Lần này Dương Kỳ Tấn sắp xếp chỗ ngồi theo chiều cao, Thư Niệm và Tư Ngưng vẫn như cũ ngồi cùng một bàn.

Tống Kỳ Thanh lại bị xếp xuống hàng cuối cùng.

Nhưng lần này không phải gần cửa sổ, mà là gần cửa sau của lớp học.

Vì vậy, trong một tháng kế tiếp, tần suất ra vào lớp bằng cửa sau của Thư Niệm tăng lên đáng kể.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người đã thay áo khoác đồng phục mùa thu sang áo khoác lót lông mùa đông màu xám nhạt do nhà trường phát.

Thư Niệm vẫn luôn chăm chỉ học tập.

Tính cách Thư Niệm vốn hướng nội và chậm chạp, vậy nên vòng bạn bè của cô cũng rất hạn chế, trong lớp cũng không có bao nhiêu người bạn thân, ở trường lúc nào cũng gắn bó như hình với bóng với Tư Ngưng.

Bước sang tháng mười hai, kỳ thi tháng thứ hai của nửa đầu học kỳ một ngày càng đến gần.

Thư Niệm vẫn giống như trước, trong lớp cô luôn chăm chú nghe giảng, sau giờ học cũng không rời khỏi chỗ ngồi, luôn tập trung cúi đầu đọc bài.

Có lẽ trong mắt người khác, cô là một mọt sách sống nội tâm.

Chỉ có Thư Niệm biết cô phải tranh thủ từng phút từng giây mới có thể từ từ đuổi kịp cậu.

Mặc dù Tống Kỳ Thanh đã vượt xa cô một khoảng cách không hề nhỏ.

Vào giữa tháng 12, Thư Niệm nhận được kết quả thông báo cô xếp hạng thứ 20 trong kỳ thi tháng thứ hai lần này.

Cô đã thành công chen chân vào top 20 của lớp như ý nguyện, tuy chỉ lọt vào top cuối nhưng điều này cũng đã làm cô rất hài lòng.

Vì tất cả những nỗ lực của cô đã được đền đáp xứng đáng.

Lần này các giáo viên chủ nhiệm lại lần nữa sắp xếp lại chỗ ngồi theo thứ hạng, vậy nên Thư niệm không thể có cơ hội được sắp xếp ngồi cùng bàn với Tống Kỳ Thanh một lần nữa.

Thay vào đó, cô trở thành bạn cùng bàn với Tưởng Phong.

Tưởng Phong là một cậu thanh niên rất hoạt bát, nói nhiều và có chút ngây thơ.

Cậu ấy đối xử với cô rất nhiệt tình, thậm chí có thể nói là vượt xa mức nhiệt tình khi đối xử với những người bình thường.

Buổi tối sau khi tan học, Thư Niệm có thói quen không bao giờ mang cốc nước về nhà mà luôn đặt trên bàn trong lớp, hôm sau đến trường, cô sẽ đến phòng nước lấy nước nóng, chà chà chà tay vào thân cốc cho ấm tay, tiện thể cũng làm cho nước bên trong cốc bớt nóng rồi mới uống.

Từ khi cô và Tưởng Phong ngồi cùng bàn, mỗi sáng khi cô đến trường đã nhìn thấy trên bàn học của cô đặt sẵn một cốc nước nóng..

Thư Niệm hỏi Tưởng Phong: “Là cậu lấy nước giúp tớ sao?”

Tưởng Phong cười nói: “Vừa hay tớ cũng đi lấy nước nên sẵn tiện lấy cho cậu luôn.”

Thư Niệm lúng túng cảm ơn, sau đó có chút ngượng ngùng nói với cậu ấy: “Vậy thì phiền cậu quá, việc này tớ tự làm được.”

Tưởng Phong đáp lại: “Thuận tay nên lấy giúp cậu mà thôi, cũng không có gì quá phiền phức.”

Thư Niệm luôn là một người sợ làm phiền người khác, sự nhiệt tình quá mức của Tưởng Phong khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên và khó chịu.

Cuối cùng, cô đành phải mang cốc nước về nhà sau giờ học và ngày hôm sau lại mang nó đến trường.

Khi Tư Ngưng phát hiện ra điều này, cậu ấy đã nói đùa: "Tưởng Phong bị cái gì vậy? Đừng nói là cậu ta có ý với cậu nha?"

Sau khi nghe những lời chọc ghẹo của Tư Ngưng, khuôn mặt Thư Niệm liền trở nên đỏ bừng, cô ngượng ngùng cau mày nhìn Tư Ngưng: "Ngưng Ngưng, cậu đừng nói nhảm, chỉ là… tính tình của cậu ấy vốn nhiệt tình vậy mà."

Thật ra Thư Niệm biết Tưởng Phong không phải là người có tính cách luôn cư xử nhiệt tình với mọi người, chỉ lúc có hứng thú với cô thì cậu ấy mới đối xử tốt với cô.

Kể từ khi Tưởng Phong hỏi cô thích kiểu con trai nào vào ngày đại hội thể thao hôm đó, Thư Niệm đã biết rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tưởng Phong.

Nhưng cô không thể hồi đáp tình ý của cậu ấy.

Bởi vì trong lòng cô sớm đã chất chứa hình bóng của một chàng trai khác, và Thư Niệm vẫn chưa nghĩ đến việc yêu sớm khi cô mới còn học trung học.

Bây giờ cô chỉ muốn chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ diễn ra sau hai năm rưỡi nữa.

Và sự yêu thích không hề che giấu của Tưởng Phong đã tạo thành một gánh nặng cho cô.

Vào cuối tháng 12, vào ngày thứ ba gần đêm Bình An* và lễ Giáng sinh, Tư Ngưng lôi kéo Thư Niệm ra ngoài lớp học để hít thở không khí.

(*): Người Trung Quốc thường gọi đêm Giáng Sinh (24/12) là đêm Bình An. Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là “苹果 /Píng guǒ/”, đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (平安 /Píng'ān/).

Hai người cùng nhau đến căn tin của trường.

Trong căng tin có vô vàn những quả táo “bình an” được đóng gói vô cùng bắt mắt, nhưng giá cả lại cao đến nực cười.

Thư Niệm không có ý định mua, dù sao cũng chỉ là mấy quả táo mà thôi, đóng gói sơ sài cũng được rồi.

Cô bước lại kệ, định lấy mấy cây kẹo mút vị dâu.

Vừa rẽ vào khúc ngoặt, cô liền nhìn thấy Tống Kỳ Thanh cầm trên tay hai cây kẹo mút dâu tây đang đứng trước tủ lạnh chọn một lon soda.

Thư Niệm lập tức sửng sốt.

Cậu… cũng thích ăn kẹo mút dâu tây sao?

Sau đó Thư Niệm nhìn thấy Tống Kỳ Thanh mở cửa tủ đông và chọn lấy một chai Arctic Ocean từ trong đó.

Lạnh thế này mà còn uống nước đá? Cậu không biết lạnh sao?

Khi Thư Niệm còn đang mãi suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, Tống Kỳ Thanh đã xoay người và đứng đưa lưng về phía cô

Cô đi đến chỗ kệ bày bán các loại kẹo mút đủ mùi vị và tìm kiếm kẹo mút vị dâu tây nhưng không thấy.

Hai cây kẹo mút dâu tây cuối cùng chắc là bị Tống Kỳ Thanh mua rồi.

Thư Niệm dạo quanh căn tin một vòng, nhận thấy không có gì cô muốn ăn nữa, cuối cùng cô chỉ cầm lấy một bịch mì giòn rồi đi đến quầy thu ngân.

Lúc này Tống Kỳ Thanh đã rời khỏi căn tin.

Khi Thư Niệm đang định trả tiền thì cô chợt nhìn thấy một cây kẹo mút vị dâu tây trên quầy.

Cô chỉ vào cây kẹo mút và hỏi nhân viên thu ngân: "Cái này có bán không ạ?"

"Có bán chứ." nhân viên thu ngân nói. "Là của cậu bé kia mới trả lại. Lúc tính tiền, cậu ấy còn thiếu năm hào, cậu ấy cũng không mang theo điện thoại di động nên cuối cùng cậu ấy nói rằng không muốn mua nữa và trả nó lại."

“Em mua cây kẹo này.” Thư Niệm vô thức tăng tốc độ nói, cô nói lại lần nữa: “Em muốn mua.”

Nhân viên thu ngân nói với Thư Niệm: "Một đồng năm hào."

Thư Niệm lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, sau đó cô xách đồ đạc ra khỏi căn tin trước và đứng đợi Tư Ngưng ở cửa.

Thư Niệm không ngờ rằng cô có thể nhìn thấy cảnh tượng Tống Kỳ Thanh bị một cô gái chặn lại để tỏ tình.

Tống Kỳ Thanh vừa rời khỏi căng tin, cậu còn chưa đi được bao xa thì đã bị một cô gái tóc dài đội mũ len chặn lại.

Thư Niệm thậm chí có thể nghe rõ giọng nói của cô gái.

Cô nghe thấy cô gái nói với Tống Kỳ Thanh: "Tống Kỳ Thanh, tớ là Giang Thấm Thấm ở lớp 4, tớ muốn nói là tớ rất thích cậu."

“Đây là thư tớ viết cho cậu.” Cô gái lấy ra một bức thư màu hồng đưa cho Tống Kỳ Thanh rồi mạnh dạn nói tiếp: “Tớ mong nhận được thư hồi âm của cậu.”

Tống Kỳ Thanh dường như không ngờ rằng mình lại đột nhiên bị chặn lại trên đường để tỏ tình, biểu hiện của cậu rõ ràng là rất sửng sốt, bước chân hơi lùi lại.

Sau khi nghe cô gái nói xong, Tống Kỳ Thanh xin lỗi từ chối và nói: "Xin lỗi cậu, tôi không thể nhận thư. Tôi có thể cho bạn biết câu trả lời ngay bây giờ. Tôi không có ý định có bạn gái khi còn đang học trung học. Chúc cậu tiếp tục thành công trên con đường học tập."

Nói xong, cậu khẽ gật đầu, vòng qua cô gái rồi ngang nhiên sải bước rời đi.

Thư Niệm đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh cậu từ chối lời tỏ tình của một cô gái.

Quyết đoán và kiên định, nhưng vẫn rất lịch sự.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy không có kế hoạch có bạn gái khi còn đang ở trường trung học.

Thư Niệm thầm vui mừng vì tính tình cô vốn nhát gan, chỉ dám âm thầm thích thầm, để ý cậu.

Nếu cô mạnh dạn như cô gái hồi nãy và dám trực tiếp tỏ tình với anh thì chắc chắn cô sẽ nhận được lời từ chối tương tự.

Thư Niệm bóc kẹo mút bỏ vào miệng.

Khi cùng Tư Ngưng trở lại lớp học, Thư Niệm theo thói quen vào lớp từ cửa sau.

Sau đó cô mới chợt nhận ra rằng chỗ ngồi hiện tại của Tống Kỳ Thanh đã không còn ở cạnh cửa sau như lúc trước.

Bây giờ cậu đang ngồi cùng bàn với một cô gái khác trong lớp.

Thư Niệm bất giác liếc nhìn cậu, sau đó phát hiện ra rằng Tống Kỳ Thanh đang giảng bài cho bạn cùng bàn của mình.

Cậu đang ngậm một cây kẹo mút trong miệng nên một bên miệng của cậu ấy bị phồng lên, trông thật đáng yêu không thể giải thích được.

Lúc này, Thư Niệm thầm cảm thấy hạnh phúc vì hai người bọn họ cùng ăn một loại kẹo mút giống nhau vào cùng một thời điểm.

Sau khi trở về chỗ ngồi, Thư Niệm đem giấy bọc của cây kẹo mút này nhét vào trong vở bài tập vật lý.

Vào ngày thứ sáu, trước khi tan học, Thư Niệm bất ngờ nhận được một quả táo bình an được đóng gói trong một cái hộp tinh xảo.

Cô hỏi Tư Ngưng, nhưng Tư Ngưng lại bảo đó không phải của cô ấy..

Vậy thì chỉ có một khả năng.

Là Tưởng Phong đưa cho cô.

Thư Niệm trả lại nguyên vẹn hộp táo bình an cho Tưởng Phong nhưng bị Tưởng Phong đẩy trở lại.

“Chỉ là một quả táo mà thôi, cậu cầm lấy đi.” Cậu ấy nói.

Thư Niệm không chịu nhận, lại đẩy qua cho cậu ấy, cô nhỏ giọng đáp lại: "Không cần tặng quà cho tớ đâu."

Thấy Tưởng Phong cuối cùng cũng không kiên trì nữa, Thư Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, sau khi tan học, Tưởng Phong đột nhiên đặt hộp táo bình an lên bàn của cô một lần nữa, sau đó cậu nhanh chóng chạy đi và biến mất trong nháy mắt.

Thư Niệm còn chưa kịp phản ứng lại.

Cô đứng cạnh bàn, cầm hộp táo bình an phức tạp này lên và do dự không biết nên làm gì với nó.

Ngay khi Thư Niệm định đặt hộp táo bình an trở lại bàn của Tưởng Phong, giọng nói của Tống Kỳ Thanh từ phía sau cô vang lên.

"Có cần tớ giúp cậu trả lại cho cậu ấy không?" Cậu hỏi.

Thư Niệm quay sang nhìn cậu, vội cụp mắt xuống gật đầu.

Cô đưa chiếc hộp cho Tống Kỳ Thanh, nhẹ nhàng nói: "Nhờ cậu trả lại cho cậu ấy giúp tớ, cảm ơn cậu."

Tống Kỳ Thanh không nói gì nữa, chỉ gật đầu coi như là đồng ý.

Ngày hôm sau là thứ bảy, cũng là ngày Giáng sinh.

Đối với Thư Niệm thì ngày này cũng không có gì đặc biệt.

Như thường lệ, cô đến thư viện tỉnh từ sáng sớm với chiếc cặp sách trên lưng.

Trước khi vào học chính thức, Thư Niệm đã làm quen với "trò chơi Sudoku" và bắt đầu giải một số bài toán Sudoku.

Hiện tại Thư Niệm rất yêu thích trò chơi Sudoku trí tuệ này.

Không chỉ bởi vì Tống Kỳ Thanh thích chơi trò chơi Sudoku, mà bởi vì Thư Niệm còn nhận thấy rằng giải Sudoku có thể làm dịu tâm trí và Sudoku có thể giúp rèn luyện khả năng tư duy logic.

Sau khi hoàn thành một bài toán Sudoku, cô đặt cuốn sách Sudoku trở lại giá sách.

Thư Niệm vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô liền nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang mang cặp sách trên lưng đi tới.

Cậu dừng lại chéo đối diện với cô rồi nhẹ nhàng kéo ghế ra.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thư Niệm, Tống Kỳ Thanh nở một nụ cười nhạt nhẽo với cô, cằm cậu khẽ nhếch lên như thay cho một lời chào.

Thư Niệm chớp mắt ngạc nhiên.

Cậu ấy không bao giờ xuất hiện vào thứ bảy hay chủ nhật.

Trong kỳ nghỉ hè, cô đặc biệt để ý đến mỗi sự xuất hiện của cậu, mỗi tuần cậu chỉ đến đây từ thứ ba đến thứ sáu.

Sao hôm nay cậu ấy lại đột ngột đến đây?

Thư Niệm không thể nghĩ ra lý do, cô cũng không muốn dành thời gian đi điều tra quá nhiều.

Việc cậu có thể xuất hiện ở đây vào thời điểm này là một sự tình cờ và bất ngờ đối với cô.

Mặc dù hai người họ luôn tự học, nhưng họ không làm phiền nhau chút nào và không có giao tiếp.

Nhưng có thể nhìn thấy anh, Thư Niệm đã rất vui rồi.

Vào buổi trưa, Thư Niệm đến một nhà hàng gần đó để ăn trưa, không ngờ cũng tình cờ gặp Tống Kỳ Thanh đang ăn mì trong nhà hàng.

Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng vẫn có rất nhiều người đến nhà hàng ăn, khi Thư Niệm đi vào thì đã không còn bàn trống.

Lời chào đón nồng nhiệt của bà chủ làm Thư Niệm không thể quay người rời khỏi nhà hàng mà cô thường lui tới.

Thư Niệm gọi một phần cơm và dùng điện thoại của cô để quét mã thanh toán.

Mấy tháng nay Thư Niệm thường xuyên tới ăn trưa, bà chủ xem như cũng có chút thân quen với cô, bà nói với Thư Niệm: “Cô bé, thích ngồi đâu cũng được, không thì ngồi chung bàn với người khác cũng được.”

Thư Niệm có chút sợ hãi không biết nên ngồi ở đâu.

Cô sẽ cảm thấy không thoải mái nếu phải ngồi ăn cùng bàn với một người hoàn toàn xa lạ.

Người duy nhất cô biết ở đây là Tống Kỳ Thanh.

Nhưng so ra, cô sẽ càng cảm thấy mất tự nhiên hơn khi ngồi ăn cùng bàn với Tống Kỳ Thanh.

Lúc cô đang muốn tìm một bàn có nữ sinh, Tống Kỳ Thanh nhìn cô một cái, cậu ân cần nói: "Thư Niệm, cậu ngồi ở đây đi."

Đó là lần đầu tiên cậu gọi tên cô.

Trái tim của Thư Niệm khẽ run lên khi nghe thấy giọng nói đó.

Vốn dĩ cô muốn tránh ngồi cùng bàn với cậu, nhưng cậu ấy đã lên tiếng rồi, nếu Thư Niệm còn từ chối thì chỉ càng thêm xấu hổ.

Cô ngượng ngùng cười cười rồi đi tới ngồi xuống đợi món mì mình gọi được dọn lên.

Tống Kỳ Thanh vừa ăn dở ăn bát mì vừa chơi game trên điện thoại.

Rất nhanh, bữa trưa của Thư Niệm đã được bà chủ mang tới.

Nhìn thấy lọ giấm nhỏ trên bàn của họ đã hết, bà chủ lập tức nói với Thư Niệm: “Để dì đi lấy cho cháu lọ giấm mới.”

Lúc Thư Niệm ăn cơm đều thích ăn kèm theo một giấm, bà chủ vẫn còn nhớ rõ thói quen này của cô.

Thư Niệm gật đầu nói cảm ơn, khi bà chủ mang đến lọ giấm mới, Thư Niệm đổ một ít giấm vào bát, dùng đũa đảo đảo vài cái rồi mới bắt đầu cúi xuống ăn mì.

Tống Kỳ Thanh ngồi đối diện cô, ngón tay cậu nhanh nhẹn lướt trên màn hình điện thoại.

Một trận đấu cần rất nhiều thời gian, khi kết thúc trận đấu này, Thư Niệm cũng sắp ăn xong bữa trưa của mình.

Sau đó Tống Kỳ Thanh đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhanh chóng ăn tiếp bữa trưa dang dở.

Sợi mì trong bát của anh gần như vón cục lại.

Thư Niệm đã ăn no nê, khi cô lau miệng chuẩn bị rời đi, Tống Kỳ Thanh cũng vừa mới ăn xong.

Cậu nhanh chóng đứng dậy trước cô, cầm điện thoại di động rồi xoay người bước ra ngoài.

Thư Niệm sau đó cũng đứng dậy, đi theo cậu ra khỏi nhà hàng.

Hôm nay thời tiết nắng ấm, mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng giữa trưa có len lỏi vài ánh mặt trời chiếu vào trên người nên khá là ấm áp.

Thư Niệm cúi đầu nhìn bóng lưng Tống Kỳ Thanh đang đi về phía trước.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, một tay cầm điện thoại, tay kia tạo thành động tác hình chữ V giơ ra trước máy ảnh rồi nhấn nút chụp ảnh.

Trong bức ảnh, đôi tay tạo động tác hình chữ V của cô đang chỉ về phía cái bóng bên cạnh.

Đó là cái bóng của Tống Kỳ Thanh.

Thậm chí còn có một chút gót chân của cậu ấy có thể nhìn thấy ở cạnh trên của bức ảnh.

Buổi chiều Tống Kỳ Thanh không ở thư viện tỉnh lâu, anh thu dọn đồ đạc rời đi sau hai giờ.

Cậu vội vàng rời đi cũng không chào Thư Niệm một tiếng như lúc đến.

Sau khi cậu đi rồi, Thư Niệm vẫn đang cúi đầu học bài chợt ngẩng đầu nhìn bóng lưng cậu rời đi, lại nhìn thoáng qua chỗ anh vừa ngồi, rồi tiếp tục cúi đầu làm bài.

Sáng chủ nhật, Thư Niệm tỉnh dậy, phát hiện thời tiết không tốt lắm, bầu trời u ám giống như sắp có bão tuyết.

Nhưng cô vẫn đến thư viện tỉnh.

Thư Niệm ngày hôm qua đã cảm thấy rằng hôm nay ắt hẳn Tống Kỳ Thanh sẽ không đến nữa.

Chắc chắn rồi, cả buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng cậu.

Tình huống này nằm trong dự đoán của Thư Niệm, cô đã sớm nghĩ đến, nhưng vẫn không tránh khỏi thất vọng.

Buổi trưa Thư Niệm lại đến nhà hàng đó ăn tối, hôm nay cô gọi một món mì.

Đó là phần mì giống phần Tống Kỳ Thanh đã ăn ngày hôm qua.

Mì hơi cay, Thư Niệm phải đổ rất nhiều giấm mới làm dịu được độ cay và cố gắng ăn hết món mì.

Trở lại thư viện tỉnh sau bữa trưa, Thư Niệm nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở chiếc ghế mà Tống Kỳ Thanh thường ngồi.

Bên trong thư viện tỉnh rất ấm áp, Tống Kỳ Thanh cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng.

Thư Niệm đứng sau lưng cậu, ngẩn người nhìn bóng lưng cậu.

Cô thật không ngờ hôm nay cậu ấy lại đến, hơn nữa còn là vào buổi chiều mới đến.

Thư Niệm chậm rãi đi tới, đi ngang qua lối đi bên cạnh, đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Hôm qua khi cậu ấy đến, cậu ấy đã chủ động chào hỏi cô.

Nhưng Thư Niệm không thể chào hỏi anh một cách tự nhiên như vậy.

Cô không nói gì, chỉ cúi đầu cắm bút nhìn chằm chằm tờ giấy thi, trong lòng hối hận mình vô dụng.

Cô thậm chí còn không dám nói hai từ “xin chào” đơn giản.

Thời điểm tốt nhất để chào hỏi đã trôi qua, Thư Niệm chỉ có thể tiếp tục im lặng, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại và lao vào biển câu hỏi càng sớm càng tốt.

Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài, chỉ mới năm giờ chiều mà màn đêm đã nhanh chóng bao phủ.

Khi thư viện tỉnh đóng cửa thì ngoài trời đã tối mịt.

Không biết từ khi nào, những bông tuyết bắt đầu rơi xuống từ bầu trời.

Khi Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh lần lượt đi ra thư viện với chiếc cặp sách trên lưng, họ nhìn thấy tuyết bay khắp bầu trời và thế giới trước mặt họ hoàn toàn trắng xóa.

Mặt đất đã được bao phủ bởi một lớp tuyết dày.

Thư Niệm đi xuống bậc thang trước, đồng thời nhẹ nhàng nói với Tống Kỳ Thanh: "Tống Kỳ Thanh, tạm biệt."

Cô không thể nói lời chào hỏi với cậu ấy vào buổi chiều, vì vậy cô phải nói lời tạm biệt với cậu ấy vào buổi tối.

Tống Kỳ Thanh gật đầu, cậu cười đáp lại cô: "Tạm biệt."

Thư Niệm chậm rãi đi bộ đến bến xe buýt, trong lúc cô đang đợi xe buýt số 21, Tống Kỳ Thanh đạp xe đi ngang qua cô.

Bánh xe lướt một đường dài trên tuyết giống như một dây diều lơ lửng trong không trung đưa con diều đi càng lúc càng xa.

Đứng trước biển báo bến xe buýt, Thư Niệm hơi ngẩng mặt lên nhìn những bông tuyết rơi trên bầu trời đêm, trên môi cô nở một nụ cười nhẹ.

Vào đêm Giáng sinh năm 2016, cô có vinh dự được cùng cậu chứng kiến ​​trận tuyết rơi đầu mùa ở thành phố Thẩm Dương.

Sau khi trường học bắt đầu vào thứ hai, Thư Niệm từ Tư Ngưng biết được rằng sắp tới bọn họ sẽ phải học phân ban.

Là Tề Hạ đã nói cho Tư Ngưng biết.

Thư Niệm hỏi Tư Ngưng: "Khi nào mới chọn phân ban?"

Tư Ngưng lắc đầu: "Tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm giác chắc cũng trong mấy ngày tới."

“Nghĩ mà xem, khi chúng ta nghỉ Tết Dương lịch cũng là cuối học kỳ, nhà trường nhất định sẽ tận dụng khoảng thời gian nghỉ Tết này cho học sinh về nhà bàn bạc với cha mẹ, đợi đến lúc chúng ta vào học lại thì chẳng phải là mọi chuyện đã xong rồi sao?"

Tư Ngưng đã đoán đúng.

Mặc dù ngày cuối cùng của tháng 12 là thứ bảy nhưng vì sắp đến ngày nghỉ Tết Nguyên đán nên trường trung học cơ sở số 1 thành phố Thẩm Dương đã yêu cầu học sinh đến trường hôm nay để học bù một ngày.

Buổi tối trước khi tan học, Dương Kỳ Tấn tổ chức một cuộc họp lớp cho lớp 10 của trường trung học phổ thông như thường lệ, chủ yếu là để nói với họ về việc lựa chọn giữa ban tự nhiên và ban xã hội.

Chủ nhiệm để lớp trưởng Tề Hà phát cho mọi người một tờ phiếu chọn ban học, sau đó nói với mọi người: “Mọi người đừng vội điền, về nhà cùng người nhà bàn bạc xem nên lựa chọn ban tự nhiên hay ban xã hội, quyết định xong thì điền vào tờ này."

"Các học sinh vui lòng điền vào biểu mẫu trong kỳ nghỉ này và bảo quản cẩn thận. Sau khi nghỉ Tết Dương lịch quay trở lại trường, học sinh nhất định phải nộp lại biểu mẫu này."

"Cuối cùng, thầy xin nói lại điều này. Học sinh thực sự muốn theo ban xã hội không phải lo lắng về việc trường chúng ta thiếu các lớp học nghệ thuật, trình độ giảng dạy của giáo viên không tốt hoặc giáo viên không có trình độ. Các giáo viên trong lớp nghệ thuật tự do của trường chúng ta đều là giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, cũng không có tình trạng dạy học mà không quan trọng cái tâm, các em đừng nghe bên ngoài đồn thổi, tuy rằng trường chúng ta thiên về ban tự nhiên, nhưng ban xã hội của trường chúng ta cũng không tệ.”

"Các em hãy suy nghĩ cẩn thận từ tình huống thực tế của mình. Thầy hy vọng các em có thể bình tĩnh và lý trí để đưa ra lựa chọn đúng đắn. Chuyện này cũng có liên quan đến kỳ thi tuyển sinh đại học của các em."

Thư Niệm nhìn xuống tờ phiếu đăng ký ban tự nhiên hay ban xã hội trong tay, cô khẽ mím môi.

Cô học kém vật lý, hóa học và sinh học cũng không xuất sắc, ngược lại, điểm ba môn chính trị, sử, địa của cô trong mấy kỳ thi vừa qua đều không tệ.

Thư Niệm cũng không có đấu tranh gì nhiều, trong lòng cô chỉ quyết định muốn chọn ban xã hội.

Cô phải chọn ban xã hội.

Tuy nhiên, cô biết rằng Tống Kỳ Thanh nhất định sẽ chọn ban tự nhiên.

Biết đâu sau kỳ nghỉ đông này, khoảng cách giữa cô và cậu ấy không chỉ là bạn cùng lớp nữa.

Đó là khoảng cách giữa một ban xã hội và một ban tự nhiên.

Nghe có vẻ như không có gì.

Chỉ là không học cùng lớp, và có lẽ là không cùng tầng.

Nhưng ít ra hai người họ vẫn học chung trường, thậm chí là học cùng tòa nhà dạy học.

Nhưng trong mắt Thư Niệm, khoảng cách này đang dần trở nên rất xa, xa đến mức từ nay về sau giữa hai người bọn họ đã không còn điểm chung gì nữa.

Cậu là một giấc mơ xa vời không thể với tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play