Ngày 18 tháng 1 năm 2017, Thư Niệm bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông.
Nhưng cô không ở lại thành phố Thẩm Dương mà trở về quê nhà ở Giang Lĩnh.
Thư Tư Khiêm cùng Miêu Vũ lái xe đưa cô trở về, hai người họ cũng ở lại Giang Lĩnh một đêm, ngày hôm sau mới quay về.
Mỗi ngày ở quê nhà, Thư Niệm đều kê bàn ở trên giường đất* sưởi ấm, cô ngồi ở trên giường đất sưởi ấm để làm bài tập về nhà cho những ngày nghỉ.
*Giường đất (giường sưởi): Người dân miền bắc Trung Quốc sử dụng gạch nung hoặc gạch để ngủ trên một chiếc bục hình chữ nhật, có chiếu ở trên và có lỗ ở dưới, thông với ống khói và có thể dùng để sưởi ấm.
Còn Đại Bạch thì ngoan ngoãn dựa vào bên người Thư Niệm, an tĩnh bồi cô nỗ lực học tập.
Mỗi ngày trên bàn của cô đều phủ kín sách vở cùng bài thi, chỉ thời điểm ngắn ngủi lúc ăn cơm mới biến thành một bàn đồ ăn.
Mùa đông ở Giang Lĩnh lạnh và khô, thường có tuyết rơi.
Ngày 28 tháng 12 âm lịch, sáng sớm Thư Niệm mở mắt ra đã thấy ngoài cửa sổ tuyết phủ đầy, cây hồng trồng trong sân đều bị những trận tuyết ngọn cây cổ thụ quật ngã.
Cô mặc quần áo và chạy ra sân, nơi bà nội đang dọn một lối đi hẹp.
Thư Niệm chạy tới, nhận lấy cây chổi từ tay bà nội, giúp bà quét một đoạn đường.
Ăn sáng xong, Thư Niệm không lập tức lấy đề kiểm tra ra làm mà cô mặc quần áo độn bông, khăn quàng cổ và găng tay đi đến nơi sân còn phủ một lớp tuyết dày bắt đầu nặn những quả cầu tuyết.
Một mình Thư Niệm chơi đùa trong sân thực vui vẻ, cô cúi người lăn quả cầu tuyết càng lúc càng lớn, cuối cùng nặn được thành một người tuyết.
Thư Niệm từ hộp cờ thỏ cáo ở trong nhà lấy hai quân cờ màu đen, ấn chúng lên quả cầu tuyết để làm mắt của người tuyết, sau đó tìm hai cành cây hình chữ “Y” ở bên cạnh để làm tay cho người tuyết.
Cuối cùng lấy thêm một chiếc chậu nhỏ màu đỏ để làm mũ đội lên đầu cho người tuyết.
Sau khi làm xong xuôi tất cả hết thảy, cô chạy vào nhà lấy điện thoại di động.
Thư Niệm mở camera trên điện di động lên và chụp vài bức ảnh người tuyết.
Trở lại trong phòng, Thư Niệm vội vàng cởi ra giày đi lên giường đất, xỏ chân vào trong chăn cho ấm, tay cũng đặt vào trong giường đất để sưởi ấm.
Một lát sau, tay cô có chút nóng lên, Thư Niệm cầm lấy điện thoại di động cô đặt bên cạnh lên, chọn một tấm trong số những tấm ảnh vừa rồi, rồi lại tìm trong album những tấm ảnh mà mấy ngày nay cô chụp cho Đại Bạch, sau đó gửi một tin nhắn có kèm theo hai bức ảnh đi.
Vài phút sau, khi Thư Niệm mới vừa cầm lấy bút tính làm bài tập toán thì âm thanh nhắc nhở của Q.Q trên di động liền vang lên.
Thư Niệm cầm lấy di động, nhìn thấy là Giang Điềm gửi tin nhắn cho cô.
Giang Điềm: 【 Niệm Niệm chúng ta sẽ gặp nhau vào năm sau chứ? Kể từ lúc cậu về chúng ta vẫn chưa gặp nhau lần nào.】
Thư Niệm cùng Giang Điềm mặc dù ở cùng một thị trấn, nhưng hai người không ở cùng thôn, và khoảng cách giữa hai thôn cũng không quá gần, vì vậy lúc trước chỉ khi đi học thì hai người họ mới có thể gặp nhau.
Kể từ khi Thư Niệm đến thành phố Thẩm Dương học, hai người bọn họ đã lâu không gặp lại nhau.
Thư Niệm cũng rất nhớ Giang Điềm, cô không chút do dự lập tức đáp ứng: 【 Được, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu? 】
Giang Điềm nói: 【 Nhà tớ chuyển lên huyện rồi, cậu lên huyện đi, nơi này có nhiều đồ ăn ngon cũng có rất nhiều chỗ vui chơi, chúng ta còn có thể đi mua sắm, sẽ rất vui đấy.】
Sau đó Giang Điềm còn vui vẻ nói: 【 Đến lúc đó cậu còn có thể ở nhà của tớ, hai chúng ta sẽ cùng ngủ chung trên một chiếc giường!】
Thư Niệm vui vẻ đáp ứng: 【 Được a! 】
Sau khi cùng Giang Điềm xác định xong thời gian gặp mặt, Thư Niệm liền tiếp tục làm bài tập.
Chờ đến khi lúc ăn trưa, cô mới cầm điện thoại lên và nhìn thấy bình luận hơn một giờ trước mà Tư Ngưng để lại.
Tư Ngưng: 【 Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh! Tớ cảm thấy phong cảnh chỗ cậu thật đẹp! Sau khi thoát khỏi các tòa nhà cao tầng, tớ thực sự muốn đến chỗ cậu để trải nghiệm!】
Thư Niệm cười rồi đáp lại cô ấy: 【 Tới đi, đến chỗ tớ đi, chúng ta cùng nhau gặp mặt. 】
Tư Ngưng: 【 Chờ tớ! Một ngày nào đó tớ nhất định sẽ đến quê của cậu du lịch!】
Vào ngày 29 tháng 12 âm lịch, Thư Niệm cùng bà đang dọn dẹp nhà cửa.
Bởi vì hôm nay Thư Tư Khiêm cùng Miêu Vũ về quê ăn tết, bà nội của Thư Niệm sợ Miêu Vũ dị ứng với lông mèo sẽ phát ban nên tạm thời nhốt Đại Bạch ở một gian phòng bên cạnh.
Đến giữa trưa, Thư Tư Khiêm cùng Miêu Vũ lái xe về quê còn mang theo quà tết.
Thư Niệm cùng Thư Tư Khiêm còn có Miêu Vũ không còn xa lạ như lúc đầu, nhưng họ cũng không thân thiết lắm, bất quá Thư Niệm đã có thể giao tiếp với Thư Tư Khiêm một cách bình thường và cô cũng có thể tự nhiên gọi Miêu Vũ một tiếng “dì”.
Vào đêm giao thừa, một nhà bốn người bọn họ đã gói rất nhiều sủi cảo.
Thư Tư Khiêm ngoài ý muốn thực sự rất ngạc nhiên khi thấy Thư Niệm biết cách làm sủi cảo, bất luận là là vỏ bánh hay là gói, cô đều làm một cách rất thuần thục.
Thư Tư Khiêm liền nói một câu: “Cha chưa bao giờ nghĩ đến việc con có thể gói sủi cảo.”
Bà nội của Thư Niệm tức giận nhìn con trai mình: “Nhiều năm như vậy đều chẳng thèm để tâm đến Niệm Niệm, việc này con không biết cũng chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Thư Tư Khiêm bị lời nói của mẹ mình làm cho á khẩu không nói gì được.
Bởi vì ông thực sự mắc nợ Thư Niệm, ở việc nuôi dạy con gái, ông đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Vào buổi tối, khi mọi người trong nhà đang chuẩn bị ăn tối, Thư Tư Khiêm ra sân và đốt một vài quả pháo.
Trong âm thanh pháo tiếng nổ vang bùm bùm ngoài sân thì bốn người trong phòng đang vui vẻ cụng ly.
Sau bữa cơm giao thừa, Thư Tư Khiêm cùng Miêu Vũ được gọi đi chơi mạt chược, bà nội Thư Niệm mở TV ra xem đêm hội mùa xuân CCTV, Thư Niệm ngồi ở bên người bà nội cùng bạn bè chúc nhau một đêm giao thừa vui vẻ trên Q.Q..
Cũng đúng lúc này, Thư Niệm mới nhận ra rằng cô không có liên hệ phương thức của Tống Kỳ Thanh.
Vì vậy, ngay cả một câu "Chúc mừng năm mới" cũng không thể nói được với cậu.
Thư Niệm có chút hối hận, thật đáng tiếc một tháng trước kỳ nghỉ đông, khi hai người còn là bạn cùng bàn, cô rõ ràng có nhiều cơ hội hỏi cậu thông tin liên lạc như vậy nhưng rốt cuộc lại cứ mãi chần chừ.
Thư Niệm khe khẽ thở dài.
Bà nội đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu cô nương, sao con lại thở dài Đừng có lúc nào cũng thở dài như thế, nếu không sẽ mất phúc đó.”
Thư Niệm cười cười, quay lại nói với bà nội: "Còn có câu nói như vậy sao ạ?”
“Có nha.” bà nội cô nghiêm túc nói: “Nhưng chúng đều là những câu nói của ông bà xưa thôi.”
Thư Niệm chớp chớp mắt nghe lời bà nội, ngoan ngoãn nói: “Dạ vậy con sẽ không thở dài nữa.”
Bà nội cô cười nói: “Thỉnh thoảng thở dài một cái cũng được”.
Đêm nay Thư Tư Khiêm chơi mạt chược chơi đến tận khuya, khi Thư Niệm cùng bà nội đi ngủ, hai người họ ra ngoài chơi mạt chược vẫn chưa về nhà.
Rạng sáng ngày hôm sau, chưa đến 5 giờ sáng thì Thư Niệm đã bị bà nội đánh thức.
Sau đó, cô nhận được ba phong bì màu đỏ từ bà nội, dì và cha.
Trong thôn không ngừng vang lên tiếng pháo nổ, Miêu Vũ cùng bà nội bận rộn làm sủi cảo trong phòng bếp, Thư Niệm giúp sắp xếp chén đĩa.
Sau khi ăn sáng, Thư Tư Khiêm muốn dẫn Miêu Vũ đi chúc tết, Thư Niệm không có việc gì, bà nội kêu cô lên giường ngủ tiếp.
Một giấc này cô ngủ đến hơn 8 giờ sáng, Thư Niệm mới chậm rãi tỉnh lại.
Bà nội ngồi ngay ở bên cạnh cô, đeo kính và đang xem một tiểu phẩm trên TV.
Nghe thấy động tĩnh, bà nội cô quay đầu nhìn qua, hỏi Thư Niệm: "Con tỉnh rồi?"
Thư Niệm nhẹ nhàng khẽ “Vâng” một tiếng.
Toàn thân cô được sưởi ấm bởi chiếc giường đất ấm ấp, Thư Niệm cảm thấy toàn thân thoải mái, lười biếng mà duỗi người.
Qua một lát, cô tỉnh hẳn và nói với bà nội: "Bà ơi, mấy ngày nữa cháu phải lên huyện, Điền Điềm rủ cháu đi chơi, có khả năng sẽ qua đêm ở nhà cậu ấy.”
Bà nội cười nói: “Đi đi, con nghỉ ngơi nên vui vẻ một chút, khoảng thời gian trước suốt ngày con cứ học rồi học, bà chỉ sợ con mệt muốn chết rồi.”
Thư Niệm mỉm cười nói: “Sẽ không đâu, con sẽ biết chừng mực mà.”
Cô biết rằng mình vẫn còn sức lực, và còn có thể nỗ lực hơn nữa trong việc học.
Trong mấy ngày Tết, mỗi ngày Thư Niệm đều đến nhà phụ cho Đại Bạch ăn và thay nước cho nó, sau đó nhân cơ hội vuốt ve bộ lông của nó.
Thư Tư Khiêm cùng Miêu Vũ mùng 3 đã trở về thành phố Thẩm Dương.
Họ vừa đi khỏi, Thư Niệm lập tức chạy tới mở cửa nhà phụ.
Cô ngồi xổm trước cửa nhà, vuốt ve con mèo trắng đang đến gần kêu meo meo với cô, nhẹ giọng nói: “Đại Bạch, mấy ngày nay mi đã chịu thiệt thòi rồi.”
Mùng tám tháng giêng, Thư Niệm ngồi xe buýt đi lên huyện.
Đến bến xe buýt trong huyện, Thư Niệm vừa từ trên xe xuống, liếc mắt một cái liền thấy Giang Điềm đứng bên đường đợi cô.
Giang Điềm vừa thấy đến Thư Niệm liền nhào tới ôm lấy cô .
“Uy u u u, Niệm Niệm, chúng ta đã nửa năm không gặp rồi đấy.”
Thư Niệm nhìn Giang Điềm bằng ánh mắt ấm áp, cô nhếch môi cười, ôm lấy Giang Điềm.
Hai cô gái ôm nhau một lúc ở bến xe buýt, sau đó nắm tay nhau đi mua sắm
Nơi mà các cô gái thích đến nhất chính là cửa hàng trang sức, Thư Niệm cùng Giang Điềm cũng không ngoại lệ.
Sau đó, Thư Niệm nhìn thấy một vật phẩm trang sức kỷ niệm từ một cửa hàng trang sức.
Đó là một chiếc móc khóa có hình đàn guitar.
Không có một chút do dự nào, cô nhanh chóng cầm lấy chiếc móc khóa và đi đến quầy thu ngân.
Lúc Thư Niệm chuẩn bị trả tiền, ông chủ nhìn món đồ cô muốn mua rồi hỏi: "Có muốn khắc chữ không?"
Thư Niệm không nghĩ tới cái này có thể khắc chữ, có chút kinh ngạc hỏi: “Còn có thể khắc chữ sao?”
“Đúng vậy” ông chủ gật đầu: "Cái này tôi tự làm nên có thể khắc được."
"Muốn khắc chữ thì lát nữa tới lấy."
Thư Niệm hỏi: “Cụ thể cần bao lâu mới có thể khắc xong ạ? Ngày mai cháu phải đi rồi...”
Ông chủ nói: "Ai da! Việc này thì khó nói lắm, còn tùy thuộc vào những gì cháu muốn khắc, càng phức tạp thì thời gian càng lâu."
Thư Niệm mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói: "S, chữ S trong tiếng Anh."
“Chỉ khắc một chữ S thôi à?” ông chủ hỏi.
Thư Niệm gật đầu: "Vâng."
Giang Điềm đi tới nghe được cuộc đối thoại giữa Thư Niệm cùng ông chủ, cô ấy cười nói: “S, có phải viết tắt của chữ Shu* không.”
*Shu: họ của Thư Niệm
"Cảm giác khá thú vị, tớ cũng muốn mua một cái, khắc chữ J."
Cô ấy nói xong liền chạy tới lấy móc chìa khóa.
Thư Niệm chỉ cười nhạt, không phản bác lời Giang Điềm nói, cũng không giải thích bất luận cái gì.
S, đối với cô mà nói thì không chỉ là chữ Thư trong Thư Niệm.
Mà còn là chữ Tống trong Tống Kỳ Thanh, và cũng là chữ Thanh trong Kỳ Thanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT