Sau khi vòng bảng 100m nam kết thúc là vòng bảng 100m nữ. Đúng lúc này, ủy viên ủy ban thể thao Tưởng Phong - người phụ trách đại hội thể thao vội vàng chạy tới, lớn tiếng hỏi: "Có bạn nữ nào nguyện ý tạm thời tranh tài chạy nước rút 100m không?”
Tư Ngưng đang khởi động cho cuộc thi nhảy cao khó hiểu hỏi: "Tưởng Phong, làm sao vậy?”
Tưởng Phong sốt ruột nói: "Tiêu Hiểu vừa rồi lúc xuống lầu bị ngã, chân bị bong gân rồi, không thể thi đấu được nữa, chủ nhiệm Dương bảo tớ tìm người thay thế, nhưng nếu như tìm không được, hạng mục này của lớp chúng ta cũng chỉ có thể bỏ quyền thi đấu mà thôi.”
Cậu nói xong liền nâng cao giọng hỏi lại: "Các bạn nữ! Có ai thay thế được không? Vì danh dự của cả lớp! Các chị em ! Cầu xin mọi người đấy!”
Nhưng vẫn không ai chịu đứng lên.
Có lẽ, tất cả mọi người cảm thấy rằng họ không thể làm nhiệm vụ này tốt, sẽ rất căng thẳng.
"Không được rồi." Tư Ngưng nói: "Tớ chạy rất kém, tớ không thể tham gia hạng mục này được.”
"Nếu tớ là con gái tớ sẽ tham gia." Tưởng Phong gấp muốn chết: "Không cần để ý đến thứ hạng, điều quan trọng nhất là có người đồng ý tham gia và cố gắng hết sức là được, điều đó tốt hơn là trực tiếp từ bỏ quyền thi đấu phải không?”
Thư Niệm nãy giờ vẫn im lặng, cô lấy hết can đảm, chậm rãi giơ tay lên, nhỏ giọng hỏi cậu ấy: "Ủy viên thể thao, cậu nhìn tớ có được không? ”
"Được, được, được chứ.”Rốt cục có người chịu đứng ra cứu viện, Tưởng Phong thiếu chút nữa mừng đến phát khóc, cậu ấy không chút do dự khen ngợi Thư Niệm: "Người tốt!!! Cậu là số một trong mắt tớ!"
Thư Niệm bật cười, cô nói: "Vậy cậu dẫn tớ đến đó đi, tớ còn phải lấy số thứ tự thi đấu..."
“Được.” Tưởng Phong vẫy vẫy tay với cô: "Đi theo tớ nào. ”
Thư Niệm nhéo nhéo lòng bàn tay Tư Ngưng, nhướng mày nói với cô ấy: "Cố lên, Ngưng Ngưng.”
“Cậu cũng cố lên!” Tư Ngưng sắp thi đấu nhảy cao, khẳng định không kịp đến cỗ vũ Thư Niệm thi đấu, cô ấy liền hô lớn với Tưởng Phong: "Tưởng Phong, thay tớ cổ vũ cho Niệm Niệm!”
Tưởng Phong vỗ vỗ ngực: "Tin tưởng ở tớ.”
Thư Niệm cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, Tưởng Phong chủ động đưa tay nhận lấy, "Để tớ cầm giúp cậu.”
Lập tức có bạn nữ tới giúp cô đem số báo danh dự thi dán lên bụng trước cùng sau lưng.
Số báo danh của Thư Niệm là số 15.
Lá thăm cô rút được là nhóm 1, đường đua số 8.
Rất nhanh, Thư Niệm liền có mặt trên đường đua.
Cô ấy cử động mắt cá chân một chút, và tập vài động tác nâng cao đùi tại chỗ.
Khi trọng tài bảo thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, Thư Niệm đã làm tốt tư thế chuẩn bị.
"Chuẩn bị——"
Một tiếng súng vang lên.
Thư Niệm lập tức lao ra vạch xuất phát.
"Thư Niệm! Thư Niệm chạy đi! Cố lên!" Lúc Tưởng Phong cao giọng cổ vũ Thư Niệm, Tống Kỳ Thanh đã đi tới.
Anh cười sau đó đá Tưởng Phong một cái, trêu chọc cậu ấy: "Gào thét lớn quá đấy.”
Tưởng Phong không thèm so đo với Tống Kỳ Thanh, cậu ấy tận mắt nhìn thấy Thư Niệm nhanh chóng chạy về đích, cuối cùng kết thúc vòng bảng với thành tích xếp thứ hai nhóm.
Tưởng Phong kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp! Không nghĩ tới Thư Niệm bình thường thoạt nhìn trầm mặc như thế mà khí thế lúc chạy lại rất mạnh mẽ!”
"Ban đầu tớ cảm thấy Thư Niệm khó có thể lấy được hạng thứ hai, nào ngờ Thư Niệm thực sự đã làm được, còn có thể vào vòng chung kết!"
Tống Kỳ Thanh cười, dội gáo nước lạnh vào Tưởng Phong: "Không nhất định, còn tùy tình hình thế nào. Nếu cả nhóm đều chậm, có lẽ vị trí đầu tiên trong nhóm cũng sẽ không thể tiến vào trận chung kết."
Tưởng Phong nhìn Thư Niệm hoàn thành thành tích trở về, cong mắt vui vẻ cười, trả lời Tống Kỳ Thanh: "Tớ cảm thấy Thư Niệm có thể tiến được vào trận chung kết.”
Tống Kỳ Thanh nghiêng đầu nhìn Tưởng Phong, lại liếc mắt nhìn vào chiếc áo đồng phục học sinh trong tay Tưởng Phong, tấm biển ngực viết tên Thư Niệm trùng hợp lộ ra.
Tống Kỳ Thanh không nói gì nữa, quay đầu nhìn về chỗ khác.
Thư Niệm vốn là muốn tới chỗ Tưởng Phong đang đứng để lấy lại đồng phục học sinh của mình.
Nhưng cô phát hiện Tống Kỳ Thanh đứng bên cạnh Tưởng Phong.
Nhưng cô lại không thể không lấy lại đồng phục học sinh của mình...
Thư Niệm không còn cách nào khác là chậm rãi đi tới đó, giả vờ bình tĩnh mặc dù trái tim cô đang đập thình thịch.
Hiện tại cô không phân biệt được nhịp tim đang đập thình thịch của cô là bởi vì chưa bình phục sau trận đấu vừa rồi, hay là bởi vì nhìn thấy Tống Kỳ Thanh mà loạn nhịp.
Thư Niệm dừng lại trước mặt Tưởng Phong và Tống Kỳ Thanh.
Cô nhận đồng phục học sinh từ tay Tưởng Phong, Tưởng Phong không khỏi mừng rỡ mà khen ngợi cô: "Thư Niệm, cậu thật sự rất tuyệt! Chạy nhanh quá! ”
Thư Niệm ngây ngốc không biết nói gì, chỉ cười ngượng ngùng, mặt đỏ như trái táo.
"Tớ đi tìm Tư Ngưng." Cô ủ rũ thì thầm, lập tức xoay người bước nhanh đến sân nhảy cao, cả buổi cũng không dám ngước mắt nhìn Tống Kỳ Thanh dù chỉ là một lần.
Thư Niệm vừa đi vừa mặc áo khoác đồng phục, sau đó giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má đang đỏ bừng của mình, hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại tâm trạng, nhịp tim dần dần chậm lại.
Trong trận chung kết 100m chiều nay, Tống Kỳ Thanh đã giành được vị trí thứ nhất ở bảng nam, Thư Niệm về thứ năm ở bảng nữ.
Thư Niệm đã cố gắng hết sức.
Bản thân cũng cảm thấy thành tích này đã rất tốt rồi.
Lúc đầu, cô thậm chí không nghĩ rằng bản thân mình có thể lọt vào được trận chung kết.
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao, Thư Niệm và Tư Ngưng đã thi đấu cả ngày.
Ngày hôm sau, hai người đều không có hạng mục gì, Thư Niệm không còn chạy lung tung trong trường nữa, xem qua các câu hỏi, đọc lời giải, tự hiểu các điểm mấu chốt của kiến thức, sau đó làm cùng loại đề để làm ôn lại kiến thức vừa xem.
Tưởng Phong giữa chừng trở về, nhìn thấy Thư Niệm học một mình trong lớp học, cậu kinh ngạc hỏi: "Thư Niệm, tại sao cậu lại ở trong lớp học một mình?”
Thư Niệm ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, cười nhẹ nhàng: "Tớ muốn học một lát.”
Tưởng Phong gật gật đầu đã hiểu rõ, đi đến chỗ ngồi của mình, buông áo khoác xuống, từ trong bàn lấy ra một lon coca, đi tới bên cạnh bàn học của Thư Niệm.
Cậu ấy đặt lon coca lên bàn của Thư Niệm: “Cậu uống đi.”
Thư Niệm được sủng mà lo sợ có chút luống cuống, cô vội vàng xua tay cự tuyệt: "Không cần không cần, tớ không uống..."
"Cầm đi, hay là cậu muốn uống cái khác, tớ đi mua cho cậu." Tưởng Phong nói: "Hôm qua, thật sự cảm ơn cậu cứu viện, bằng không hạng mục chạy nước rút của lớp chúng ta đành phải bỏ qua, tổng điểm khẳng định cũng sẽ kém không ít.”
Thư Niệm dịu dàng nói: "Đây là việc mà tớ nên làm, đều là vì danh dự của lớp mà.”
"Thư Niệm." Tưởng Phong sau khi gọi tên cô liền có chút khẩn trương nuốt nước miếng. Thư Niệm không rõ nguyên nhân ngẩng mặt lên nhìn cậu ấy, ánh mắt có chút mờ mịt.
Tưởng Phong khẽ hỏi: “Cậu thích kiểu con trai như thế nào?”
Trong đầu Thư Niệm nhất thời oanh một tiếng.
Lúc này trong phòng học không có người khác, cậu ấy cũng đừng nói cái gì không nên nói...
Cô bối rối chớp chớp mắt, nhưng đầu óc lại bình tĩnh suy nghĩ nên trả lời Tưởng Phong như thế nào.
Chẳng bao lâu, cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Điều đó... Tớ không muốn nghĩ về việc này trong lúc đang đi học... Tớ chỉ muốn chăm chỉ học tập mà thôi.”
Những lời này kỳ thật chính là muốn từ chối Tưởng Phong một cách thật khéo léo.
Tưởng Phong cũng không phải nghe không hiểu.
Cậu ấy cười: "Tớ biết rồi.”
"Xin lỗi vì đã quấy rầy việc học tập của cậu."
Nghe Tưởng Phong nói vậy, trong lòng Thư Niệm khẽ thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu đáp: "Không sao."
Chờ Tưởng Phong rời đi, Thư Niệm mới nhớ ra, cô đã quên bảo cậu ấy mang lon Coca đi.
Cô cắn cắn môi, đành phải cầm lon coca lên, đứng dậy đi đến chỗ Tưởng Phong ngồi rồi đặt đặt lon coca lên bàn của cậu ấy.
Khi Thư Niệm xoay người định quay lại bàn học của mình thì Tống Kỳ Thanh trùng hợp từ bên ngoài đi vào.
Thư Niệm nghĩ rằng cậu chỉ là trở lại uống một ngụm nước hoặc lấy một thứ gì đó, rất nhanh liền đi, cô muốn trở về chỗ ngồi, lại sợ xấu hổ, vì thế liền rẽ ra cửa sau lớp học, đi vào phòng vệ sinh một chuyến.
Thư Niệm nghĩ khi cô quay lại lớp học thì Tống Kỳ Thanh ắt hẳn cũng đã rời đi.Tuy nhiên, khi cô từ phòng vệ sinh trở lại lớp học, Tống Kỳ Thanh đang nằm ngủ ở trên bàn. Thư Niệm bất giác thả nhẹ bước chân trở về chỗ ngồi, động tác nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm bút tiếp tục làm đề của mình.
Lớp học rất yên tĩnh, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của cậu và tiếng bút sột soạt.
Gần trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào rơi xuống mặt cậu, ánh sáng chói chang khiến cậu vô thức nhíu chặt mày.
Trong lòng Thư Niệm rất muốn dùng sách che ánh mặt trời cho anh nhưng lại sợ làm như vậy có vẻ không đúng mực, cuối cùng chỉ đành giữ trong lòng mà thôi.
Tống Kỳ Thanh nhanh chóng đổi phương hướng, ban đầu vốn là đưa lưng về phía cô, hiện tại lại trực tiếp đối mặt với cô.
Như thế, ánh nắng mặt trời sẽ không chiếu thẳng vào khuôn mặt của cậu mà chỉ rơi trên mái tóc đen của anh.
Thư Niệm liếc nhìn cậu đang say ngủ, nhịp tim lập tức tăng vọt. Nhịp tim sẽ không bao giờ nói dối, nó chứng minh rằng tình yêu này luôn luôn tồn tại.
Sau này khi Thư Niệm nhớ lại từng chút từng chút liên quan đến Tống Kỳ Thanh, cô mới ý thức được, trong suốt ba năm cấp 3, có lẽ đây là lần duy nhất mà bọn họ ở riêng với nhau tại trường.
Mặc dù toàn bộ quá trình bọn họ không có bất kỳ trao đổi nào, nhưng Thư Niệm luôn có thể nhớ lại buổi trưa mùa thu này trong vô số ngày đêm sau đó.
Nhớ tới thiếu niên an yên ngủ thiếp đi.
Cô tự hỏi liệu cậu có đang chìm vào giấc mơ nào đó hay không.
Nếu như có, cậu đang mơ thấy điều gì.
Thư Niệm rất hâm mộ người có thể tiến vào giấc mơ của cậu.
Những người có thể được cậu mơ ước nhất định phải có vị trí rất quan trọng trong lòng cậu.
Mà trong lòng cậu thì cô chỉ là một người bạn học không quan trọng.
Đại hội thể thao mùa thu lần này, lớp 1 của khối 10 đứng đầu về tổng điểm, cho nên phần thưởng của nhà trường dành cho lớp học của họ là đi du lịch một ngày.
“Chúng ta sẽ đi vào thứ Bảy này”. Dương Kỳ Tấn sắp xếp đưa họ đến cầu Kim Hải để ngắm mặt trời mọc trước, sau đó đến Vườn Bách thảo chơi.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, đêm đó về nhà liền thu dọn đồ ăn vặt cùng đồ dùng cho chuyến dã ngoại mùa thu.
Học sinh tập trung tại cổng trường lúc năm giờ ngày hôm sau.
Để dễ dàng kiểm tra số lượng, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mọi người ngồi theo chỗ ngồi trong lớp học.
Tức là, bạn cùng bàn phải ngồi cùng nhau.
Đây là một niềm vui ngoài ý muốn đối với Thư Niệm. Cô không nghĩ tới mình có thể ngồi cạnh Tống Kỳ Thanh.
Là vận mệnh đã ưu ái cho cô ngồi bên cạnh cậu.
Lần này Tống Kỳ Thanh không có ngồi bên trong, cậu bảo Thư Niệm ngồi vào, anh ngồi ở bên ngoài, gần lối đi.
Thư Niệm ngồi ngay ngắn tại chỗ của mình, xoay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Bởi vì muốn đi ngắm mặt trời mọc nên bọn họ tập trung rất sớm, lúc xe buýt xuất phát từ cổng trường chạy tới cầu Kim Hải, trời vẫn còn tối.
Đèn trong xe buýt đã được bật lên, và các cửa sổ chỉ hiển thị hình ảnh bên trong xe buýt, và gần như không thể nhìn thấy quang cảnh đường phố bên ngoài.
Thư Niệm vẫn nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ xe.
Bởi vì... Như vậy cô có thể nhìn thấy Tống Kỳ Thanh.
Một lát sau, Thư Niệm lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm ảnh về phía cảnh sắc ngoài cửa sổ xe.
Không ai biết, cô không chụp phong cảnh ngoài cửa sổ, mà là chụp hình ảnh của cậu phản chiếu trên cửa sổ xe.
Mà khi cô chụp bức ảnh này, Tống Kỳ Thanh đang cúi đầu nhìn điện thoại cười.
Đây là bức ảnh đầu tiên của Tống Kỳ Thanh mà Thư Niệm có.
Đây cũng là bức ảnh chụp chung duy nhất của họ trong ba năm cấp 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT