực: Cho nên đều do Diệp thần sủng mà ra!
Thiếu chủ tôi gả: Diệp thần mau tới sủng ta @Diệp lạc ô đề
Tâm tự hương: Nhanh đến! @Diệp lạc ô đề
Phản điền na cá thì: Ta nguyện dùng liêm sỉ một đời mình cầu đại thần sủng ta @Diệp lạc ô đề
............
Ký giả tiền tuyến Oa cáp cáp nhìn một hàng @Diệp lạc ô đề đầy màn hình mà hai hàng lệ tuôn trào. Đường dài sao lắm gian truân, con đường phóng viên sao mà khó quá đi! Oa cáp cáp nước mắt nước mũi một hồi, lại suy ngẫm một hồi, mới có thể vực lại tinh thần. Hai tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, hây a, lau sạch nước mắt lại là một trang hảo hán!
Vì vậy nàng quyết định đi Nhược thủy nằm vùng, nhất định phải nắm trong tay phần tư liệu mới nhất, vì con đường phóng viên của mình thêm trang sử mới. Sức thu hút của Nhược thủy tam thiên cao như vậy, khẳng định có thể! Nhưng là, đơn xin gia nhập bang hội của nàng lại bị một cái tin hệ thống trả về:
(Hệ thống) Người chơi thân mến, thành viên bang hội Nhược thủy tam thiên hiện đã đầy, trước khi bang hội thăng cấp thành công không thể tiếp nhận thêm thành viên mới. Bang hội trong Cổ Vực còn nhiều, phong cách độc đáo, ngài có muốn gia nhập nơi khác không?
Oa cáp cáp nghẹn chết rồi, cô không muốn gia nhập bang khác, bây giờ cô chỉ muốn gào thét một bài: Nằm vùng không phải người muốn nằm, muốn nằm liền có thể nằm ......
Bây giờ đã là mười giờ tối, đồng hồ sinh học của Tạ Phi bắt đầu nhắc nhở cậu nhanh chóng đăng xuất. Thân là một nam nhân chưa tới 30 tuổi, thời gian và tập quán của Tạ Phi hợp lý lại dưỡng sinh đến kinh ngạc, dù là việc công ty cần thiết phải tăng ca, Tạ Phi cũng có thể dùng năng lực khống chế cường hãn của mình đảm bảo ngủ đủ giấc, tất nhiên, thức đêm không tính.
Hôm nay cũng vậy, Tạ Phi đơn giản nói một câu 'Tôi đăng xuất đây', liền trực tiếp đăng xuất. Đợi bang chúng Nhược thủy tam thiên trong trạng thái điên cuồng chúc mừng chiến thẳng hồi tỉnh lại, kéo rê con chuột tìm kiếm câu nói này trên kênh bang hội thì tên nhân vật của Tạ Phi đã biến thành màu xám được một lúc lâu rồi.
Sau đó tâm trạng kích động của bang chúng bị đả kích nghiêm trọng: Lẽ nào vừa rồi chúng ta chỉ như đi nhổ một cây củ cải thôi sao?
La Khanh nhìn cái tên Mộ Nha biến thành màu xám cũng đơ mất một hồi, nhưng rất nhanh thì sự chú ý của anh lại bị kẻ vô lương tâm nhất định phải đợi Mộ Nha đăng xuất mới dám trộm đăng nhập game nào đó câu đi mất.
Trẫm ngã kỳ thùy: Hắc hắc ! muốn biết id trước đây của anh trai tui sao? muốn biết không muốn biết không?
La Khanh cảm giác được con người bên kia máy tính, nhất định quanh thân cũng không ngừng tản phát ra biểu cảm 'đến hỏi tôi đi nha, đến hỏi tôi đi mà', dường như không nói ra được bản thân cậu ta sẽ muộn phiền đến chết mất.
Ngày tiếp theo.
Tám giờ đúng Tạ Phi thức dậy, tự làm bữa sáng sau đó lái xe đến công ty. Hôm nay cậu không mặc âu phục, mà mặc một bộ quần áo khá thoải mái, bởi vì ---
"Ông chủ, anh định đi thật sao? Nhưng nhỡ công ty có chuyện gì thì phải làm sao ạ?" trợ lý Đái Thư chạy bước nhỏ theo sau boss lớn chân dài nhà mình, mang theo biểu cảm lo lắng.
Tạ Phi vừa đi vừa đem kính mắt gỡ xuống, đưa cho Đái Thư,
"Mang về giúp tôi. Tiết dạy ở đại học rất ít, thời gian rảnh lại nhiều, huống hồ nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi, không có gì bất tiện hết."
Ông chủ nói là như vậy, nhưng Đái Thư có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao ông chủ bỗng dưng quyết định trở lại học nốt kiến thức đại học sau khi đã bỏ dở nhiều năm. Công ty làm ăn ngày càng lớn, thêm hay không thêm cái bằng đại học cũng chẳng nhằm nhò gì, cũng không có ai sẽ vì chuyện này dám khinh thường ông chủ, vì sao ông chủ cứ nhất định phải đi chứ? Công ty rồi trường học chạy qua chạy lại giữa hai bên, bộ ông chủ không cảm thấy mệt hả?
Đái Thư không biết về quá khứ của Tạ Phi, tất nhiên có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân vì sao. Năm đó khi Tạ Phi còn trẻ, cái gì cũng không thèm suy xét liền tin tưởng vào cái gọi là tương lai tốt đẹp, kiên quyết buông bỏ việc học, thậm chí không tiếc náo loạn với người nhà, sau đó thì sao, tương lai không hề tốt đẹp, mà rất tàn khốc. Hiện tại, Tạ Phi chỉ muốn đem những thứ mình từng vứt bỏ nhặt trở lại mà thôi.
Đi học đại học, hay là chơi lại game đều vậy, dù chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng nó là điều Tạ Phi muốn làm, vậy thì làm thôi. Kiên quyết không chút lưỡng lự vẫn luôn là phong cách của cậu.
Đái Thư làm trợ lý cho cậu cũng đã vài năm, cũng có thể coi hiểu rõ tính cách của boss nhà mình, thấy cậu đã quyết định như vậy, mặc dù bản thân không hiểu nổi căn nguyên nhưng cũng không nói nhiều nữa. Chỉ là bỗng dưng nghĩ tới một việc quan trọng, nhanh chóng đuổi kịp Tạ Phi đã sắp ngồi lên xe lái đi.
"Ông chủ! Còn một chuyện quên chưa nói với cậu!"
Tạ Phi hạ kính xe xuống, "Chuyện gì?"
"Tạp chí của chúng ta gần đây không phải chuẩn bị mở chuyên mục mới sao, người chuẩn bị bản thảo đã được định ra là La Khanh, một người mới từ nước ngoài trở lại. Là nhà văn đang nổi hiện nay, mức độ phổ biến đến dọa người cho nên chủ biên tập nói, vì biểu thị sự coi trọng với anh ta, ông chủ ngài có nên tự mình đi một chuyến không?"
"La Khanh?" Người này à, cũng nên biểu thị sự coi trong của mình một chút. Chỉ là La Khanh quá mức khiêm tốn, Tạ Phi cũng chỉ từng nghe danh đã lâu, còn người lớn lên bộ dáng ra sao thực cũng không rõ lắm.
"Được rồi, cậu sắp xếp thời gian, hẹn xong thời gian và địa điểm thì báo lại cho tôi là được."
"Vâng, ông chủ đi thong thả"
Người dịch: Hana_Nguyen