Thư Niệm vốn tưởng rằng chuyện chọn ban của mình sẽ diễn ra thuận lợi.

Nhưng cô không ngờ là, cha cô sẽ không đồng ý cô học ban xã hội.

Đêm hôm đó, trong bữa cơm, Thư Niệm nói chuyện cô muốn theo ban xã hội cho cha và mẹ kế biết, cha cô lập tức liền nhíu mày nói: “Không được, Niệm Niệm con không thể học ban xã hội.”

"Tại sao chứ?” Thư Niệm không hiểu: "Điểm vật lý của con rất yếu, hóa học và sinh học cũng như vậy.”

Thư Tư Khiêm nói với cô: “Trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương rất coi trọng các môn tự nhiên, còn ban xã hội thì mỗi năm chỉ có bốn lớp, hơn nữa bốn lớp này hơn phân nửa là học sinh thể dục và nghệ thuật, bầu không khí học tập kém hơn ban tự nhiên, năng lực của giáo viên thì không cần phải nói.”

"Học ở trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương chỉ có học khoa học tự nhiên mới có đường ra.” Ông ấy dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa nếu con học xã hội sau này sẽ rất khó tìm việc làm, bây giờ là thế giới của vật lý, hoá học và toán học.”

Thư Niệm chau mày, phản bác ông ấy: "Cái gì mà thế giới của toán lý hoá? Học sinh ban xã hội tốt nghiệp xong vẫn có thể tìm được công việc tốt, phát triển ổn tốt hay không còn phải xem năng lực của từng người.”

“Hơn nữa chủ nhiệm lớp chúng con cũng nói, ban xã hội trường chúng con cũng rất tốt."

Thư Tư Khiêm thở dài hỏi: "Nếu con học xã hội thì về sau con sẽ theo chuyên ngành gì?”

Thư Niệm trả lời ông: "Chuyên ngành tiếng Anh, chuyên ngành tiếng Anh đại học Thẩm Dương.”

“Sau đó thì sao? Đi phiên dịch hay đi dạy học?” Thư Tư Khiêm vẫn là không đồng ý Thư Niệm học ban xã hội: "Làm phiên dịch có đường cho con tỏa sáng sao? Dạy học một tháng con sẽ được bao nhiêu đồng lương cơ bản?”

Thư Niệm nghẹn một bụng ức chế, cô hỏi Thư Tư Khiêm: “Vậy cha muốn con học ngành gì? Cha muốn tương lai con làm gì?”

"Tới công ty của cha sao?” Thư Niệm nói: “Con không có hứng thú.”

Thư Tư Khiêm không nghĩ tới Thư Niệm ngày thường ngoan ngoãn, bây giờ lại ngoan cố như vậy.

Hơn nữa đứa trẻ này, ý chí rất kiên định, ông không còn khả năng quản được.

Thư Niệm đứng dậy đi lên lầu, một lát sau liền trở lại.

Cô để thành tích ba lần thi gần đây lên bàn cho Thư Tư Khiêm xem.

“Con đã thống kê thành tích và tổng điểm mỗi lần thi của các môn khoa học và xã hội, tất cả đều được viết rõ ràng trên đó, cha có thể xem, tổng điểm xã hội của con luôn cao hơn tự nhiên.” Thư Niệm bình tĩnh nói: "Cha chắc chắn muốn con từ bỏ xã hội mà con am hiểu để học khoa học tự nhiên sao?”

"Nếu con vốn dĩ có thể vượt qua các bạn lớp một ở ban xã hội trong kỳ thi đại học nhưng lại chỉ có thể vượt qua các bạn lớp hai ban tự nhiên thì chẳng sao đúng không ạ?”

Thư Tư Khiêm im lặng nhìn thành tích Thư Niệm.

Miêu Vũ vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng, chị ta khuyên Thư Tư Khiêm: “Em cảm thấy Niệm Niệm nói cũng có lý, em ủng hộ Niệm Niệm học xã hội, tư tưởng của anh đã sớm lạc hậu rồi. Thế giới của toán lý hoá gì chứ, thực tế là, nghề nào cũng có trạng nguyên, mọi thứ đều có thể, tương lai Niệm Niệm muốn học chuyên ngành tiếng Anh em cảm thấy khá tốt, sau này tốt nghiệp cũng sẽ có nhiều lựa chọn.”

“Anh nên thấy may mắn vì Niệm Niệm độc lập lại hiểu chuyện, rất ít đứa trẻ khi mới học cấp 3 đã có mục tiêu rõ ràng như vậy.”

Thư Tư Khiêm nghe Miêu Vũ nói thì càng trầm mặc.

Chuyện này cứ như vậy cũng không giải quyết được gì, Thư Tư Khiêm chưa nói đồng ý Thư Niệm học xã hội, nhưng cũng không tiếp tục phản đối.

Sáng hôm sau Thư Niệm liền một mình ngồi xe về quê.

Vốn dĩ Thư Tư Khiêm và Miêu Vũ muốn lái xe đưa cô về, nhưng Thư Niệm không muốn làm phiền bọn họ, từ chối bọn họ rất nhiều lần.

Hai người lớn cũng không có cách khác, chỉ có thể theo ý cô.

Khi Thư Niệm tới nơi đã là giữa trưa.

Bà nội đang chờ cô ở ven đường.

Bóng dáng bà cụ đơn bạc đứng trong gió phần phật càng làm bà thêm gầy yếu.

Thư Niệm chạy đến trước mặt bà, rất vui vẻ nắm lấy tay bà, hai người từ từ đi vào nhà.

Điều kiện ở quê không bằng thành phố, nhưng bà nội đã cho Thư Niệm mọi thứ tốt nhất.

Giường đất rất nóng, Thư Niệm cởi giày leo lên, ôm chặt mèo trắng đang ngủ ở đầu giường.

“Đại Bạch, Đại Bạch, mày có nhớ tao không?” Thư Niệm vuốt ve mèo trắng, vui vẻ hỏi.

Mèo trắng mở mắt ra, dùng cặp mắt có màu đồng khác lạ xem xét Thư Niệm, rất nhanh đã phát ra tiếng hừ hừ thoải mái..

Thư Niệm ngồi trên giường đất nong nóng, hơi lạnh trên người rất nhanh đã tan hết, cả người đều ấm áp dễ chịu.

Cơm trưa bà nội làm thịt sườn kho tàu và cá sốt chua ngọt, Thư Niệm cũng xuống bếp nấu một món ăn chay.

Sau khi tất cả món được dọn lên bàn, bà nội lại bưng tới một thau đậu phộng đã được nấu chín.

Trước đây Thư Niệm nói muốn ăn đậu phộng nấu.

Ăn cơm trưa xong, Thư Niệm kê một chiếc bàn nhỏ lên giường đất làm bài tập, mèo trắng lười biếng dựa vào chân cô ngủ.

Bà nội đi tới, cười tủm tỉm hỏi cô: “Cháu gái, con ăn khoai nướng không? Sáng hôm nay lúc hun giường đất bà có nhét vài củ vào bên trong, vẫn còn nóng hổi.”

Thư Niệm cười cong mắt nói: “Ăn ạ!”

“Mà nội ơi, nội rang hạt dẻ chưa ạ?” Cô hỏi.

“Rang rồi rang rồi, đều giữ lại cho con.” Bà nói: “Chờ chút, để bà đi lấy cho con.”

Một lát sau, Thư Niệm tạm thời thối lui khỏi biển sách, cô ngồi ở đầu giường đất với bà nội vừa xem TV vừa ăn khoai nướng và hạt dẻ rang.

Thư Niệm ân cần bóc hạt dẻ để vào lòng bàn tay bà.

Răng bà cụ không được tốt, đã rụng vài cái nên chỉ có thể bỏ hạt dẻ cháu gái đã lột vào trong miệng ăn từng chút từng chút.

Buổi tối, hai bà cháu nằm trên giường đất ấm áp, Thư Niệm nói với bà chuyện phân ban, cô muốn học ban xã hội, nhưng cha không đồng ý.

Bà lão nói: "Kệ nó, chọn cái con thích đi.”

Thư Niệm nhẹ nhàng "Dạ” một tiếng.

Thư Niệm không biết, sau khi cô ngủ, bà cụ rời giường mặc thêm một chiếc áo khoác đi ra phòng khách, dùng chiếc điện thoại cũ kĩ gọi cho Thư Tư Khiêm.

Hơn nửa đêm nhận được điện thoại của mẹ, Thư Tư Khiêm còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, lo lắng muốn chết, kết quả bị bà mắng cho một trận, không cho ông quản chuyện Thư Niệm chọn học ban xã hội.

Bà cụ không thương tiếc mà quở trách Thư Tư Khiêm: “Hiện tại mới nhớ là phải quản Niệm Niệm, trước đó mày ở đâu? Mười năm qua, nó học ở đâu, thành tích thế nào, có bị bệnh hay không, có vui không, mày có hỏi tới không? Bây giờ lại lo lắng, muốn nó làm theo lời mày, mày dựa vào đâu?”

Thư Tư Khiêm thở dài: “Mẹ, con biết con nợ Niệm Niệm, có lỗi với mẹ, nhiều năm như vậy cũng không trở về thăm hai người, mẹ nói rất đúng, con không có tư cách, con mặc kệ, nó muốn học xã hội thì học xã hội đi."

Bà cụ tức giận nói: "Xéo đi ngủ đi.”

Cứ như vậy, sau khi Thư Niệm trở lại thành phố Thẩm Dương vào ngày nghỉ cuối cùng đã suôn sẻ để Thư Tư Khiêm ký tên lên đơn của nhà trường..

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán trở lại trường học, mọi người nộp đơn đăng ký lên.

Rất nhanh, kết quả thống kê đã được công bố.

Lớp 1 khối 10 có 56 học sinh, chỉ có ba người chọn ban xã hội.

Thư Niệm là một trong số đó.

Một tuần sau, kỳ thi cuối học kỳ 1 của lớp 10 đã tới.

Hai ngày thi kết thúc, trường học trực tiếp cho nghỉ đông.

Bắt đầu từ hôm nay, Thư Niệm mỗi ngày đều tới thư viện tỉnh để học bài.

Ngày thứ năm nghỉ đông, học sinh phải quay lại trường để nhận kết quả.

Lần thi cuối kỳ này, Thư Niệm xếp hạng 18 trong lớp.

Cô vẫn tiến bộ như cũ, chỉ là tiến độ tương đối thong thả.

Tuy rằng hiện tại trường học áp dụng cách thức phát bảng điểm từng người, cũng không công bố thứ hạng của tất cả học sinh, nhưng chuyện Tống Kỳ Thanh đứng đầu khối căn bản không thể giấu được.

Mọi người đối với chuyện cậu nhiều lần có thể ổn định đứng nhất khối cũng đã quen rồi.

Bởi vì khai giảng xong liền phân ban, hơn nữa mặc kệ là xã hội hay tự nhiên, trường học đều sẽ chia lại các lớp, cho nên trường học đề nghị mỗi lớp sẽ tự tổ chức một buổi liên hoan.

Các bàn học trong lớp bị đẩy qua hai bên vách tường tạo không gian để làm sân khấu.

Thư Niệm và Tư Ngưng ngồi ở một góc, vừa ăn vặt vừa thưởng thức tiết mục biểu diễn của các bạn trong lớp.

Sau đó Tề Hạ kéo Tư Ngưng lên sân khấu biểu diễn, Tư Ngưng lại kéo Thư Niệm, cùng nhau song ca bài 《 Bảo bối 》.

Thư Niệm vừa quẫn bách vừa xấu hổ, cô hoảng loạn nói nhỏ với Tư Ngưng: "Tớ không được đâu…”

Tư Ngưng cười cô: “Niệm Niệm, cậu nói xạo, rõ ràng cậu biết hát bài này, lúc hai chúng ta ngồi cùng bàn, cậu thường xuyên khẽ hát theo.”

Thư Niệm đỏ mặt thấp giọng giải thích: "Tớ không nhớ lời bài hát.”

Vừa dứt lời, Tề Hạ liền đưa điện thoại của cậu ấy tới, cười nói: "Đã giúp hai cậu kiếm lời bài hát rồi nè.”

Thư Niệm: “…”

Thư Niệm không trốn được, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày hát với Tư Ngưng.

Giọng cô rất nhẹ nhàng mang theo vài phần mềm mại ấm áp, lại có chút ngọt ngào, còn có thể nghe được một chút run rẩy đáng yêu.

Trong tiếng ca của Tư Ngưng, giọng Thư Niệm giống như hoà thanh, nhưng lại rất dễ nghe.

"Bé cưng của anh, cho em chút ngọt ngào, để tối nay em có thể ngủ ngon…”

Thư Niệm cảm giác ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô, cả người cô nóng lên như sắp bị thiêu cháy.

Cô cứng người đứng một chỗ, cực kỳ mất tự nhiên, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong tay Tư Ngưng, không dám liếc mắt đi đâu cả.

Đúng lúc này, tiếng đàn ghi-ta tiếng chợt vang lên.

Tống Kỳ Thanh ngồi ở cuối lớp, ôm đàn ghi-ta đánh theo tiết tấu của Thư Niệm và Tư Ngưng.

Tư Ngưng đột nhiên nghe được tiếng đàn ghi-ta, ngước mặt nhìn về hướng Tống Kỳ Thanh, sau đó cô ấy cười đưa ngón cái lên với Tống Kỳ Thanh.

Thư Niệm cũng vào lúc tiếng đàn ghi-ta vang theo quán tính mà nhìn qua.

Trong khoảnh khắc hai tầm mắt chạm nhau, cô nhanh như chớp rũ mi xuống.

Đến khi bài hát kết thúc, Thư Niệm vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Thanh.

Tống Kỳ Thanh bởi vì đệm nhạc cho Tư Ngưng và Thư Niệm mà bị mọi người ồn ào bắt cậu chơi thêm một bài nữa.

Cậu không từ chối, tự nhiên phóng khoáng, một tay cầm đàn một tay xách ghế đi tới giữa lớp học.

Động tác lưu loát lại đẹp trai.

Thư Niệm và Tư Ngưng đã về chỗ của mình.

Lúc này Tống Kỳ Thanh là tiêu điểm của mọi người trong lớp, Thư Niệm cũng có thể yên tâm lớn mật mà nhìn cậu một cách chăm chú.

Cậu ấy ngồi xuống, một chân duỗi thẳng, một chân cong lên, tư thái tùy tính tự nhiên.

Ngay sau đó bắt đầu đàn hát.

Lần này cậu không hát ca khúc tiếng Anh, mà là một bài tình ca lãng mạn.

Chàng trai mặc một chiếc áo len cao cổ màu be quen thuộc, phối hợp với quần đen và giày thể thao trắng.

Cậu ôm đàn ghi-ta, rũ mắt cất giọng: "Trong muôn vàn hạnh phúc không thể kể tên, anh chỉ thích em.”

Tim Thư Niệm bị đánh trúng một cái.

Cô không nói rõ được đây là bị lời bài hát cậu hát làm cho rung động hay là vì giọng hát của cậu.

Tóm lại, tim cô đang tung tăng nhảy nhót giống như có một bầy nai con chạy loạn khắp nơi.

Mà cô cũng nghe được tiếng tim đập của bản thân, thình thịch, tựa như muốn thổ lộ cho cậu biết, Thư Niệm cũng thích Tống Kỳ Thanh.

Đêm hôm đó về nhà, Thư Niệm tra cứu ca khúc mà Tống Kỳ Thanh đã hát ở lớp học.

Bài hát tên là 《 Thích 》của ca sĩ Trương Huyền.

Thư Niệm vui mừng khôn xiết.

Bởi vì bài hôm nay cô song ca với Tư Ngưng là bài 《 Bảo bối 》cũng là của Trương Huyền.

Thì ra bọn họ cũng sẽ nghe bài hát của cùng một ca sĩ.

Điều này làm cho cô rất vui vẻ.

Sau này mỗi lần nhìn thấy một nam sinh đánh đàn ghi-ta, Thư Niệm đều sẽ nhớ tới trong phòng học lớp 1 khối 10 năm đó đã từng có một nam sinh tuấn tú, ôm đàn ghi-ta trong tay hát ca khúc《 Thích 》.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, bài hát Thư Niệm thích nhất tên là 《 Thích 》.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play