Ngay khi vừa quay lại trường học sau kỳ nghỉ Lễ Quốc Khánh, lại có một cuộc họp lớp.

Trong cuộc họp lớp lần này, chủ nhiệm Dương chủ yếu nói ba việc:

Việc đầu tiên muốn nói cho học sinh biết chính là việc sắp xếp chỗ ngồi lần này là cố ý, ông hi vọng rằng những học sinh ngồi cùng bàn có thể giúp đỡ và học hỏi những điểm mạnh của nhau.

Việc thứ hai là đại hội thể dục thể thao mùa thu diễn ra vào hai ngày 13, 14 tháng 10, ông hi vọng các học sinh có thể tích cực đăng kí tham gia vào các hạng mục thi đấu.

Việc thứ ba chính là lần thi giữa kỳ này, trường học tổ chức cho lớp mười thi giữa kỳ vào ngày mùng 7, mùng 8 tháng 11, ông nhắc nhở học sinh không được buông lỏng phải cố gắng hết sức hoàn thành bài thi một cách tốt nhất.

Sau kỳ nghỉ lớn, cán sự bộ môn nhanh chóng thu bài tập trong kỳ nghỉ lễ của mọi người, ủy viên thể dục kêu mọi người đến chỗ cậu ấy để đăng ký tham gia các hạng mục trong đại hội thể dục thể thao.

Lớp học bỗng chốc trở lên hỗn loạn, Thư Niệm sắp xếp bài tập nghỉ lễ của từng môn rồi sau đó nộp lại cho từng cán sự bộ môn.

Sau khi nộp xong bài tập của kỳ nghỉ lễ, Tư Ngưng chạy tới tìm Thư Niệm: "Niệm niệm, cậu đi căn tin với tớ đi! Tớ muốn mua chút đồ ăn vặt."

Thư Niệm cười đáp: "Được thôi."

Tư Ngưng liền thân thiết kéo cánh tay Thư Niệm, vừa đi ra khỏi lớp học vừa kể cho cô nghe về những việc đã xảy xa trong mấy ngày nghỉ lễ của mình.

Khi chuẩn bị đi đến của lớp, Thư Niệm bỗng nhiên nghe thấy cán sự môn Lý nói lớn: "Tống Kỳ Thanh! Kỳ Thanh đại ca à! Bài tập nghỉ lễ của cậu đâu?"

Tống Kỳ Thanh lười biếng mà đáp lời: "Không làm, không nộp.”

"Một bài cũng không làm sao?" Cán sự môn Vật Lý hỏi: "Làm được bao nhiêu đề thì nộp bấy nhiêu! Cậu suy nghĩ kỹ một chút."

Tống Kỳ Thanh dường như đang cười, cậu đáp lại cậu ấy: "Một câu cũng không có làm."

Cán sự bộ môn Vật Lý hít một hơi thật sâu, dùng giông điệu khâm phục nói: "Cậu thật lợi hại, không hổ danh là học sinh có điểm môn Lý đứng đầu, cậu thật tự tin .”

Thư Niệm bỗng nhiên cảm thấy Tống Kỳ Thanh rất có cá tính. Cô không thể giải thích rõ ràng được, cô thấy anh có chút ngông cuồng nhưng điều này cũng không làm người chán ghét, ngược lại người khác còn cảm thấy anh rất có sức hút. Lúc ở căn tin, Tư Ngưng hỏi Thư Niệm có đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao hay không, Thư Niệm nghĩ nghĩ một lát rồi lắc đầu cười cười. Mặc dù cô chạy nước rút cũng khá tốt, thời điểm ở trường cấp hai cũng từng giành được vị trí á quân, nhưng đó chẳng qua chỉ lúc học cấp 2.

Nếu đem đặt cô vào một nơi như trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương - nơi có rất nhiều học sinh thuộc loại ngọa hổ tàng long* này thì quả thực thực lực của cô căn bản không thể so sánh được, cho nên vẫn là cô không nên đi đăng ký làm gì.

*ngọa hổ tàng long: câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Tư Ngưng có chút do dự nói với Thư Niệm: "Tớ còn chưa quyết định có nên đăng ký tham gia hay không.”

Thư Niệm tò mò hỏi: "Nếu như đăng ký tham gia thì cậu dự định đăng ký hạng mục nào?"

Tư Ngưng cười cười: "Tớ sẽ tham gia nội dung nhảy cao."

Thư Niệm nói: "Cậu có thể thử xem."

Nhưng Tư Ngưng lại sợ rằng khi cô ấy đăng ký tham gia, cuối cùng lại không đạt được thứ hạng tốt, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của cả lớp.

"Tớ vẫn là nên quên nó đi, vạn nhất tớ kéo chân mọi người lại thì thật sự quá mất mặt rồi."

Thư Niệm không chút nghĩ ngợi nói: "Không sao cả, chỉ cần cậu cố gắng hết sức là được, không cần phải nghĩ nhiều như vậy."

Tư Ngưng cảm thấy Thư Niệm nói cũng đúng, cô ấy cười nói: "Vậy tớ sẽ trở về lớp tìm Tưởng Phong đăng ký tham gia."

Tưởng Phong chính là cán sự thể dục của lớp bọn họ, cậu ấy cùng Tống Kỳ Thanh có mối quan hệ rất tốt. Cậu ấy chính là một trong những người cùng đi chơi bóng rổ cùng Tống Kỳ Thanh ngày hôm qua.

Lúc ở căn tin, Thư Niệm mua hai cây kẹo mút vị ô mai, cô cho Tư Ngưng một cây, còn một cây cô ăn. Cây kẹo mút này Thư Niệm ngậm đến khi chuông vào lớp vang lên cũng chưa ăn hết, ngay khi chuông thông báo vào tiết thứ ba vang lên, Thư Niệm lập tức giống con chim nhỏ bị dọa sợ, vội vàng đem kẹo mút còn lại nhai nát.

Tống Kỳ Thanh từ trong ngăn bàn lấy ra một cuốn sách giáo khoa tiếng anh, cúi đầu mở bài ngày hôm nay.

Giáo viên tiếng Anh là một phụ nữ trung niên đeo kính, mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, con gái của cô ấy cũng đang học ở trường trung học số 1 thành phố Thẩm Dương, cùng lớp với bọn họ, nghe nói học rất tốt.

Không biết có phải là do di chứng của ngày nghỉ hay không mà khi lên lớp không bao lâu, Tống Kỳ Thanh liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Thư Niệm vụng trộm nhìn cậu thầm nghĩ dáng vẻ ngủ gật của cậu thật đáng yêu.

Một lát sau, giáo viên tiếng Anh gọi Tống Kỳ Thanh: "Tống Kỳ Thanh."

Lúc đầu Tống Kỳ Thanh không có nghe thấy, vẫn nhắm mắt ngủ tiếp. Cô giáo tiếng Anh liền nói: "Bạn học ngồi cùng bàn, em mau gọi cậu ta cho tôi."

Thư Niệm nhất thời bối rối, cô đè nén trái tim đang không ngừng loạn nhịp ở lồng ngực bên trái lại, vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay của Tống Kỳ Thanh, nhỏ giọng gọi cậu: "Tống Kỳ Thanh, tỉnh dậy mau."

Tống Kỳ Thanh hơi giật mình, mở mắt ra. Ánh mắt cậu hỗn loạn nhìn chằm chằm Thư Niệm, Thư Niệm bị cậu nhìn thì gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, cuống họng cô căng lên khó nói ra thành lời, cô dùng tông giọng nhẹ nhàng nói với cậu: "Cô giáo gọi cậu kìa."

Cùng lúc đó, giáo viên tiếng Anh lại gọi Tống Kỳ Thanh một lần nữa: "Tống Kỳ Thanh?"

Tống Kỳ Thanh miễn cưỡng đứng lên, cô giáo tiếng Anh hỏi cậu: "Em đã tỉnh chưa?”

Cậu không có chút bối rối nào, thẳng thắn đáp: "Dạ em tỉnh rồi."

Có lẽ là vì mới tỉnh ngủ nên thanh âm của cậu nghe hơi khàn khàn, nghe khác hẳn mọi khi.

Giáo viên tiếng Anh hỏi cậu: "Nói cô nghe từ “impressive ” có nghĩa là gì."

Tống Kỳ Thanh cau mày lại, giống như nghe không hiểu từ này có nghĩa là gì.

Cô giáo tiếng Anh nói lại một lần nữa: "Impressive."

Tống Kỳ Thanh vẫn không nhớ ra được, có lẽ là vì mới tỉnh ngủ, đại não còn chưa kịp hoạt động cho nên phản ứng không kịp.

"TEm xin lỗi. " Cậu thành thật nói: "Em không biết ạ."

Giáo viên tiếng Anh nói: "Nào, bạn ngồi cùng bàn trả lời đứng dậy trả lời."

Thư Niệm ngoan ngoãn đứng lên, nhẹ nhàng trả lời: "Dạ “impressive” là tính từ, nó có nghĩa là ấn tượng ạ."

Giáo viên tiếng Anh ngữ rất có thiện cảm với Thư Niệm bởi vì thành tích môn tiếng anh của cô luôn đứng số một số hai ở lớp.

Giáo viên tiếng Anh hỏi lại Tống Kỳ Thanh: "Tống Kỳ Thanh, em đã nhớ chưa?"

Trên mặt cậu nở nụ cười, cậu trả lời giáo viên: "Đã nhớ ạ."

Giáo viên tiếng Anh lại hỏi cậu: "Em cho cô biết "người gây ấn tượng sâu sắc” trong tiếng Anh thì nói như thế nào?"

Tống Kỳ Thanh nghĩ nghĩ một lát liền trả lời: "A impressive person."

Giáo viên tiếng Anh trầm mặc một lát liền gọi Thư Niệm, trong lòng cô thực sự tổn thương không còn cách nào khác đành tìm sự an ủi từ học sinh mà cô tự hào nhất: "Em trà lời xem ‘người gây ấn tượng sâu sắc’ nói như thế nào?"

Thư Niệm cảm thấy chuyện này rất xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô giáo: "An impressive person."

Giáo viên tiếng Anh đặc biệt hài lòng gật đầu, sau đó quay sang Tống Kỳ Thanh nói: "Kỳ Thanh, cô thấy em các môn khác thành tích của em đều rất tốt, tại sao thành tích môn tiếng Anh yếu như vậy? Em nên dành nhiều thời gian một chút cho môn tiếng anh để cải thiện thành tích của mình được chứ?"

Tống Kỳ Thanh vẫn như cũ cười nhạt một tiếng, cậu trả lời: "Vâng ạ."

Giáo viên tiếng Anh ngữ lo lắng căn dặn cậu: "Chủ nhiệm lớp các em tại sao phải để hai em ngồi cùng bàn? Mục đích không phải là để em hỏi bạn học ngồi cùng bàn những câu tiếng Anh em không biết hay sao? Em ấy là người có thành tích môn tiếng Anh đứng đầu lớp, lúc này không hỏi còn phải đợi tới khi nào? Đợi đến khi lần sau các em tách ra chỗ khác sao? Vậy quá muộn rồi. Bình thường không bận thì nên hỏi một chút, giao lưu trao đổi nhiều, đối với em cũng có chút hữu ích."

Tống Kỳ Thanh vẫn dùng dáng vẻ đó, cười đáp ứng: "Em đã biết ạ."

"Được rồi, hai em ngồi xuống đi." Giáo viên tiếng Anh nói xong lại nhịn không được mắng Tống Kỳ Thanh: "Em đừng ngủ nữa."

"Dạ." Tống Kỳ Thanh gật đầu đáp ứng.

Thư Niệm cúi đầu, hai gò má cô đã ửng hồng, lỗ tai cũng biến thành màu đỏ

Cô nắm chặt cây bút, không ngừng ghi nhớ các từ trong cuốn sổ, nhưng cô không thể ghi nhớ nổi một từ nào vào trong đầu.

Sau đó Tống Kỳ Thanh thực sự không có ngủ gật trong giờ tiếng anh nữa, nhưng sau ba tiết học buổi sáng, cậu giống như người không có xương nằm gục xuống bàn tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Tư Ngưng chạy tới chỗ Thư Niệm nói cho Thư Niệm biết cô ấy đã đăng ký thi nhảy cao, Thư Niệm cười nhỏ giọng nói với cô ấy: "Cố lên!"

Sau khi Tư Ngưng rời đi, Thư Niệm liền lấy bài kiểm tra môn toán sáng thứ tư trong tiết tự học mà làm trước, cô bắt đầu làm bài. Cô cúi đầu, cẩn thận tính toán từng câu một ra giấy nháp, rồi mới đem đáp án cuối cùng điền vào bài kiểm tra.

Thư Niệm có thói quen cực kỳ tốt, cô xưa nay không bao giờ tùy tiện tìm một chỗ lung tung trên giấy nháp để viết ngẫu nhiên trình tự các bước giải đề, cô sẽ viết vào tờ giấy nháp từng bước, từng bước một, mỗi bước giải đều viết ra rõ ràng, như vậy trong tương lai nếu xuất hiện sai lầm chỉ cần liếc mắt cái là có thể thấy ngay dễ dàng tìm ra vấn đề ở đâu.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tống Kỳ Thanh mới chậm rãi ngồi dậy.  Cậu lập tức đem mười ngón đan vào nhau, ngửa người về sau, duỗi thẳng hai tay lên cao, lười biếng duỗi lưng.

Nam sinh ngồi bàn phía sau thấy Tống Kỳ Thanh buồn ngủ như vậy thì liền tò mò hỏi: "Thanh ca, tối hôm qua cậu đã làm gì mà sao hôm nay trông bơ phờ thế?"

Tống Kỳ Thanh khịt mũi, thấp giọng nói: “Chơi game.” 

"Cậu chơi trò gì? Liên Minh Huyền Thoại sao?"

Tống Kỳ Thanh "Ừ" một tiếng, sau đó nói đùa: "Vừa rồi trong giấc mơ tớ thấy mình đang đẩy tháp."

Mặc dù Thư Niệm đã nghe nói qua trò chơi này, nhưng cô cũng không hiểu rõ.

Buổi tối sau khi trở về nhà, cô dùng chiếc Laptop mà cha cô mua cho để tải Liên Minh Huyền Thoại. Rất hiếm khi Thư Niệm bỏ ra thời gian nửa tiếng để nghiên cứu cách chơi game, nhưng ở phương diện này cô thật sự không có chút thiên phú nào cả, cuối cùng cô lựa chọn từ bỏ, đóng cửa sổ trò chơi lại, tiếp tục làm bài tập.

Ngày 13 tháng 10, đại hội thể dục thể thao mùa thu của trường trung học cơ sở số 1 thành phố Thẩm Dương chính thức khai mạc. Hôm nay cùng ngày mai học sinh toàn trường được nghỉ, học sinh có thể hoạt động tự do trong trường.

Thư Niệm không đăng ký bất kỳ hạng mục nào cho nên Tư Ngưng đã lôi kéo cô đi đến mọi ngóc ngách trong sân vận động để xem người khác thi đấu. Cô từ miệng Tư Ngưng biết được Tống Kỳ Thanh đã đăng ký hạng mục chạy nước rút 100 mét nam.

Hạng mục này buổi sáng ngày 13 liền bắt đầu thi đấu vòng loại.Tư Ngưng kéo cánh tay Thư Niệm, đứng bên bãi cỏ trong đường đua, chờ một lát thì vòng loại cuộc đua chạy nước rút 100m nam chính thức bắt đầu thi đấu.

Tống Kỳ Thanh được xếp ở nhóm thứ 2, đường đua thứ 4.

Sau khi tiếng súng báo hiệu bắt đầu vang lên, tiếng cổ vũ trên khán đài trở nên sôi nổi, các học sinh lớp 10 xem thi đấu đều cổ vũ cho Tống Kỳ Thanh, Tư Ngưng đứng bên cạnh Thư Niệm cũng nhiệt tình cổ vũ: "Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh cố lên!"

Tống Kỳ Thanh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cậu giành được vị trí nhất bảng, thuận lợi tiến vào trận chung kết.

Thư Niệm thậm chí không kịp phản ứng. Cô chỉ kịp nhìn thấy Tống Kỳ Thanh chạy lướt qua trước mặt mình, sau đó cậu nhanh chóng vượt qua sợi dây đỏ ở vạch đích.

Đứng xung quanh Thư Niệm đều là các bạn học cùng lớp, mọi người ai cũng phấn khích nhảy dựng lên, cao giọng gào tên của Tống Kỳ Thanh, tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

Thư Niệm nhìn vào chàng trai đã chạy qua vạch địch và tiếp tục chạy một quãng đường. Cậu mặc đồng phục mùa hè, dáng người cao gầy giống như cây Bạch Dương.

Trên tấm lưng cao thẳng ấy dán số thi đấu 07.

Cô không hề hay biết rằng chính bản thân mình cũng vì chiến thắng của cậu mà nở nụ cười.

Có lẽ nghe được mọi người đang hô tên mình, Tống Kỳ Thanh xoay người lại, nhìn về phía bên này. Nam sinh nở một nụ cười tự tin, giơ cao tay vẫy vẫy về phía này.

Rõ ràng tất cả mọi người đang nhìn cậu, mà cậu thì căn bản sẽ không phát hiện được ánh mắt cậu nhìn anh, nhưng Thư Niệm lại sinh ra một loại cảm giác bối rối như thể cô đang lén nhìn bóng lưng cậu rồi bị cậu phát hiện.

Cô liền vội vàng nhìn về hướng khác.

Ngay sau đó, trong tiếng hò reo của mọi người, Thư Niệm lại nghe thấy tiếng tim mình đang loạn nhịp đập thình thịch thình thịch.

Làm sao có thể che giấu việc bạn thích một ai đó?

Miệng có thể nói dối, ánh mắt có thể trốn tránh, nhưng trái tim lại không cách nào phủ nhận dù chỉ là một chút.

Bạn thích người đó bao nhiêu, nhịp tim càng đập mãnh liệt bấy nhiêu.

Nhưng, cậu không biết và cũng không thể nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play